“Cám ơn.” Lãnh Tư Thần nâng ly.
Renault, hắn cùng Bạch Thiên Ngưng khi nào thì quen biết? Hôm nay vì cái gì sẽ xuất hiện ở chỗ này?
“Nhìn thấy một người bạn, tôi xin phép qua chào hỏi!” Renault rốt cuộc ở trong góc tìm thấy được cô nương ngón cái hình như đang bị khi dễ, có chút gấp không chờ nổi mà kết thúc hàn huyên bên này.
“Xin cứ tự nhiên, chơi vui vẻ!” Bạch Thiên Ngưng lộ ra nụ cười điềm mỹ.
Renault sải bước mà đi tới hướng đã định.
Renault đi rồi, Lãnh Hoa Kiều lập tức hỏi, “Thiên Ngưng, các người quen biết sao?”
Bạch Thiên Ngưng đáp, “Anh ấy là bạn của con!”
“Thiên Ngưng, con khi nào thì kết giao với nhân vật như vậy?” Bạch Vũ Hào rất kinh ngạc cùng tự hào.
Bạch Thiên Ngưng nhanh chóng bịa lý do, “Cũng là vô tình quen biết trong một buổi tiệc.”
Lãnh phu nhân mặt mày hớn hở mà nắm tay Bạch Thiên Ngưng, nói: “Con dâu nhà chúng ta thật là có bản lĩnh! Đây là phúc khí của Tư Thần rồi!”
“Bác gái, ngài đừng nói như vậy, có thể gả cho Tư Thần mới là phúc khí của con!” Bạch Thiên Ngưng thẹn thùng mà nói.
Lãnh Tư Thần từ đầu tới đuôi đều là một bộ xa cách đạm mạc. Anh cùng Lãnh gia còn có hiềm khích lúc trước chưa tan, cùng Lãnh Hoa Kiều vẫn đang chiến tranh lạnh, hơn nữa anh ngày thường cũng bộ dáng này, cho nên mọi người cũng không để ý. Chỉ có Lãnh phu nhân cười cười chu toàn giữa hai cha con hai người.
Đột nhiên, ánh mắt Lãnh Tư Thần gắt gao khóa trụ hướng Renault đi tới.
Renault từng bước một đi tới nơi này, Lâm Nguyệt kích động vạn phần mà che ngực, anh ấy là tới tìm mình sao?
Lần trước ở triển lãm xe may mắn cùng anh nói qua một câu, anh cư nhiên còn nhớ rõ mình.
Anh ấy cười, anh ấy cười với mình!
Mà Hạ Úc Huân căn bản không có phát hiện Renault là đang tới gần mình, lực chú ý của cô đều ở chỗ Lãnh Tư Thần, nhìn hai nhà bọn họ hoà thuận vui vẻ vô cùng hòa hợp, loại cảm giác hèn mọn tự mình phỉ nhổ lại bừng lên.
Renault càng ngày càng gần, Lâm Nguyệt kích động đến trái tim đều sắp nhảy ra ngoài, nói:“Thật sự không thể tin được, anh ấy còn nhớ rõ tôi!”
Cô gái bên cạnh lập tức ao ước nói: “Lâm Nguyệt, cô quen biết anh ấy sao?”
“Đúng vậy! Đã từng gặp mặt một lần, chúng tôi nói chuyện thật sự vui vẻ!” Lâm Nguyệt đắc ý mà khoe ra.
Trên thực tế, hai người chỉ nói một câu.
Renault nói: “Tiểu thư, xin nhường một chút.”
“Xem a! Anh ấy cười với cô kìa!”
Hạ Úc Huân bực bội không thôi, cô gái này rốt cuộc đang làm gì? Cô chờ đã nửa ngày, chỉ chờ các cô nói thêm câu nữa, cô sẽ đông thủ đánh các cô, đánh xong liền về nhà ngủ.
Dù sao Lãnh Tư Thần nói rồi, cô không cần nhẫn nại, thích tức giận như thế nào thì cứ tức giận như thế ấy, có anh chống đỡ.
Hạ Úc Huân trong lúc vô tình di động tầm mắt, vừa ngẩng đầu, Renault cách mình chỉ còn năm bước thình lình ánh vào mi mắt.
Lâm Nguyệt kích động vạn phần mà muốn nói gì đó.
Nhiệt tình một chút: Hi? Xin chào, chúng ta lại gặp mặt!
Hoặc là rụt rè một chút, lạt mềm buộc chặt: Chúng ta đã từng gặp qua sao? Tôi không nhớ rõ!
Lâm Nguyệt đang muốn mở miệng, Renault thân sĩ mà lên tiếng chảo hỏi: “Huân, chúng ta lại gặp mặt!”
Không nghĩ tới Renault cư nhiên sẽ cố ý tới tìm cô nói chuyện, Hạ Úc Huân chớp chớp mắt, có chút quẫn bách nói: “Ách, hôm nay trên người tôi không mang tiền!”
Cô hiện tại dọn ra khỏi nhà, nhưng lúc trước lại chỉ cho hắn số điện thoại nhà, hắn nếu gọi điện thoại cho cô, tìm không thấy mình, có thể cho rằng mình quỵt nợ hay không a?
Renault lộ ra một nụ cười vô cùng sủng nịch, đáp: “Huân, cô thật đáng yêu! Bất quá, tuy rằng như thế, đối với hành vi quỵt nợ của cô tôi vẫn còn tức giận! Tôi gọi điện thoại, đối phương lại nói không có người này!”
Hạ Úc Huân quẫn bách, anh một kẻ có tiền siêu cấp còn để ý chút tiền này, thành tâm bới móc ra!
“Đêm nay, làm bạn nhảy của tôi, như vậy tôi liền không tức giận!” Renault lại lộ ra nụ cười khiến người khác khó có thể cự tuyệt.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...