Hạ Úc Huân rất nhanh được đưa đi bệnh viện, cơn sốc hôn mê lặp đi lặp lại rất nhiều lần, làm kiểm tra, truyền nước biển, dùng thuốc an thần.
Từ đầu tới cuối cô vẫn luôn nắm tay Lãnh Tư Thần không chịu buông ra, chỉ cần anh hơi động một chút, cô đều sẽ bừng tỉnh, sau đó không ngừng bị bóng đè nói mớ.
Nửa đêm, một ngày mệt mỏi, Lãnh Tư Thần rơi vào đường cùng đành phải nằm nghiêng bên người cô nghỉ ngơi một lát, vừa thuần thục mà vỗ vỗ sau lưng, vừa trấn an, nói: “Đã không có việc gì, đừng sợ, ngoan ngoãn ngủ……”
Ngoài cửa, Lãnh Tư Triệt dựa vào vách tường lạnh lẽo, trắng đêm vô miên.
Anh, anh thật ngu ngốc, anh là thật sự chán ghét cô ấy sao?
Anh cơ hồ đã lừa gạt mọi người, thậm chí ngay cả bản thân anh……
Buổi sáng ngày hôm sau.
Hạ Úc Huân nửa mộng nửa tỉnh, hoạt động thân mình muốn xoay người một cái, lại phát hiện vòng eo bị ai đó giữ không có biện pháp nhúc nhích, muốn duỗi duỗi cánh tay đá đá chân, cánh tay cùng chân cũng bị ngăn chận?
Đây là có chuyện gì? Quỷ áp thân trong truyền thuyết sao?
Tiếp tục động……
Kết quả, giây tiếp theo, cả người đều bị một vòng tay ấm áp gắt gao ôm vào lồng ngực.
Lãnh Tư Thần ôm lấy cô, vẫn vỗ nhẹ phía sau lưng cô, nỉ non: “Không có việc gì, đã không có việc gì, ngoan, đừng lộn xộn, ngủ……”
Hạ Úc Huân trợn tròn hai mắt, đối diện với áo sơ mi trắng hơi mở rộng cùng lồng ngực cường tráng bên trong áo sơ mi của dối phương.
Ách…… Xuân…… Mộng xuân?
Cọ một chút, lại cọ một chút…… Rốt cuộc dịch ra được một khoảng ngẩng đầu nhìn rõ mặt người kia.
Sau khi nhìn rõ mặt người đàn ông, Hạ Úc Huân lập tức dùng tay che miệng lại, hít hà một hơi.
Soái ca! Hơn nữa là siêu cấp soái ca! Càng hơn nữa là một siêu cấp soái ca đang ngủ!
Lông mi như cánh bướm thật dài như được khảm lên, chiếc mũi cương nghị còn tinh xảo hơn cả điêu khắc, đôi môi mỏng sắc bén như lưỡi dao gợi cảm hết thuốc chữa, cả khuôn mặt dưới ánh nắng chiếu rọi tuấn mỹ như đúc.
Khiến trái tim cô khó có thể chịu nổi chính là, soái ca sáng sớm đem chính mình ôm vào trong ngực bình yên đi vào giấc ngủ cư nhiên là —— Lãnh Tư Thần!
Kinh —— đảo —— hãi —— lãng ——
Hạnh phúc quả thực tới quá đột nhiên……
Cô đang suy xét có nên đi chùa thắp hương bái Phật cảm tạ một chút, bởi vì mấy ngày nay mỗi lần ngủ dậy đều có thể nhìn thấy soái ca, đây thật sự là quá thần kỳ.
Nằm mơ, mình là đang nằm mơ, mình nhất định là đang nằm mơ!
Hạ Úc Huân vừa nhắm mắt lại vừa tự mình thôi miên không muốn tỉnh lại.
Chính là, đôi tay chống lại lại sờ vào nơi truyền đến tiếng tim đập có tiết tấu mạnh mẽ mà có lực, hoàn toàn nhiễu loạn thần trí của cô……
Nếu là mơ, vậy cũng quá chân thật đi? Quả thực là giấc mộng 4D……
Hạ Úc Huân lén mở to mắt lần nữa.
Lãnh Tư Thần còn đang……
Nhắm mắt lại mở, nhắm mắt lại mở, cứ thế lặp lại, cư nhiên vẫn luôn êm đẹp mà nằm ở đó, nằm bên cạnh mình, rõ ràng chán ghét mình như vậy, thế nhưng lại thân mật mà ôm lấy chính mình……
Cô thật cẩn thận mà vươn đôi tay nhỏ có chút run rẩy chạm lên……
Lông mày, mũi, môi, cằm, à…… Hầu kết……
Lần đầu tiên gần gũi nhìn anh như vậy, cho dù đang nằm mơ cũng cảm thấy thật hạnh phúc.
“Nhìn đủ chưa?” Người đàn ông đang bị cô giở trò đột nhiên mở to mắt.
Đồng tử Hạ Úc Huân co rụt lại, sợ tới mức tâm can phù phù phù phù thiếu chút nữa từ cổ họng nhảy ra, vỗ ngực lắp bắp nói: “Nhìn, nhìn đủ rồi……”
Nhưng, vẫn chưa sờ đủ.
Hạ Úc Huân hoàn toàn là theo bản năng mà trả lời, nửa câu sau thiếu chút nữa trực tiếp từ trong miệng vọt ra, rất may đúng lúc dừng lại và nuốt xuống.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...