Hai ngày sau.
Hạ Úc Huân cả người vô lực mà nằm trên bãi cỏ công viên, cầm quyển sách đắp lên mặt.
Những lời ngày đó Lãnh phu nhân nói với cô vẫn luôn ở trong đầu tản không đi.
Khoảng cách lãnh phu nhân nói bảy ngày, hiện tại đã là ngày hôm sau, đến lúc đó, A Thần thật sự sẽ giống lãnh phu nhân nói bị đuổi ra khỏi nhà sao?
Vì cái gì Lãnh Tư Thần không cùng mình nói chuyện này a?
Cô còn cố ý quanh co lòng vòng hỏi vài lần, anh vẫn cái gì cũng không nói, chỉ bảo cô cái gì đều không cần lo, không nên hỏi.
Chính là, chuyện do cô dựng lên, cô sao có thể mặc kệ không hỏi.
Hạ Úc Huân đang xuất thần, đột nhiên, một quả bóng nghênh diện hướng cô bay tới.
“Cẩn thận ——”
Hạ Úc Huân bị sách ngăn trở tầm mắt, căn bản không có ý thức được nguy hiểm, vẫn không kịp làm rõ chuyện gì phát sinh, liền có một thân ảnh bay lại chắn trước người cô.
Cô lấy sách vở ra, mắt thấy một quả bóng đá vững chắc mà nện trên lưng Lãnh Tư Triệt.
Hạ Úc Huân vội vàng ngồi dậy, hỏi: “A triệt, có bị thương hay không? Em xem một chút!”
Nói xong liền hoảng loạn mà kiểm tra nơi anh bị bóng nện, trên áo sơmi trắng in hằn rõ dấu vết một quả bóng.
“Tiểu Huân, anh không yếu ớt như vậy!” Lãnh Tư Triệt bất đắc dĩ mà nhìn cô khẩn trương không thôi.
Một cậu bé lo sợ bất an mà đứng ở cách đó không xa, không dám lại đây nhặt bóng.
Lãnh Tư Triệt nhặt bóng lên đưa cho cậu, ôn nhu mà sờ sờ đầu, nói: “Lần sau cẩn thận một chút.”
“Anh, thực xin lỗi!”
“Không có việc gì, đi chơi đi!”
Hạ Úc Huân có chút kinh ngạc mà nhìn Lãnh Tư Triệt đột nhiên xuất hiện, nói:“A triệt, anh sao lại ở chỗ này?”
“Sau khi trở về, anh thường đi đến nơi này dạo một chút, chỉ tiếc mỗi lần đều không có gặp được em, hôm nay là lần đầu tiên.” Lãnh Tư Triệt trực tiếp ngồi trên bãi cỏ.
“Trên mặt đất rất bẩn, hơn nữa lại lạnh, em lấy sách lót cho anh một chút nha!”
Lãnh Tư Triệt cầm tay cô đang muốn lấy sách, lần đầu tiên đối với cô lộ ra vẻ mặt gần như lạnh băng, nói: “Tiểu Huân, đối với anh công bằng chút! Anh không thích người khác đối xử với anh như người bệnh.”
“Thực xin lỗi thực xin lỗi!” Hạ Úc Huân biết anh bởi vì từ nhỏ sức khỏe đã không tốt đối với những việc này đặc biệt mẫn cảm, vội vàng áy náy, sờ sờ đầu anh, nói: “Là em không tốt, lần sau sẽ không! Đừng nóng giận nga! A triệt, chất tóc anh thật đẹp, rất mềm nha!”
Lãnh Tư Triệt không biết làm sao than nhẹ một tiếng, nói:“Đừng tùy tiện sờ đầu đàn ông.”
Hạ Úc Huân gãi gãi đầu, “Vì cái gì a?”
“Bởi vì…… Sẽ khiến cho người ta hiểu lầm không cần thiết.” Lãnh Tư Triệt thần sắc có chút đỏ, mái tóc còn sót lại cảm giác mềm mại của lòng bàn tay cô khi chạm vào.
“A?” Hạ Úc Huân không hiểu hai cái này có gì liên quan nhau.
Bất quá, lời này Mặc hình như cũng từng nói qua, thật là kỳ quái.
Còn Lãnh Tư Thần, cô căn bản không dám sờ đầu anh, cho nên không có cơ hội biết thái độ của anh.
Âu Minh Hiên, từ trước đến nay chỉ có anh chà đạp tóc cô, cô cũng không cảm thấy sẽ khiến cho hiểu lầm cái gì a!
Nói chuyện với một người có EQ căn bản không cùng một cái trình độ với người bình thường như Hạ Úc Huân, thực sự là một chuyện rất vất vả, nhưng, Lãnh Tư Triệt lại vui vẻ chịu đựng.
“Tiểu Huân, em biết chuyện của anh trai anh chứ!” Lãnh Tư Triệt hỏi.
Hạ Úc Huân hô hấp cứng lại, đáp:“Chẳng lẽ Lãnh phu nhân nói chính là thật sự? Bọn họ thật sự muốn cùng A Thần đoạn tuyệt quan hệ?”
Lãnh Tư Triệt gật gật đầu, “Anh đã khuyên rất nhiều lần đều không có tác dụng, ba nói cho anh ấy thời gian bảy ngày, để anh ấy đính hôn cùng Bạch tiểu thư. Tất cả tiệc cưới đều đã chuẩn bị xong, nếu đến lúc đó anh ấy không xuất hiện, như vậy…… Lãnh gia sẽ ở trước mặt tất cả khách khứa đoạn tuyệt quan hệ với anh ấy, cũng coi như cho Bạch gia một lời giải thích. Đến lúc đó, liền không còn đường cứu vãn rồi.”
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...