Bệnh viện.
Bạch Thiên Ngưng tùy hứng mà cự tuyệt tất cả bác sĩ.
“Cút, tất cả đều cút cho tôi! Tôi không cần trị, không cần…… Tất cả đều chút…… Để tôi chết đi……”
Ngày hôm qua anh rõ ràng liều chết tới cứu cô, ôm cô, đưa cô tới bệnh viện, bên cạnh cô đến hơn nửa đêm.
Nhưng, vừa rồi cô lại từ người cử đi theo dõi kia biết được tin tức, Lãnh Tư Thần nửa đêm liền đi rồi, đến chỗ Hạ Úc Huân, sáng hôm sau còn nhìn thấy anh từ nhà cô ra.
Tối hôm qua bọn họ đã xảy ra chuyện gì, người sáng suốt vừa nhìn liền biết.
Cô không rõ tại sao lại như vậy, cô cho cô đã thành công, không nghĩ tới lại là thất bại hoàn toàn.
“Thiên Ngưng, con làm sao vậy? Bác sĩ nói con không muốn đổi thuốc?”
Vừa thấy Lãnh phu nhân lại đây, Bạch Thiên Ngưng lập tức thương tâm khóc lên, nói: “Bác gái!”
“Đứa ngốc, đừng khóc đừng khóc! Nó tới cứu con, ít nhất chứng minh nó vẫn để ý đến con. Đàn ông a, đều chỉ là ham mới mẻ, nhất thời hứng khởi mà thôi, con ngàn vạn lần đừng trách Tư Thần, bác chỉ còn dựa vào con khuyên Tư Thần trở về a!” Lãnh phu nhân ngồi xuống trước giường Bạch Thiên Ngưng, thân thiết mà nắm tay cô.
“Nhưng, con còn có thể làm thế nào? Ngay cả con bị thương, anh ấy vẫn muốn đi tìm người phụ nữ kia!”
“Phương pháp muốn giữ đàn ông lại có rất nhiều loại, hiện tại hữu hiệu nhất chính là……” Lãnh phu nhân ghé vào tai cô, nhỏ giọng nói, “Có con mới cưới!”
“Có con mới cưới……” Bạch Thiên Ngưng kinh ngạc mà trừng lớn hai mắt.
“Đúng, chỉ cần con có con với nó, còn sợ nó không cưới con sao? Dù sao các con sớm muộn gì cũng ở bên nhau, bác vẫn còn chờ ôm cháu a!”
“Như vậy…… Thật sự có thể chứ?”
“Tư Thần là ta sinh, ta hiểu nó rõ nhất! Nhưng, con có thể mang thai hay không liền phải xem con rồi.”
Sắc mặt Bạch Thiên Ngưng ửng đỏ mà suy tư.
Cô vốn dĩ không muốn có con sớm như vậy, nhưng, hiện tại nghe lãnh phu nhân nói như vậy, cô liền động tâm.
Hiện tại tựa hồ cũng chỉ còn phương pháp này, cô nhất định phải cản những phụ nữu khác có con với Tư Thần.
-
Sau khi giúp Nam Cung Mặc xong xuôi thủ tục, Hạ Úc Huân mang theo cậu tham quan vườn trường.
Dọc theo đường đi, xác suất người hai bên quay đầu lại là trăm phần trăm.
“Chảo học tỷ!”
“Học tỷ, đã lâu không gặp!”
“Học tỷ, bạn trai chị đẹp trai quá!”
“Học tỷ, bạn trai chị đẹp như vậy, em có thể sờ một chút chứ?”
“Học tỷ, em cũng muốn! Em cũng muốn!”
……
……
Dọc theo đường đi những người giống như vậy đến gần quả thực nhiều đếm không xuể.
“Hạ Úc Huân! Chị sao đi đến đâu cũng có người quen vậy?” Nam Cung Mặc phát điên nói.
“Vô nghĩa, nếu không muốn để tôi đậy cậu lại!” Hạ Úc Huân đắc ý.
Nam Cung Mặc lẩm bẩm, “Vẫn là thôi đi! Chị không đem em bán đã may lắm rồi!”
Hạ Úc Huân vội vàng trấn an, “Ai nha! Đừng nóng giận! Tôi không phải không cho các em ấy chạm vào cậu sao?”
“Chị còn dám nói! Con gái trường học các người sao lại như lang tựa hổ a?” Cậu có chút hối hận đã mềm lòng cùng cô đến đây.
“Trường học chúng ta học sinh khoa văn nhiều, cho nên nữ nhiều nam ít, soái ca càng là phượng mao lân giác! Thật vất vả mới tới một người, các em ấy có thể không hưng phấn sao? Cho nên a! Cậu xem như tới đúng rồi! Với nhan sắc này của cậu, tuyệt đối có thể nhận được biệt danh hot boy, thậm chí nhân khí thẳng hướng Âu Minh Hiên!” Hạ Úc Huân vẻ mặt khát khao mà nói.
“Chú?” Nghe được tên Âu Minh Hiên, Nam Cung Mặc thần sắc có chút kinh ngạc.
“Đúng vậy! Anh ấy cũng ở đại học C, vẫn là hot boy năm đó a, kêu một cái mê đảo muôn vàn thiếu nữ! Lúc ấy khóa chúng tôi có một tiểu học muội, tên là gì nhỉ, đúng rồi hình như tên là Ngải Đóa Đóa. Tiểu cô nương người ta ánh mắt đầu tiên nhìn thấy học trưởng, buổi tối trở lại ký túc xá liền khóc cả một đêm!”
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...