Lãnh Tư Thần mới vừa bắt được tay cô, đầu gối cô liền không chút khách khí mà đội lên, mới vừa đưa tay ngăn trở đầu gối cô, tay cô lại tiếp đón lên, móng tay nhỏ thiếu chút nữa cắt qua mặt anh, thân thể mềm mại dưới thân anh liều mạng vặn vẹo giãy giụa……
Sau một hồi lăn lộn, hai người đều thở hồng hộc, toàn thân đều mướt mồ hôi.
Lồng ngực Hạ Úc Huân kịch liệt phập phồng lên xuống, sau khi an tĩnh trong chốc lát đang muốn dùng lực một tay đem anh đẩy ra, tay lại vô tình cách áo sơmi đụng chạm đến nơi ướt dính dưới bụng anh……
Mùi máu tươi trong nháy mắt tràn ngập……
Lãnh Tư Thần lập tức kêu lên một tiếng bắt được tay cô, ngăn cản cô tiếp tục dùng sức ấn xuống.
“Anh làm sao vậy?” Hạ Úc Huân cuống quít thu hồi tay thất kinh hỏi.
“Nguôi giận sao? Nếu vẫn chưa, anh không đánh trả, tùy tiện em như thế nào.” Lãnh Tư Thần nói xong liền theo lời buông lỏng tay cô ra.
Hạ Úc Huân lập tức đi bật đèn, Lãnh Tư Thần vừa muốn ngăn cản cô, nghĩ đến chính mình hứa hẹn lại kiên quyết rụt tay trở lại.
Ánh đèn sáng ngời, lọt vào trong tầm mắt chính là một mảnh máu tươi hỗn độn, nhuộm đầy áo sơmi của anh, áo ngủ hồng nhạt của cô, khăn trải giường xanh lá của cô……
Hạ Úc Huân sau khi sững sờ lại hung hăng trừng mắt nhìn anh một cái, cái kẻ điên này!
Lãnh Tư Thần bị cô trừng đến có chút chột dạ né tránh tầm mắt cô, nói: “Tiểu Huân, anh……”
Hạ Úc Huân lạnh lùng mà cắt ngang anh: “Lãnh Tư Thần, tôi đã không còn là bảo tiêu của anh.”
Lãnh Tư Thần hơi hơi xiết chặt nắm tay, đáp: “Anh biết.”
“Cũng không phải là hòm thuốc của anh!”
“Anh biết.”
“Càng không phải cấp dưới của anh! Cho nên không có nghĩa vụ quản anh chết sống!”
“Anh biết……”
“Anh đi đi! Tôi có thể không kiện anh về tội xông vào nhà dân!”
Hạ Úc Huân mặt không cảm xúc mà nhìn anh, ngữ khí vô cùng lạnh nhạt, nhưng lúc đẩy anh ra vẫn là theo bản năng mà không dám quá dùng sức.
Sau một hồi trầm mặc, Lãnh Tư Thần che bụng, đi xuống giường.
Anh mới vừa quay người lại, Hạ Úc Huân liền nhìn thấy trên vai anh cũng có thương tích.
Hình ảnh ngày đó trơ mắt nhìn bóng dáng anh tràn đầy máu tươi ngã xuống trước mắt mình oanh một tiếng đâm vào đầu cô.
Anh thật sự để ý cô sao?
Thật sự có khả năng bị cô làm cho cảm động, bắt đầu có chút thích cô sao?
Có khả năng sao?
Lần này rõ ràng tai họa lớn như vậy, chậm trễ thời gian của anh lâu như vậy, anh chỉ có thể càng thấy cô phiền mà thôi, sao có thể ngược lại thích cô a?
Đúng vậy, không có khả năng.
Như vậy, anh vì cái gì phải làm như vậy?
Chơi trò mập mờ? Một đống mỹ nữ anh không đi tìm, vì cái gì cố tình muốn tìm cô?
Hạ Úc Huân ngơ ngẩn mà ngồi trên giường, tâm tình một mảnh hỗn loạn.
Nhìn bước chân anh lảo đảo đi, muốn lưu lại, lại không chịu lên tiếng.
Đang rối rắm, Lãnh Tư Thần đột nhiên dừng lại bước chân, chậm rãi xoay người, dùng vẻ mặt cực độ bị thương nhìn cô, nói:“Tiểu Huân, em thật sự muốn đuổi anh đi?”
“Thật sự.” Hạ Úc Huân cố nén dao động trong lòng, không chút do dự nói. Tuyệt đối khẩu thị tâm phi.
“Nhưng, bên ngoài trời đã tối rồi.” Ngữ khí Lãnh Tư Thần trở nên càng thêm nhu nhược.
“Lúc anh tới cũng là trời tối.” Hạ Úc Huân khóe miệng nhếch lên, mặt không cảm xúc nói.
“Nhưng, anh bị thương.” Lãnh Tư Thần biểu tình thoạt nhìn có chút ủy khuất.
“Cho nên, anh hiện tại càng phải nhanh lên chạy đến bệnh viện.” Hạ Úc Huân hít sâu một hơi, gằn từng chữ một nói.
Lãnh Tư Thần hơi chau máy, nói:“Nhưng, có thể anh còn chưa kịp tới bệnh viện liền mất máu quá nhiều mà……”
Hạ Úc Huân rốt cuộc nhịn không được, “Anh có thể hay không đừng có nhưng mà!”
“Nhưng, anh còn chưa kịp nói cho em biết, anh thích em.”
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...