Âu Minh Hiên lập tức liền giống như tiểu vũ trụ bị châm lửa xuất li phẫn nộ, “Vô sỉ quá vô sỉ! Từng gặp vô sỉ, chưa thấy ai vô sỉ như vậy! Anh là sắt sao! Để xem anh có thể kiêu ngạo mấy ngày!
Tôi nói cho anh biết, tôi nhất định đánh các người trời nam đất bắc, kiếp này vô vọng! A, e là cũng không cần tôi động thủ, tôi cái gì cũng không làm các người cũng không thể ở bên nhau.
Lãnh Tư Thần, đừng cho là tôi không biết tâm tư của anh đối với úc huân nhà tôi, tôi chúc anh cả đời nghẹn chết! Chúc anh cùng Bạch Thiên Ngưng cái bình hoa kia bách niên giai lão, đoạn tử tuyệt tôn, xứng đáng cho anh đội nón xanh cả đời……”
Lãnh Tư Thần cư nhiên vì Hạ Úc Huân kết thúc hợp đồng kia không nói, còn hoàn toàn muốn đánh giết Âu thị, điểm này Âu Minh Hiên hoàn toàn không nghĩ tới.
Nếu nói trước kia anh còn chưa xác định được ý tứ của Lãnh Tư Thần, chuyện này như vậy liền đủ để xác định nha đầu kia có sức nặng trong cảm nhận của anh ta.
“Vật họp theo loài, người phân theo nhóm.” Lãnh Tư Thần đối với Âu Minh Hiên thao thao bất tuyệt cho tám chữ đánh giá.
“Anh anh……” Âu Minh Hiên tức giận đến không nhịn được, nói: “Anh hiểu rõ thì tốt! Cho nên anh cùng úc huân nhất định là không có kết quả, các người không phải người cùng một thế giới”
Lãnh Tư Thần mặt không cảm xúc nói: “Cậu cảm thấy sau khi cậu đối xử với cô ấy như vậy, cô ấy vẫn sẽ lựa chọn cậu sao? Mặc dù giữa chúng tôi là là rãnh biển Mariana, các người cũng là khe nứt lớn Đông Phi.”
Tên gia hỏa này quá độc, chữ chữ đều kiến huyết.
Âu Minh Hiên chỉ là cùng anh ở chung bảy ngày đã nội thương nghiêm trọng, cho nên hiện tại anh đối với sự thao thao bất tuyệt của Hạ Úc Huân quả thực tôn sùng.
“Thật là kỳ tích, nha đầu kia cư nhiên còn sống đến bây giờ, chưa bị anh làm cho tức chết.” Âu Minh Hiên nhịn không được phỉ nhổ.
“Trên thực tế…… Nên may mắn còn sống, là tôi mới phải.”
Âu Minh Hiên sửng sốt một lát sau liền phản ứng lại, khinh thường mà cắt ngang, nói: “A, thì ra anh cũng không có cách nào với cô ấy! Còn tưởng rằng anh nhiều năng lực!”
Lại mười phút đi qua, Âu Minh Hiên nôn nóng mà không ngừng nhìn đồng hồ, “Như thế nào còn chưa thấy người tới?”
Thật là càng nhìn dáng vẻ bình tĩnh giả tạo kia của Lãnh Tư Thần càng tức giận.
Một trận tiếng chuông di động đột ngột vang lên, Lãnh Tư Thần lập tức nhận, nói: “Điều tra ra sao?”
“Tổng tài, đã tra được, mộ yên sơn trang này là……”
Âu Minh Hiên nhích lại gần, cũng nghe được tiếng người đàn ông nói, thì ra tên này thoạt nhìn bất động thanh sắc, kỳ thật cái gì cũng đều tra.
Di động, trợ lý của Lãnh Tư Thần vừa muốn nói đến trọng điểm, một lão quản gia đi ra, nói:“Hai vị đợi lâu, tiên sinh chúng tôi cho mời!”
Giây tiếp theo, trợ lý đầu bên kia di động nói ra một cái tên mang tính mấu chốt —— “Nam Cung Lâm”.
Khoảnh khắc nghe được cái tên kia, Lãnh Tư Thần cơ hồ sắp sửa bởi vì thần kinh đột nhiên thả lỏng mà đứng không xong.
Nam Cung Lâm, nếu là ông ta, vậy hẳn là Hạ Úc Huân thật sự ở đây.
-
Lúc hai người đuổi tới, chỉ thấy Nam Cung Lâm đang như một ông lớn không chút hình tượng mà đem chân gác lên trên mặt bàn.
“Ông có tin tức của Hạ Úc Huân?” Lãnh Tư Thần đi thẳng vào vấn đề hỏi.
Ngàn tính vạn tính cư nhiên đã quên Nam Cung Lâm, ông ta “Quan tâm” Hạ Úc Huân như vậy, lúc này đây sao lại không ra tay.
Lần trước, anh cũng đã mở mang về bản lĩnh tìm người của ông.
“Úc huân đâu?” Âu Minh Hiên cũng vội vàng hỏi.
Lúc này trong đầu anh cũng là một đoàn hoảng loạn, như thế nào lại đem Nam Cung Lâm tên tôn thần này liên lụy vào được, bất quá quan trọng nhất vẫn là úc huân ở đây.
Nam Cung Lâm dù bận vẫn ung dung mà nhìn hai người đàn ông đang nôn nóng không thôi trước mắt, cố ý làm cho bọn họ sốt ruột hơn nửa ngày không nói lời nào.
Âu Minh Hiên phát điên, “Ngài nói chuyện đi a!”
Nam Cung Lâm vốn dĩ tính toán cả đời đều không cho hai tên tiểu tử khốn nạn gặp lại cô, nhưng hiện tại, đột nhiên rất muốn cho bọn họ nhìn dáng vẻ hiện tại của nha đầu kia.
“Cùng ta đi.”
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...