Vì thế trong nhà chỉ còn lại hai người Hạ Úc Huân cùng Âu Minh Hiên.
“Tốt rồi, đã hạ sốt.”
Hạ Úc Huân thất thần mà đo nhiệt độ cho Âu Minh Hiên, ngồi xổm trước tủ bát, ánh mắt trống rỗng, tầm mắt không có tiêu điểm, không biết suy nghĩ cái gì……
Âu Minh Hiên đã không phải lần đầu tiên từ trên mặt cô nhìn thấy biểu cảm tuyệt vọng như vậy.
Đến nỗi nguyên nhân, anh đương nhiên biết.
“Một tuần sau, A Thần nhà cô sẽ phải cùng Bạch Thiên Ngưng đính hôn.” Âu Minh Hiên vẻ mặt khó lường mà mở miệng.
Hạ Úc Huân đem nhiệt kế bỏ vào ngăn kéo, đáp:“Tôi biết.”
Nhưng, cô không biết, bởi vì sự việc ngoài ý muốn của công ty lần này, tiệc cưới của bọn họ hoãn lại một tháng.
Bất quá, đây căn bản cũng không thay đổi được cái gì.
“Học trưởng, buổi tối có thể cùng tôi chứ?” Hạ Úc Huân rầu rĩ mở miệng.
Âu Minh Hiên đang vắt hết óc suy nghĩ buổi tối xuống tay như thế nào, đột nhiên nghe được những lời này của Hạ Úc Huân, tức khắc đại não trống rỗng, thiếu chút nữa cho rằng mình nghe lầm.
Có lầm hay không, anh bố trí kế hoạch lâu như vậy, kết quả là cô cư nhiên tự mình đưa tới cửa? Vậy cũng quá dễ dàng, quá không có tính khiêu chiến rồi?!
Thật sự là quá thất bại! Thất bại đến muốn đâm vào tường!
Nha đầu này như thế nào liền luôn là không dựa theo lẽ thường ra bài a?
Cô gái này là một sai lầm 0,001 trong phần trăm sinh mệnh của anh, vĩnh viễn không nằm tỏng vòng khống chế của anh.
Càng vô pháp khống chế, lại càng muốn chinh phục……
Hạ Úc Huân trước một giây còn ảm đạm thần thương, sau một giây hứngtrí bừng bừng nói, “Học trưởng, chúng ta đi uống rượu đi! Thi nhân La Ẩn nói, đắc tức cao ca thất tức hưu, đa sầu đa hận diệc du du, kim triêu hữu tửu kim triêu túy, minh nhật sầu lai minh nhật!”(*)
(*): Được thì hát vang, mất thfi lại thôi. Đa sầu đa hận cứ mãi như vậy. Hôm nay có rượu thì hôm nay uống. Ngày mai sầu đến thì ngày mai sầu.
Âu Minh Hiên vừa nghe cô khoe khoang liền đau đầu, nhịn không được đả kích nói, “Lý Bạch còn nói, trừu đao đoạn thủy thủy canh lưu, cử bôi tiêu sầu sầu canh sầu(**). Từ góc độ khoa học mà nói, cách làm này của cô chỉ là trốn tránh hiện thực, thái độ tiêu cực lừa mình dối người, mà là thái độ sống không tích cực hướng về phía trước!”
(**): Rút đao chém nước nước càng chảy, mượn rượu tiêu sầu sầu càng sầu.
Hạ Úc Huân nóng nảy, vô lại nói, “Vậy…… Vậy lão nương nói, đêm nay nếu không say không về, anh rốt cuộc bồi là không bồi?”
Con ngươi Âu Minh Hiên hiện lên một tia tinh quang, cười đến cao thâm khó đoán, “Phụng bồi đến cùng.”
-
Hạ Úc Huân vốn chuẩn bị mua mấy chai bia về phát tiết một phen là được, nhưng Âu Minh Hiên thế nào cũng phải mất công mời cô đi khách sạn ăn cơm, nói là coi như báo đáp hai ngày này cô chăm sóc anh.
Anh khi nào thay đổi nói chuyện tốt như vậy? Hạ Úc Huân ở trong lòng thầm nghĩ, chẳng lẽ đây mới là vô sự hiến ân cần phi gian tức đạo chính bản?
Bất quá, bữa tối miễn phí, không ăn cũng uổng.
Nếu Hạ Úc Huân biết sẽ gặp phải người kia, cô sống chết cũng sẽ không chiếm tiện nghi lúc này.
“Học trưởng a! Đồ ăn tùy tôi chọn đúng không?” Hạ Úc Huân gấp gáp rống lên hỏi.
“Cô hỏi rất nhiều lần, tùy cô chọn!” Âu Minh Hiên bất đắc dĩ nói, không biết cô gái nhỏ này lại chơi trò gì, cười gian trá như vậy.
“Học trưởng, đáp ứng rồi liền tuyệt đối không được đổi ý nha!”
Hạ Úc Huân vừa nói, nghiêng về một phía lui tới, giây tiếp theo, trên mặt tươi cười bỗng nhiên đọng lại.
Đối diện, Lãnh Tư Thần đang cùng một người đàn ông trung niên tây trang cách lĩnh vừa hướng bên này đi tới, vừa thảo luận cái gì đó, phía sau còn có những gương mặt quen thuộc có liên quan.
Anh nhất định là đang vì chu toàn chuyện công ty mà đi xã giao……
A, anh vốn dĩ cũng đã hiểu lầm mình cùng học trưởng, nếu để anh nhìn thấy mình cùng học trưởng ở bên nhau, đặc biệt là vào thời điểm này, nhất định sẽ càng thêm hiểu lầm……
Lúc Hạ Úc Huân đang muốn cùng Âu Minh Hiên có khoảng cách, Âu Minh Hiên bên cạnh đột nhiên ôm eo cô, đầu chôn vào cổ cô, bởi vì thân hình cao lớn của anh ngăn cản, từ phía sau nhìn lại, tư thế này thực dễ khiến người ta nhìn thành bọn họ đang hôn môi.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...