Tô Thiển phiền muộn, cô ấy từ năm năm trước sanh non, sau đó không thấy
có gì, cũng không biết là hai người làm rất tốt các biện pháp an toàn,
hay là.....
Đi vào phòng khách, Tiểu An An đã cùng Nhiễm Mạn chơi đùa, một lớn một
nhỏ hai người chơi đùa cười ha hả, nhìn ra, Nhiễm Mạn đặc biệt thích
Tiểu An An.
Chuyện của hai người là sao đây?
Đi vào phòng khách, Tiểu An An đã cùng Nhiễm Mạn chơi đùa, một lớn một
nhỏ hai người chơi đùa cười ha hả, nhìn ra, Nhiễm Mạn đặc biệt thích
Tiểu An An.
Tô Thiển hé miệng cười yếu ớt, đây chính là hạnh phúc.
Đợi hai người chơi xong thở hồng hộc, Tô Thiển mới kéo Tiểu An An qua
ôm vào trong ngực, Tiểu An An nhõng nhẽo, ôm cổ mẹ mè nheo.
Bất
kể chơi cùng người khác nhiều vui vẻ cỡ nào, chỉ cần ở trong ngực Tô
Thiển thì lập tức thay đổi, nhóc có thể xem Nhiễm Mạn cùng Bân Tử làm
bạn tốt chơi đùa, Tô Thiển cùng An Thần lại không giống, ở trước mặt mẹ, nhóc chính là một bé con đáng yêu thích làm nũng, thời lúc nào cũng
muốn cha mẹ thương yêu.
"Mẹ, cha sao còn chưa về?".
Kể từ khi An Thần đem nhóc từ trong tay bọn bắt cóc cứu ra, Tiểu An An
đối với cha xấu xa An Thần cảm giác sợ hãi đã sớm biến mất hầu như không còn, không phài có lúc mẹ mắng cha đó sao. Anh vẫn cùng cha giành mẹ
mà lên mặt hếch mũi nữa.
Tô Thiển cúi đầu nhìn nhóc một cái, cười lên: "Đi tìm chị Y Na chơi một lát đi, mẹ và dì Nhiễm muốn nói chuyện riêng.".
Tiểu An An ngược lại nghe lời, xoay thân thể chạy ra ngoài, nghe phía sau mẹ nhắc nhở liền đi chậm chậm lại.
Nhìn Tiểu An An càng chạy càng xa, Nhiễm Mạn ánh mắt cũng mơ hồ, Tô Thiển khẽ kêu một hồi mới lấy được thần sắc trở về.
"Cậu đang suy nghĩ cái gì đấy! Lòng không yên sao.".
Nhiễm Mạn nhướng lông mày: "Đang hâm mộ cậu.".
Tô Thiển ôm ôm gối ngồi bên cô, một cái tay khoác lên trên vai của cô, than thở: "Ngày hôm qua mình thật sự bị sợ chết được.".
"Đúng vậy, mình cũng rất sợ, Tiểu An An đáng yêu như vậy." Cô lúc nào
mới có một cục cưng đáng yêu như vậy đây? So với Tô Thiển cùng Lương
Đình thì cô cũng lớn hơn, hôm nay con của họ cũng năm tuổi rồi, sao mà mình vẫn chưa thấy gì.
Tô Thiển nhìn thấy tâm tư của bạn, vỗ về bả vai: "Hai người là làm sao vậy?".
Nhìn bạn như vậy mà nói là họ không muốn có con thì chắc chắn là không đúng rồi.
Nhiễm Mạn than thở, lắc đầu: "Không biết.".
Không biết tại sao mà, cô với Bân Tử rất cố gắng mà sao không thấy kết quả gì.
"Đi khám thử đi, có thể sau lần sẩy thai trước có liên quan, hai người không còn nhỏ nữa không lẽ không muốn có con sao.".
Chuyện như vậy có rất nhiều, không cần phải lo lắng.
Nhiễm Mạn cắn môi, thật lâu mới gật đầu một cái: " Hôm nay đi luôn, cậu đi với tớ nha.".
Bân Tử không ở nhà, cô lại không muốn đi một mình đến bệnh viện để kiểm tra cái chuyện này.
Tô Thiển gật đẩu, liền đi bệnh viện với bạn, hạnh phúc của bạn thì phải gấp rút chứ.
Gặp hai bác sĩ giỏi nhất khoa kiểm tra thật kỹ, cuối cùng xác định là
hai bên ống dẫn trứng bị tắt, chỉ cần khơi thông là được rồi, sau đó lại dặn dò, trong lúc có kinh nguyệt, ngàn vạn lần không được quan hệ...,
Nhiễm Mạn rối rắm mặt đỏ bừng.
Tô Thiển có thể hiểu, mỗi lần cô có tháng, An Thần đều bỏ qua cho cô, nhưng chỉ cần miệng cô đáp ứng anh là được.
Đàn ông nha, lúc nào tinh lực cũng dồi dào.
Bác sĩ nói muốn thông ống dẫn trứng phải hơn một lần, với lại là sau
khi có tháng một tuần và phải tuyệt đối sạch sẽ mới có thể chữa trị. Cô
nghĩ, chỉ cần làm được cô chắc chắn sẽ có những đứa con đáng yêu, nghĩ
vậy thôi trên gương mặt cô đã có nụ cười.
***Dội nước cho tỉnh, tiếp tục xử phạt.
Bác sĩ nói muốn thông ống dẫn trứng phải hơn một lần, với lại là sau
khi có tháng một tuần và phải tuyệt đối sạch sẽ mới có thể chữa trị. Cô
nghĩ, chỉ cần làm được cô chắc chắn sẽ có những đứa con đáng yêu, nghĩ
vậy thôi trên gương mặt cô đã có nụ cười.
Dưới phòng xử lý, An Thần như vua cao cao tại thượng ngồi ở trên đài
cao, quỳ dưới chân là một nam một nữ, hai người này chính là bắt cóc
Tiểu An An, Doãn Phỉ Phỉ, còn một người chính là đội trưởng bảo vệ trực
ban hôm đó- Hướng Khuê.
Hai người quỳ gối trên mặt đất lạnh như băng run lẩy bẩy, còn chưa biết có lạnh không nhưng trong lòng đã phát rét rồi.
An Thần nhịp nhịp chân, không thèm nhìn họ một cái, chỉ lấy ly trà từ tay Dạ Thương từ từ thưởng thức.
Gió lạnh ù ù thổi xào xạc trên mấy cây đại thụ nơi xa xa, người chung
quanh không dám thở mạnh một, lão Đại lúc này, hơi thở từ trong thân
thể tản mát ra ngoài vô cùng lạnh lẽo, chỉ là lẳng lặng ngồi ở chỗ đó,
nhưng thật ra so với bình thường càng tăng thêm sự kinh khủng.
"Mang lên.".
Nghe được giọng nói lạnh lẽo, Doãn Phỉ Phỉ cùng Hướng Khuê cả người vừa run lên.
Hai người bọn họ, cũng đã biết thủ đoạn độc ác của An Thần, nhất là Doãn
Phỉ Phỉ, lần trước ở trong trang viên chứng kiến xử lí Mộ Dung Kiệt,
cho tới bây giờ, mỗi buổi tối trong mơ cô cũng không thoát được cơn ác
mộng đó.
Hình cụ mang lên, đếu là do Dạ Thương lấy từ căn phòng giam Tiểu An An
về, lão Đại nói rồi, dùng hình cụ của mình đối phó bọn họ thì sẽ dơ bẩn
hình cụ, nếu đối phương có, sẽ dùng chính nó ngược lại cho đối phương.
Nhìn mấy thứ hình cụ tàn khốc này, An Thần nhíu mày dữ dội, nghĩ đến
những thứ này chút nữa là dùng trên người con trai mình, cả người nháy
mắt phát ra hơi thở tàn bạo, khát máu.
"Lão Đại, van cầu anh, tôi biết rõ sai lầm rồi......".
Ngay cả biết lúc này nói gì đều không được rồi, theo tự nhiên, trước khi chết thường giãy giụa cầu xin.
"Lão Đại, không cần, cầu xin anh, cầu xin anh.......".
Hướng Khuê gào khóc thảm thiết, An Thần nghe được nhíu mày lại sâu hơn một
chút, trong đôi mắt để lộ ra cảm giác chán ghét nhường nào.
Một gã không có tiền đồ, sao có thể xứng đáng làm thủ hạ của anh chứ,
khó trách hắn có thể quỳ dưới gấu quần của người đàn bà đê tiện này.
Vẫy tay, trực tiếp có người mang hắn lôi đi, thật chỉ làm anh thấy thật dơ bẩn.
Còn lại một mình Doãn Phỉ Phỉ quỳ trên mặt đất, cô càng thêm hoảng sợ
muốn ngất xỉu, tay nổi gân xanh, có thể chính mính răng va vào nhau cầm
cập, bên dưới nhiệt độ ẩm thấp len lõi vào mà cô không hề hay biết.
Trong mắt An Thần sự chán ghét càng tăng thêm một phần, đều có mỉa mai cùng đắc ý.
"Gia hình, trước bắt đầu dùng kim châm.".
Anh một khắc cũng không muốn gặp lại người phụ nữ này, hành hạ chết sớm một chút cho mau kết thúc.
Nhìn thấy một thuộc hạ cầm kim châm vừa dài vừa nhỏ đi về phía cô, Doãn
Phỉ Phỉ cũng nhịn không được nữa thất thanh la hoảng lên, giọng run lẩy
bẩy, bay theo cơn gió, nếu không phải đây là sứ giả của thần chết, chắc
chắn bị tiếng kêu sợ hãi thê lương này hồn bay phách tán.
..................
Nửa giờ trôi qua, mười đầu ngón tay của Doãn Phỉ Phỉ đã sớm không nhận
ra máu thịt, máu tươi từ trong ngón tay chảy xuống rơi trên mặt đất
trong nháy mắt ngưng kết thành băng, màu sắc thật diêm dúa, lẳng lơ.
“Dội nước cho tỉnh, tiếp tục xử.”
Tưởng bất tỉnh là xong chuyện sao? đâu có chuyện dễ dàng như vậy.
Anh chàng bảo vệ đầu đổ đầy mồ hôi lạnh, chuyện đem kim châm hành hạ người phụ nữ này sao lại rơi trúng người anh chứ.
Loại cảm giác này, còn không bằng cho cô một đao chết tốt nữa.
Tưởng bất tỉnh là xong chuyện sao? đâu có chuyện dễ dàng như vậy.
Anh chàng bảo vệ đầu đổ đầy mồ hôi lạnh, chuyện đem kim châm hành hạ người phụ nữ này sao lại rơi trúng người anh chứ.
Mùa đông khắc nghiệt, đã vậy còn mang một chậu nước lạnh hất từ trên xuống, làm cho cô lạnh thấu tim gan.
Thân thể phát run dữ dội, mới vừa ngồi dậy liền ngã nhào xuống, máu thịt trên tay va chạm mặt đất, đau nhói tận tim gan.
"A ————-".
Loại cảm giác này, còn không bằng cho cô một đao chết tốt nữa.
Tiếng kêu thê lương của cô, càng làm nội tâm của An Thần tăng thêm phần tàn nhẫn.
"Như thế nào? Rất thoải mái có đúng hay không?".
Khóe miệng của anh, nâng lên nụ cười lạnh lẽo tàn ác, sau đó đứng lên, nhàn nhã dến gần.
Trong mắt Doãn Phỉ Phỉ tràn đầy ý hận, thiếu đều muốn tỏa ra ngoài
Anh, đúng, cũng là bởi vì anh, mà mình mới khổ sở như vậy, cho tới bây giờ anh cũng không hiểu, yêu anh, thật sự có lỗi sao?
Tại sao phải nhận sự đối đãi như vậy, so với Tô Thiển cô thua kèm điểm nào?
Ha ha Doãn Phỉ Phỉ cô yêu anh, muốn gấn anh thêm một chút nữa, chịu ấm ức gả cho người lớn hơn mình hơn 40 tuổi.
Tại sao anh không thấy những gì mình đã làm, chỉ vì một người phụ nữ, vô tâm vô tình mà tổn thương cô.
Xứng đáng không? Bây giờ suy nghĩ một chút, có thật xứng đáng không?
"An... An Thần... anh có thể hay không cho tôi cảm giác thoải mái không.".
Cô hiện tại không còn muốn gì nữa rồi, bị vô số người đàn ông chà đạp
trong sáu năm, cô đã sớm nản lòng thoái chí, cho đến khi được người cứu
ra ngoài, nói là có thể cho cô một cơ hội trả thù, cô cũng không suy
nghĩ nhiều mà chấp nhận.
Đúng vậy, đã sống không bằng chết, có một cơ hội đặt ở trước mặt của mình, làm sao mình có thể sẽ bỏ qua cơ hội báo thù này.
Là cô quá ngây thơ rồi, An Thần tốt nhất đừng dây vào, đặc biệt là vợ và con trai anh, cô đây tự tìm cái chết mà.
Hiện tại, cô chỉ mong anh mở lòng từ bi cho cô chết thật thoải mái.
An Thần đã giật ra khóe miệng, cười lạnh: "Thoải mái? Thoải mái! Cô có xứng không?”
Làm ra chuyện này, đã vượt khỏi sự kiểm soát của anh, còn dám mở miệng
xin anh cho chết thoải mái sao? cô nghĩ anh tốt như vậy sao?
Lời
nói vừa ra, doãn Phỉ Phỉ cũng biết không còn đường sống, Đúng vậy a, lúc này, anh nhất định là không xử chết cô không bỏ qua, mong anh cho
sự thoải mái, chẳng phải là nằm mơ ban ngày?
Cười khổ, thân thể xụi lơ trên mặt đất, cô hiện tại, thật sự là cá nằm trên thớt, mặc người chém giết.
"Còn đứng ngây đó làm gì, tiếp tục.".
Con mắt của An Thần, so với gió lạnh trong ngày mùa đông càng làm cho
người ta thấu xương, đó là một loại sợ hãi phát ra từ nội tâm— lạnh.
Cô suy nghĩ nhiều lần cắn lưỡi tự sát, nhưng mà toàn thân trên dưới một
chút hơi sức cũng không có, thậm chí cảm thấy đến nỗi ngay cả nháy mắt
một cái mắt cũng khó khăn.
Một thủ hạ nắm bàn tay chặt của cô,
cảm thấy thật sự không thể xuống tay rồi, lúc này mới nắm chân của cô
mà dâm vào, nếu như nói đâm tay móng
tay là tim hư liệt phổi, như vậy ghim móng chân chính là khiến doãn Phỉ Phỉ cảm thấy sống không bằng chết.
An châm từng cái rút ra đâm vào, mang theo máu tươi, mặc cho bọn họ thưởng thức cảm giác kích thích.
Đây là một đám ma quỷ, thật sự là một đám ma quỷ.
Nhưng là, cô chỉ nghĩ cho mình, lại không nghĩ đến Tiểu An An, chỉ là
đứa bé còn nhỏ như vậy mà dùng thủ đoạn đê tiện với nó, An Thần sac có
thể bò qua cô
Cha là người tốt, là người thật tốt.
Nhưng là, cô chỉ nghĩ cho mình, lại không nghĩ đến Tiểu An An, chỉ là
đứa bé còn nhỏ như vậy mà dùng thủ đoạn đê tiện với nó, An Thần sac có
thể bò qua cô.
Cả một buổi chiều, An Thần ngồi ở trên đài cao
nhìn qua các loại hình cụ dùng trên người Doãn Phỉ Phỉ một lần, cơ thể
vững như bàn thạch, thậm
chí, khóe miệng vẫn khẽ vểnh lên, coi như một xem trò vui.
Cho
đến khi anh nhìn chán rồi, mệt mỏi, lúc này mới khoát tay, có người
trực tiếp xử lý chúng, lúc này doãn Phỉ Phỉ, đã sớm ngất đi 800 lần.
"Xử lý hết bên dưới, chỉ có người chết, mới sẽ không tạo thành uy hiếp đối với người khác.".
Khóe miệng của anh, lần nữa dứt khoát một câu, cả người cũng lộ ra một cỗ tà khí.
Bảo vệ cửa không khỏi toàn thân cứng đờ, lão Đại thanh giọng lạnh như
băng lại ác độc, tuyệt đối so với gió lạnh mùa đông càng làm cho người
ta run lên.
Dạ Thương gật đầu, lão Đại nói gì anh cũng sẽ làm, chỉ tiếc Bân Tử vẫn
còn trên đường trở về nước, chuyện tốt như vậy bị anh bỏ lỡ, trở lại
nhất định phải kêu la một lúc không thôi.
Lúc An Thần trở lại biệt thự, hơi thở thô bạo đã sớm biến mất hầu như
không còn, ở trước mặt vợ con anh tuyệt đối là người cha, người chồng
tốt, mặc dù một lúc nào đó cũng sẽ nghiêm khắc một chút.
"Cha.".
Nhìn thấy An Thần xuất hiện ở cửa lớn, Tiểu An An lập tức vứt bỏ món đồ
chơi trong tay chạy ra đón,gương mặt đáng yêu cười to làm An Thần nhìn
mà trong lòng ấm áp dễ chịu.
Tiểu An An vừa đi lên liền ôm bắp đùi của anh mè nheo: "Cha, sao cha đi lâu như vậy.".
Tiểu An An đột nhiên nhiệt tình cũng làm cho An Thần có chút không chịu
nổi, nhưng anh cũng biết, tên nhóc này từ khi anh cứu ra ngoài tới nay,
cảm giác sợ hãi đối với anh, cũng đã không còn nhiều.
Người
nghiêm nghị lại lạnh lùng, trước sau như một, vậy mà nhóc muốn lảm nũng
với anh, bao năm nay trong lòng nhóc anh rất uy nghiêm không có
gì là đáng sợ.
"Mẹ đâu? Sao con chơi có một mình.".
"Mẹ với dì Nhiễm đi ra ngoài, nói sẽ về liền.".
An Thần ngồi xổm người xuống ôm lấy nhóc, đi tới ghế sa lon ngồi xuống,
để cho anh ngồi ở trên đầu gối mình, nghiêm túc suy nghĩ tới đứa con
trai này của mình.
"Con thỏ nhỏ chết kia, con không phải gọi cha là cha xấu xa nữa hả?".
An Thần không nhịn được, liền muốn chọc nhóc.
Tiểu An An lên tiếng cười, lắc đầu: "Cha không phải xấu xa, người nào mới là xấu xa, cha là người tốt, là người thật tốt.".
An Thần khóe miệng co giật, không phải nhóc con đang nói anh là người tốt, thật sự tốt sao.
"Cha là người tốt?".
Cái danh xưng người tốt này, dám dùng để nói anh sao? Ngược lại thật lý thú đây.
Anh trước giờ không có hiền lành gì, để lên đến vị trí ngày hôm nay, anh đã làm rất nhiều việc xấu, kể cả giết nhiều người.
Tiểu An An thấy An Thần vẻ mặt khẽ hoảng hốt, vội vàng ôm cổ của anh
không để cho anh mất hồn, giống như lo lắng An Thần không tin lời của
nhóc: "Cha, trước kia là An An có lỗi, An An về sau không gọi cha xấu
xa nữa, ngươi đừng tức giận với An An.".
An Thần nghe vậy khe khẽ cười lên, nhéo nhéo lấy lỗ mũi đáng yêu của nhóc, vì sao hôm nay nhóc đáng yêu quá không biết
【 trước tiên đem chánh văn kết thúc lại nói phiên ngoại, cái vấn đề này
rất rối rắm, muốn xem Vạn Dạ, muốn xem Nhiễm Mạn, còn muốn xem An An,
tóm lại chính là các loại rối rắm 】
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...