Cha, cứu con, cứu chúng con.
Dạ Thương nghe vậy liền hít một hơi lạnh, nhưng thật không thể không
phục phản ứng của Lão Đại. Anh biết, nếu Tây Tác còn dùng Tiểu An An làm lá chắn không thả ra thì nhất định nhóc sẻ càng tăng thêm phần nguy
hiểm. Hiện tại, nói dối về mối quan hệ của hai người, sau đó dùng chính
con của hắn cảnh cáo, trong lòng Tây Tác ắt sẻ hoảng loạn.
Hắn không dám nổ súng, An Thần tuyệt đối chắc chắn điều đó.
Đã sớm nghe nói Tây Tác hết sức yêu thương hai đứa con của mình, chỉ có
thể dùng cách này, anh cũng chỉ có thể đánh cuộc một lần.
Quả nhiên, Tây Tác thân thể hơi choáng váng, sắc mặt tái xanh xong
chuyển trắng, anh chết cũng không có ý kiến gì, anh hai đứa bé nếu là
rơi vào trong tay An Thần, anh thật cũng không dám tưởng tượng.
Dừng một chút, nắm tay Tiểu An An chặt lại mấy phần: "Anh đang lừa tôi
à, bắt rồi hay chưa, ai biết, không chứng cớ, làm sao có người tin.”
Sống ở Trung Quốc mấy năm, ngôn ngử bản xứ thật học được không ít.
Cả người An Thần mang hơi thở áp người, lần nữa lạnh lùng hé khóe môi,
từ túi quần móc ra điện thoại di động: "Giọng nói của con trai và con
gái anh, anh còn nhớ hay không”
"Cha, cứu con, cứu chúng con.".
"Cha, cha ở đâu, chúng con bị người ta bắt rồi.".
Giọng nói một nam một nữ vang lên, trực tiếp làm hi vọng may mắn sống
sót trong lòng Tây Tác tan biến, mặc dù đã sáu năm anh chưa từng gặp hai đứa bé rồi, nhưng từng nụ cười khuôn mặt của chúng anh vẫn in sâu
trong đầu.
Hôm nay nghe được hai đứa bé tiếng cầu cứu, anh thật lòng luống cuống.
"An Thần, anh dám......".
Trong lòng hoảng hốt, vội vươn đầu xem xét, không ngờ vừa nhú đầu ra thì một tiếng súng đã chặn mất những lời còn lại.
Tiểu An An thân thể cứng đờ, rõ ràng cảm giác đôi tay kia nắm chặt mình dần dần buông lỏng.
Bùm ——
Đâylà âm thanh thân thể Tây Tác ngã xuống đất, hai mắt bởi vì không dám
tin mở thật to, trên trán bị đạn bắn một lỗ thủng, đang phun đầy máu ra bên ngoài.
Đám người Dạ Thương vội vàng xông tới kiểm tra có chết hay không, An
Thần cũng ba bước chạy tới đem thân thể con trai ôm vào trong ngực, cởi
dây, nhịp tim đập nhanh hơn bất cứ khi nào — Nguy hiểm thật!
Tây Tác đã chết, Dạ Thương hung hăng đá hai chân hắn, mới xoay người đến bên cạnh An Thần.
Tiểu An An đã ngất đi, Dạ Thương vội vàng cởi áo chống đạn xuống, sau đó sẽ cởi áo khoát ở bên trong che chắn cậu chủ.
An Thần kiểm tra thân thể nhóc, khắp nơi không có viết thương, chỉ là thân thể lạnh như băng mà thôi.
Anh thở phào nhẹ nhõm.
Tây Tác đã chết, làm tiếp cũng không có ý nghĩa, ở lại mấy người đem
thi thể hắn xử lý xong, người còn lại che chở lão đại và Tiểu An An đi
ra ngoài.
Nơi này có hơn một trăm thuộc hạ của Tây Tác, người đến đây cũng tương đương bọn họ rất thận trọng, khó mà lọt tên nào.
Cho đến khi An Thần ôm Tiểu An An trở lại trên xe, mọi người mới thở phào nhẹ nhõm.
"Trên danh sách, tối nay phải giải quyết triệt để, còn có Doãn Phỉ Phỉ ả tiện nhân đó phải bắt sống, tôi sẽ tự tay giải quyết cô ta.".
Vẻ mặt xinh đẹp đó biết đã lâu, bản lãnh dụ dỗ đàn ông càng lúc càng
cao. Ngay cả thuộc hạ của anh mà cũng dám dụ dỗ, thật quá bản lãnh mà.
Tô Thiển vừa thấy được Tiểu An An, lỗ mũi càng chua xót, vội vàng nhận
lấy con từ trong tay An Thần, hốt hoảng hỏi: "Có chổ nào bị thương hay
không? Bọn họ đã làm gì con?".
*****Trưởng thành cũng có thể cùng cô dâu ngủ với cha mẹ.
Tô Thiển vừa thấy được Tiểu An An, lỗ mũi càng chua xót, vội vàng nhận
lấy con từ trong tay An Thần, hốt hoảng hỏi:: "Có chổ nào bị thương
hay không? Bọn họ đã làm gì con?"
An Thần ánh mắt lóe lóe, nhớ lại mấy thứ hình cụ bên trong nhà, cuối
cùng lắc đầu một cái, đoán chừng là muốn dùng hình, lại không kịp, anh
cũng không khỏi trong lòng cảm thấy may mắn, đến thật kịp lúc.
Đồ để tra tấn kia thật sự tàn khốc mà, dám đem ra dùng đối với một đúa nhóc mấy tuổi, thật làm người khác vô cùng căm phẫn.
"Con trai, con làm sao vậy?". Tô Thiển gọi con trai đang còn bất tỉnh,
sợ lại càng sợ thêm, quay đầu hỏi An Thần: "Chắc là không dụng hình
không?".
An Thần ôm cô an ủi, sau đó cởi áo của mình ủ Tiểu An An thành một khối: "Là bị đông lạnh, ôm con làm cho con ấm áp là được.".
An Thần cũng không biết bọn họ rốt cuộc có dùng hình hay không, ánh mắt
nhìn đến trên ngón trỏ của Tiểu An An, khẽ híp một cái, đem tay nhóc mở
ra kiểm tra thử.
Nhìn tới nhìn lui nhiều lần, rốt cuộc nhìn thấy trên ngón trỏ của nhóc
có mấy lỗ nho nhò, quá nhỏ, không nhìn kỹ thật sự không phát hiện được,
vào lúc này bị An Thần nhẹ nhàng bóp một cái, bàn tay nhóc khẽ tím bầm.
Ngón tay non nớt như vậy, bị kim châm thật sự rất đau đớn.
Tô Thiển cũng phát hiện, cầm lấy tay nhóc đặt ở bên môi, đau lòng muốn
chết: "Cục cưng, mẹ không có chăm sóc tốt cho con nên chỉ chút nữa là
đã đánh mất con rồi, mẹ xin lỗi.”
An Thần cũng đau lòng, nhíu mày đẹp đem đầu Tô Thiến dựa sát vào nhẹ an ủi: “Đây không phải lỗi của em.”
Là anh không có dạy dỗ tốt thuộc hạ của mình mới để xảy ra chuyện như vậy.
" Anh thề, sau này sẽ không có chuyện như vậy nữa, đừng khóc, được chứ?"
Tô Thiển tựa vào trong ngực của anh, chính là không ngừng được nước mắt, Tiểu An An vừa được năm tuổi, còn chưa biết gì, mà xẩy ra chuyện lại là một nơi ghê sợ như vầy hẳn nhóc sẽ rất hoảng sợ, mà cô cũng vậy.
"Mẹ... Đừng khóc....".
Tiểu An An cố gắng hết sức mở mắt, lau đi nướt mắt vừa rơi trên mặt mẹ, vội vàng an ủi mẹ
Tô Thiển kinh ngạc, còn chưa kịp có phản ứng.
"Con thỏ nhỏ chết kia, con đã tỉnh, trong người thấy sao rồi?”
An Thần lại gần, Tiểu An An dui người vào ngực Tô Thiển, tránh né anh.
Đại Phôi Đản, dám dùng cách nguy hiểm như vậy cứu mình, đồ đáng ghét.
Tô Thiển vội vàng ôm con trai, hỏi “ Con cảm thấy sao rồi, bọn xấu xa đó đã làm gì con?”
Tiểu An An cười yếu ớt, đưa ra bàn tay nho nhỏ giúp mẹ lau sạch nước
mắt: "Mẹ, con rất khỏe, nhưng là lạnh quá, mẹ ôm chặt con nha”
Tô Thiển hốc mắt lần nữa đỏ lên, con trai của cô cư nhiên như vậy hiểu
chuyện, thật là khó được, chìu con, cô ôm con thật chặt trong ngực. Cảm
giác này thật sự rất tốt.
Đối với biểu hiện của Tiểu An An, An Thần cực kỳ hài lòng, biết điều như vậy mới đúng là con trai anh.
Trở lại biệt thự, Tô Thiển không yên lòng gọi bọn Hoa Tử đến kiểm tra
cho Tiểu An An một lần nữa, đến khi kết quả không có gì xấu cô mới thật sự yên tâm.
Mỉm cười với An An, cô nằm bên cạnh nhóc, ôm nhóc vào lòng, một phút cũng không muốn con rời xa lòng mình.
Cô không thích cảm giác này, chất cũng không muốn.
Tối hôm đó, An Thần xưa nay chưa thấy Tiểu An An ngủ chung với hai người có cảm giác khó chịu, lớn vậy rồi mà Tiểu An An lần đầu được ngủ chung với cha mẹ, cảm giác thật hưng phấn, quên hết đau đớn trên ngón tay.
"Mẹ, sau này con muốn ngủ chung với mẹ”
Những lời này khiến An Thần hơi có chút đen mặt, không nhịn được hỏi: "Vậy con trưởng thành, cưới vợ thì làm sao?".
Tiểu An An vẻ mặt ngây thơ: "Trưởng thành cũng có thể cùng cô dâu ngủ với cha mẹ.”
An Thần khóe miệng co giật, Tô Thiển muốn nội thương: "An An của mẹ thật hào phóng.".
***An An của mẹ thật hào phóng.
Tiểu An An vẻ mặt ngây thơ: "Trưởng thành cũng có thể cùng cô dâu ngủ với cha mẹ.”
An Thần khóe miệng co giật, Tô Thiển muốn nội thương: "An An của mẹ thật hào phóng.".
Cuối cùng do mệt mỏi giày vò, nhóc cũng đã chịu ngủ, quên hẳn việc bắt bị bắt cóc vừa mới xẩy ra.
Tô Thiển cùng An Thần không thể ngủ, hai người vẫn lẳng lặng nhìn gương
mặt đáng yêu của Tiểu An An, đặc biệt là Tô Thiển, cảm giác nhìn sao
cũng không đủ. Qua một đêm mà mắt Tô Thiển có một vòng tròn đen thật
đậm.
Cả nhà ba người nằm chung trên giường lớn, ngủ nướng một giấc thật dài,
qua chiều ngày hôm sau, Tiểu An An bị Tô thiển dụ dổ rời giường,
An Thần vừa rời giường liền vội vàng xử lí công việc, trong trang viên
tăng cường bảo vệ lên gấp đôi, hầu như là đâu đâu cũng có, thay vào là
những người thuộc hạ tâm phúc của anh.
Tô Thiển cùng Tiểu An An cùng nhau ăn cơm, hai người dắt nhau đi khắp nơi.
"Con trai, ngón tay còn đau không?".
Tô Thiển ngồi xổm người xuống, nắm ngón trỏ của bé lên kiểm tra, ngày
hôm qua dùng thuốc tốt để bôi, hôm nay hầu như không còn bị thâm đen
nữa.
Tiểu An An lắc đầu, đã sớm không đau, thật may là cha đến kịp nên chỉ
mới đâm một chút xíu, bằng không là tới tận xương thịt đau chết mất.
Tại trong đáy lòng, Tiểu An An đối với người cha xấu xa này có chút ngưỡng mộ với sùng bái.
Tô Thiển xoa hai tay nhóc, đem tay nhỏ bé của nhóc nằm trong tay mình,
nghiêm túc nhìn ánh mắt của anh: "Về sau cha mẹ sẽ không để cho chuyện
như vậy xảy ra nữa, con có tin tưởng chúng ta hay không?".
Nghĩ tới ngày hôm qua, lòng của cô cho đến bây giờ vẫn rung sợ, cô cố gắng không nhớ tới nữa, càng nhớ cô càng đau lòng.
Tiểu An An cũng nghiêm túc gật đầu, nhóc tin tưởng, nhóc vẫn luôn rất
tin tưởng, cho nên ngày hôm qua bị bắt cóc, nhóc biểu hiện rất dũng cảm, nhóc vẫn luôn tin chắc cha mẹ sẽ đi cứu nhóc.
Tô Thiển khẽ cười, cô có gì tốt mà lại có ông xã cùng con trai tuyệt vời như vậy bên cạnh.
Yêu cầu của cô, cũng không phải là cao, chỉ cấn người thương yêu nhất bên cạnh mình bình an mạnh khỏe là được rồi.
"Thiếu phu nhân, Nhiễm tiểu thư đã tới.".
Lý tẩu vào trong chòi mát, cung kính khom người, Tô Thiển giơ tay đỡ cô
thẳng người, than thở: "Không phải đã nói rồi sao? Không cần giữ lễ như
vậy.".
Mấy người này thật là, gặp cô cùng con trai là cứ giữ lễ như vậy, đâu phải sống trong gia đình vua chúa mà phải như vậy chứ.
Lý tẩu mỉm cười, nghiêm túc nghe, thiếu phu nhân hiền hòa dễ gần, được hầu hạ cô thật là phúc của họ mà.
" Dì Nhiễm đến rồi, con muốn theo dì chơi.".
Tiểu An An vừa nghe nói có Nhiễm Mạn đến là vội chạy đến phòng khách, Tô Thiển thật lo lắng theo sau, bây giờ là mùa đông, trời rất lạnh mà đất
cũng rất trơn trợt.
Từ nhỏ thằng nhóc này vẫn thích cùng Nhiễm Mạn chơi đùa, cũng khó trách, hai người đều có tính tình trẻ con, Nhiễm Mạn cũng luôn trêu chọc làm
Tiểu An An cười ha ha.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...