Edit: Lin
An Thần mở đôi mắt đen thẫm, “Chúng ta cùng kề vai chiến đấu” - người
phụ nữ của anh nói như vậy, thật là làm cho người ta cảm động!
Bàn tay cô lạnh như băng, anh để cô tựa trên ngực mình, vuốt ve mái tóc
dài mượt mà, đen bóng của cô, hít lấy hương thơm đặc biệt mát mẻ từ mái
tóc ấy, lòng anh cũng theo đó mà nhộn nhạo cả lên.
“Ông xã?”
Tô Thiến khẽ gọi, vừa định ngẩng đầu lên lại bị ấn xuống, đành phải ôm
chặt hông anh, cuộn người trong lồng ngực anh, cảm thụ từng nhịp đập nơi trái tim anh.
Cô thích hơi thở đàn ông trên người anh, không giống những người khác,
luôn ngập mùi thuốc lá. Hương vị mát mẻ này luôn khiến cô trầm luân, mỗi lần chìm trong đó đều là một hồi say mê.
“Ngoan, đừng cử động!”
Bao năm trôi qua, tình cảm của anh đối với Tô Thiến chỉ có tăng chứ
không giảm. Chỉ cần nghĩ đến người phụ nữ này, dù lòng anh có hỗn loạn
đến đâu đều nháy mắt thanh tịnh lại, chỉ cô có khả năng thao túng hỉ nộ
ái ố trong anh, chỉ cô mới có thể làm anh cam tâm tình nguyện, thậm chí
không hối hận những gì đã bỏ ra. Anh thế nào lại để cô đứng bên mình,
trong tiềm thức, vì người phụ nữ này làm tất cả là một lẽ phải, thậm chí là hạnh phúc. Tính tình của cô anh hiểu rất rõ, nói ra được những lời
này thật không dễ dàng gì, nhưng cảm động cũng chỉ là cảm động, anh
không thể thật sự lôi cô về cùng một chiến tuyến với mình, anh thừa nhận anh có chút ích kỉ.
Chỉ cần cô sống tốt, tất cả đều không sao.
Tô Thiển nghe lời nằm bất động, mặc cho bàn tay tay anh phủ trong tóc
cô, ma sát qua lại, cô có thể cảm nhận được tình yêu nồng đậm trong từng cử động, từng ánh mắt cười của anh.
Ôm chặt hông anh, tầm mắt cô dần thu hẹp lại, trong chốc lát liền chìm
vào giấc mộng. Chỉ khi có anh ở bên, cô mới có thể ngủ ngon như thế này, ngủ thật sâu mà không bị tỉnh giấc lúc nửa đêm…
Khóe miệng An Thần vẫn giữ một nụ cười, nhẹ nhàng ôm cô lên tầng, khí trời rét lạnh nên anh không thể để cô bị ốm được.
Thay cô đắp kín chăn, ngồi đầu giường nhìn thật lâu mới dời mắt đi, sinh con khiến vóc dáng của Tô Thiển càng thêm quyến rũ, càng mang hơi thở
của một người phụ nữ thành thục.
Quả nhiên là một tiểu yêu tinh trời cao phái xuống để câu dẫn An Thần,
chỉ cần nhìn qua là có thể biết được kết quả, anh, đời này bị người phụ
nữ này ăn sạch sành sanh rồi.
Hôn cô một lần rồi lại thêm một lần, giống như hôn không bao là đủ, nhìn cũng không thể đủ. Anh bây giờ, có phải là có thể tự hào tuyên bố, anh
cách mạng đã thành công rồi không?
“Nhóc con, tắm xong thì ngủ sớm đi, nghịch ngợm ít thôi.”
“Đại Phôi Đản, con muốn mẹ tắm cho con.”
An Thần vừa một tay nhấc Tiểu An An đi vào phòng tắm, vừa nghiến răng
ken két. Đây là đoạn đối thoại diễn ra hằng tối, Tiểu An An dù không
muốn những luôn bị khuất phục, để An Thần ôm đi tắm.
“Mẹ ngủ rồi, cha hay mẹ tắm đều như nhau.”
“Không giống nhau, con phản đối, con muốn tự tắm!”
“Phản đôi vô hiệu, có tin cha đá con một phát dính lên tường, muốn xuống cũng không xuống được không hả?”
Tiểu An An nhíu mày, nằm trong bồn tắm căm tức nhìn khuôn mặt khó chịu kia, hai người trừng mắt nhìn nhau đầy vẻ chán ghét.
An Thần vỗ Tiểu An An một cái, nhanh nhẹn cho cậu nhóc tắm, trong lòng
vô cùng ấm áp. Đây là kết tinh bảo bối của anh và Tô Thiển, làm sao mà
không thích được. Nhưng anh không muốn quá cưng chiều nó.
Như lời Tô Thiển thì bé con này là phiên bản nhỏ của anh, dáng dấp giống anh hồi bé như đúc, làm sao người ta không thương yêu được.
“Không cần dùng ánh mắt buồn bã kia nhìn cha, cha không dễ bị xoay vòng
vòng thế đâu.” Dứt lời, An Thần liền vỗ vỗ người bé con, thật là giống
người nào đó, lời nói của Tô Thiển trong nháy mắt từ miệng An Thần đi
ra.
Tiểu An An chu mỏ, đem ánh mắt u ám về phía bên kia, bị bàn tay nặng nề của cha vỗ khiến nó nhe răng trợn mắt.
Nó đã tạo nghiệt gì mà lại đụng phải một người cha bạo chúa như vậy.
Tắm xong, An Thần rút khăn tắm quấn quanh thân thể nhỏ bé rồi ném lên
trên giường, một bàn tay vỗ vào cái mông phấn nộn đang chổng lên kia,
chọc cho Tiểu An An hô hoán ầm lên.
“Đại Phôi Đản, con ghét cha, mẹ là của con, của con.”
Đại Phôi Đản lần nào cũng vì mẹ mà đánh nó, nó quyết định sẽ phản kháng cha, đoạt lấy mẹ.
Dứt lời, không khí trong phòng nháy mắt lạnh đi ba phần, cảm thấy nguy
hiểm, Tiểu An An chui tọt vào chăn, không thể cho cha có cơ hội đánh nó
được.
Khóe miệng An Thần giật giật, thu lại cánh tay đang nâng lên, nhóc con
này được, mới năm tuổi đã dám tuyên chiến với anh rồi, cũng có chí khí.
Ho khan hai tiếng, che giấu nét cười trong ánh mắt, cất thanh âm trầm
thấp qua chăm xuyên tới lỗ tai Tiểu An An: “Chớ vọng tưởng, mẹ con vĩnh
viễn đều là người của cha.”
Tiểu An An nắm chặt tay, cha xấu xa, cha độc ác, cha chỉ biết bắt nạt nó, hôm nào nhất định phải tìm mẹ để đòi lại công bằng.
An Thần mang theo tâm tình thật tốt trở về phòng, thấy Tô Thiển đang
ngồi bên bàn trang điểm lau phấn trang điểm thì trong mắt càng đậm ý
cười, ngồi ở đầu giường nhu tình nhìn cô.
Tô Thiển cũng không để ý, tự mình đứng trước gương xoa nắn, hồi lâu sau
mới từ trong gương ngó anh một cái: “An An ngủ thiếp đi rồi sao?”
An Thần gật đầu, trong lòng lại lắc đầu vài cái, nhóc con kia làm sao mà ngủ nhanh như vậy được. Tiểu tử đó ý thức cạnh tranh còn mạnh lắm.
Tô Thiển sao có thể đoán không ra tâm tư kia, lần nào anh cho An An tắm
xong cũng vô cùng trầm tĩnh, ánh mắt cô nhìn thoáng qua là biết.
“Ông xã à, em trịnh trọng cảnh cáo anh lần thứ nhất, nếu anh với con mà không hòa bình được, em sẽ trở mặt đấy!”
Cô nghĩ không ra, sao đàn ông đều muốn cùng con trai mình tranh cãi, Mộ Dung Kiệt Tu cũng thế, An Thần cũng chẳng khác gì.
Yên lành mà sống không được hay sao? Chẳng lẽ nhất định phải biến thành
chiến trường, cứ thỉnh thoảng lại nổ ra một cuộc chiến tranh?
An Thần lập tức đứng thẳng người, mang bộ dạng quân nhân, tỏ ra vô cùng
nghiêm túc: “Dạ, thật buồn khi phu nhân không tin tưởng tôi.”
Tô Thiển nheo mắt lại, lục lọi trên giường, mấy ngày nay thật là lạnh,
ngay cả mở khí ấm ra mà vẫn thấy lạnh buốt, quả nhiên là không thể so
với Hạ Thiên được.
Vừa nằm xuống, thân thể liền bị ngã vào một lồng ngực ấm áp, tiếp đó là màn hôn triền miên ướt át.
Tô Thiển tránh né, mặt trắng bệch tức giận nhìn anh: “Tối nay không được, em tới kì rồi.”
An Thần không buổi tối nào chịu tha cho cô nên cô luôn mong chờ mấy ngày này, rốt cuộc thì cũng có thể nghỉ ngơi tốt rồi.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...