Bà Xã, Ngoan Nào!

Đáng chết, nhìn mắt cô sưng đỏ là biết cô cả đêm hôm qua âm thầm một mình khóc cả đêm.

"Em không cần anh lo.".

Tô Thiển âm thanh khàn khàn, hung hăng đẩy ra anh, thấy anh mở miệng hỏi cô, trong lòng thì càng ủy khuất.

An Thần hung hăng nhăn đầu lông mày, thái độ hắc bạch giao thế nhiều
lần: "Em không muốn anh lo lắng cho em,vậy em muốn ai lo, hử".

Bắt cánh tay của cô, đem cả người cô kéo lên, vừa giận lại đau lòng, tối hôm qua làm sao lại không phát hiện cô đang khóc.

"Em là không cần anh lo, không cần anh quản em, đi ra anh đi ra, không
phải chính anh là không muốn nhìn thấy em sao, anh đi ra cho em!".


Tô Thiển càng khóc dữ dội hơn, tay nhỏ bé tạo thành quả đấm của không ngừng vung mạnh đánh lồng ngực anh,nghe chát chát.

An Thần cắn răng, lửa giận xông thẳng lỗ mũi: "không cho anh lo lắng cho em, vậy em muốn ai lo cho em,Tô Thiển, anh không cho em khóc, nín ngay cho anh”

Nấc một tiếng ra ngoài, Tô Thiển càng khóc dữ tợn hơn.

"Anh cút cho em, anh chỉ biết hung dữ với em, mắng em, anh đối với em thật bá đạo....".

Tô Thiển tức giận, đem An Thần đẩy xuống giường, leo lên người, nắm lên một cái ôm gối bên cạnh liền hướng trên đầu anh đập.

Cái bộ dáng này cô, An Thần ngược lại cười lên, đây mới Tô Thiển không sợ trời không sợ đất chứ sao.

"An Thần, anh thật khốn kiếp, em hận anh, khốn kiếp, trứng thúi, anh đi
chết đi." Giống như là ấm ức dồn nén, Tô Thiển không dứt ở trên người

anh phát tiết, cho đến không còn có hơi sức, nằm ở trên người anh không
ngừng thở.

An Thần trong mắt tràn đầy đều là nụ cười, thuận thế ôm eo của cô: "Sao không đánh? Mắng đủ rồi à?".

Tô Thiển chưa hết giận nhéo nhéo lên cánh tay của anh, hét to: "chưa đủ, em nghỉ một lát không được ah...!!!".

"Được, nghỉ ngơi tốt hơn rồi tùy em đánh, đánh nhiều mấy cái, như thế nào ha ha...".

Tô Thiển trán rơi xuống vài vạch đen, cô khóc dữ dội như vậy, thế nhưng anh lại cười như điên, thật ghê tởm mà.

Nhất thời, Tô Thiển nắm lên bờ vai của anh, hung hăng mở hàm răng trắng muốt vươn đến cổ An Thần mà cắn một cái.

An Thần kêu rên, trên cổ truyền tới cảm giác kích thích nhiều hơn cảm
giác đau, đáng chết, buổi tối câu dẫn anh còn chưa tính, vừa sáng sớm
cũng không bỏ qua cho anh.

"Tô Thiển.... Đừng làm rộn...".


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận