Bà Xã, Ngoan Nào!

"Cậu chính là về nhà tiếp tục dạy dổ cho con trai đi, dạy dổ nó biết
cách lấy lòng con gái, đến lúc con gái của Lão Đại sinh ra thì nhanh
chóng giữ lấy.”

Tử Mặc cuộn mình lười biếng trên sofa mặc anh đang nghĩ tính kế thật biến thái.

Trương Thiên yên lặng hướng nhìn phòng làm việc Lão Đại, nơi nào đó, nói không chừng đang trình diễn nhu tình mật ý, quay đầu lại chính là một
cước đá vào trên bắp đùi anh: "Ý kiến hay.".

"Anh Vạn Dạ, Kiệt Tu gọi anh vào kìa."

Lúc này, từ trong cửa lộ ra một cái đầu nhỏ nhắn với một đôi mắt thanh thuần.

Vạn Dạ đứng dậy, nhíu mày nhìn mọi người.

"Có biến.". Trương Thiên nói.

"Giống như trên.". Tử Mặc phối hợp.

Trong phòng làm việc, Kiệt Tu đưa Ngải Tuyết vào phòng nghỉ ngơi, bảo Vạn Dạ ngồi ở salon trước mặt.

"Chuyện bây giờ là thế nào." Kiệt tu lật văn kiện trong tay, tròng mắt cũng lười nhìn xuống.


Vạn Dạ cười nhẹ: " Trước mắt, phần lớn máy tính công ty cũng không thể
làm việc bình thường, còn có rất nhiều máy mở không được, quan trọng
nhất, là máy tính trong phòng tổng tài, có rất nhiều văn kiện tài liệu
khách hang vô cùng quan trọng, sợ rằng sau khi sửa chửa cũng không phục
hồi được.".

Nghe vậy, Kiệt Tu khóe miệng cười lạnh, khép lại văn kiện trong tay, đứng dậy.

"Rất tốt, để tin tức tuôn ra ngoài, tiết lộ thân phận thật sự của cậu.".

Kiệt Tu cười, Vạn Dạ cũng cười.

Lâm thị, mượn thân phận cùng địa vị của An Thần, thường lấn áp S thị, hiện tại nghiễm nhiên đã trở thành Địa Đầu Xà S thị rồi.

Nếu không phải là nể mặt mũi của An Thần, anh sớm nên động đến hắn rồi.

Đối với con cái Lâm gia còn có chút giao tình, còn lão già kia, thật sự
là một con hồ ly âm hiểm giảo hoạt, mấy tháng trước, lại dám thuê sát
thủ hàng đầu định đụng tới anh.

A, không biết tự lượng sức mình.

Chọc giận Mộ Dung Kiệt Tu anh, đầu tiên chính là để cho ngươi…Sống! Không! Bằng! Chết!

"An Thần, làm ơn, cơ thể em khỏe hẳn rồi anh cho em đi học lại nha, anh
mở lòng từ bi có được không?” Tô Thiển bất đắc dĩ nắm cánh tay An Thần
lay lay.

Phiền chết rồi, ở nhà ngây ngô mấy ngày rồi, anh luôn lấy lý do cơ thể mình không khỏe mà giam lỏng mình.

Ở nhà sớm muộn cũng mốc meo hết rồi.

Có chút ít thủ đoạn, mà muốn làm khó bà cô tôi sao?

Ở nhà sớm muộn cũng mốc meo hết thôi.

“Ngồi một bên đàng hoàng cho anh,không thì ngồi yên trên đùi anh, em muốn ra ngoài, mơ đi”

Nhìn trên cần cổ cô còn nhàn nhạt vết sẹo, An Thần không khỏi mày, cảm giác thân thể cô còn chưa hoàn toàn khỏe mạnh.


Tô Thiển hừ lạnh, ngồi cách anh xa xa, cau mày, quệt mồm, dáng vẻ đối với anh thù hận sâu sắc.

An Thần liếc cô một cái, khóe miệng co giãn, tiếp tục xử lý giấy tờ trên tay.

Cô nàng này, một chút cũng không nghe lời, học nhiều như vậy làm gì,
công việc thì không cần lo, mà gả cho một ông chồng tốt càng không cần
lo.

Ánh mắt giết người của Tô Thiển vẫn nhìn chằm chằm vào anh, nếu không
phải là đánh không lại anh thì cô sớm đã vùng lên phản kháng rồi.

Nhìn chòng chọc anh nửa giờ, mà mặt tên con trai nào đó vẫn thản nhiên chăm chú vào giấy tờ không hề mảy may động đậy.

Rốt cuộc, Tô Thiển trừng mắt liếc anh một cái không tử tế, dậm chân một cái, chạy ra khỏi cửa.

Đi ngang qua phòng làm việc của Bân Tử, dừng chân lại nhòm qua khe cửa.

Dường như, anh đang cẩn thận nâng niu một cây súng trong tay như bảo bối ấy.

Trong lòng nẩy ra một trò, Tô Thiển bình tĩnh hết sức bình tĩnh, gỏ cửa phòng anh.

"Bân tử, An Thần nói anh qua phòng anh ấy một chút ”

"A, tốt."

Quả nhiên, Bân Tử đặt khẩu súng vào ngăn kéo,thuận tiện khóa lại thật
cẩn thận, quay sang Tô Thiển cười đùa, phóng khoáng sãi bước đi dến
phòng làm việc của An Thần.


Tô Thiển nhìn anh mất hút ở khúc quanh, như một làn khói lặn vào phòng
anh, tay mở khóa, khinh thường biểu môi. Có chút ít thủ đoạn, mà muốn
làm khó bà cô tôi sao? Tiện tay từ ngăn kéo tìm một vật dài nhỏ gọn,
chọc ngoáy một hồi thì mở ra.

Cầm lên cây súng, sẳn tiện lấy mấy viên đạn, xông thẳng ra ngoài.

Chạy đến phòng tập bắn, cô mới ngu ngốc nhận ra, bày trước mặt cô là hàng thật, hàng thượng hạng.

SIGP226, GLOCK17/19, m1911, 92 là súng lục nha.

Có đến mười mấy loại súng lục quân dụng trưng bày ở phòng tập bắn, Tô Thiển mắt nhìn không uổng.

"Chậc, thật sự sảng khoái." Tô Thiển không nhịn được mắng thật khẽ,
nhưng vẫn là thích nhất trong tay cái súng này, bất kể là sức nặng hay
vẻ ngoài, Tô Thiển cũng thích không bỏ được.

Một khẩu súng tốt xấu, muốn xem xạ trình cùng độ chính xác, sức nặng
mặt ngoài vẫn còn rất quan trọng, nói ra, người còn không tin.

Tô Thiển cầm cây súng này ở trong tay, cảm giác thật tốt, cô thích.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui