Beta: Minh Minh
Nghiêm An rống giận lên tiếng: "Nói hưu nói vượn, tôi nói được thì sẽ làm được."
Không phải chỉ là cưỡng gian một người phụ nữ thôi sao, còn là người
phụ nữ mà mình thích, có phải là loại chuyện gì lớn lao đâu.
Nói xong, anh đã hướng Tô Thiển mà đi tới, cầm lên con dao để ở một bên chém đứt sợi dây đang trói Tô Thiển.
Trên người lực trói biến mất, thân thể Tô Thiển trực tiếp ngã xuống đất, cô bị Doãn Phỉ Phỉ quất mười mấy roi đã sớm không còn nửa mạng, bản
thân đã không thể gượng dậy nổi.
Dùng hết sức nhịn xuống cảm giác muốn ngất đi, lãnh đạm nhìn hai người, một người có chút hả hê, một người thẹn quá hóa giận.
Nhìn Nghiêm An phiền não đi đến kéo áo quần của mình, trong lòng dâng lên một tia tuyệt vọng.
Cô không phải người ngu, đối phương muốn làm gì đã rất rõ ràng, không phải sao.
Nếu cô không có đoán sai, người đàn ông này, cùng với nhóm người lần
trước muốn giở trò bỉ ổi với cô và Nhiễm Mạn có quan hệ với nhau, hơn
nữa, đã bị An Thần xử lý.
An Thần, anh đang ở chỗ nào? Làm sao anh còn chưa tới cứu em, em đã sắp không thể chống đỡ được nữa.
Nghiêm An như một con sói nhào tới trên người Tô Thiển, khẩn cấp xé đi y phục của cô, tiếp theo như là nhớ ra cái gì đó, dừng lại tay, hướng về
Doãn Phỉ Phỉ lạnh lùng quát lớn: "Đi ra ngoài!".
Doãn Phỉ Phỉ nhíu mày, dứt khoát lấy ra máy ảnh đã chuẩn bị trước, cười
tà: "Chúng ta chơi lớn một chút đi, dù sao cũng đã đắc tội với An Thần
rồi, chơi nhiều một chút vậy.".
Cô chính là muốn đem sự uất ức của bản thân, tăng gấp bội ở trên người Tô Thiển.
Không thể không nói, người phụ nữ này thật vặn vẹo.
"Tôi nói lại một lần nữa, đi ra ngoài.".
Nghiêm An tròng mắt lạnh lẽo lại lạnh thêm vài phần, rõ ràng bắt đầu
không kiềm chế được, đừng tưởng rằng anh ôn hòa, chỉ là anh giấu đi bản
chất thật sự của mình.
Doãn Phỉ Phỉ thấy anh tức giận, liền đem máy chụp hình đặt ở trên bàn, nhún nhún vai: "Anh cứ từ từ chơi!".
Tô Thiển khóe mắt đã rơi nước mắt, cô biết, hôm nay sợ là chạy trời không khỏi nắng rồi.
Nhưng mà, người trước khi chết còn muốn tìm con đường sống, cô lên tiếng: "Nghiêm An, anh bỏ qua cho tôi được không?".
Cô thật không biết bản thân rốt cuộc là đã làm sai điều gì, tại sao
chuyện xấu liên tiếp phát sinh trên người của cô, cô chỉ là muốn an
phận mà sống qua ngày, như vậy, cũng không được sao?
Nếu như là lúc bình thường, cô còn có hơi sức mà giãy giụa, nhưng bây
giờ, cô đã là cá nằm trên thớt đợi người đến thịt, động cũng không động
được chút nào.
Cắn chặt môi, lỗ mũi ê ẩm: "Tôi không biết tại sao lại đắc tội với anh,
nhưng mà, anh nếu thật muốn báo thù, dù thế nào cũng thật không có quan hệ gì đến tôi, van cầu anh, đừng như vậy.".
Cô đều đã mở miệng cầu xin, cũng là lần đầu tiên kể từ khi sinh ra g, chỉ vì cô thật sự rất coi trọng danh tiết của mình.
Nếu cứ như vậy bị người khác vấy bẩn, cô không còn đủ dũng khí mà sống nữa.
Nếu như dùng roi đánh có thể giúp hắn tiêu hận, đánh chết cô cũng không
sao, chỉ là, không thể đối xử với cô như vậy, tuyệt đối không thể.
Như vậy, cô sẽ không có mặt mũi để đối mặt với bất kì ai, nhất là An
Thần, người đàn ông hoàn mĩ như vậy, cô như thế làm sao xứng với anh.
Về phía An Thần, theo đại lộ rẽ vào vài con đường mới làm, một bước tiến sát nhà xưởng bị bỏ hoang, theo như Dạ Thương báo cáo, gần đây có nhiều người đến dò xét xung quanh, nhìn dáng dấp, phải là đã có âm mưu từ
trước.
Phi cơ trực thăng ở trên không trung không một tiếng động tiêu diệt lần lượt từng tên, thật ra thì, căn bản cũng không quá khó khăn, lại nói
nơi này đã bị Ám Dạ để mắt tới.
Doãn Phỉ Phỉ nhìn ra cửa chính, chỉ thấy xe của An Thần hướng bên này mà đi đến, thân thể chợt run lên, anh ta lại có thể tìm thấy nhanh như
vậy, thật sự làm cho người ta khiếp sợ, đã không còn kịp thông báo cho
Nghiêm An, chính mình vội vàng tìm một góc nhỏ để ẩn nấp, nhưng tất cả
mọi việc đã bị Dạ Thương ở trên cao nhìn thấy rõ.
"Không... Không cần... Nghiêm An... Cầu xin anh... Đừng như vậy...".
An Thần đạp cửa mà vào, nhìn thấy chính hình ảnh, Nghiêm An đem Tô Thiển thân thể lõa lồ hung hăng đè ở dưới thân mà ma sát, Tô Thiển khóc kêu
cầu xin tha thứ, trên người vết thương đòn roi có ở khắp nơi, càng thêm
làm người ta trong lòng run sợ.
"Cút ra ngoài.".
Anh điên cuồng hét lên, ngữ điệu lạnh như băng làm cho người ta run rẩy, bọn Bân Tử vừa mới vừa vặn bước vào vội vàng nhắm mắt, xoay người đi ra ngoài.
Súng trong tay Vũ Đình cùng Y Na đã lên đạn, nhanh chóng nhắm ngay vào Nghiêm An đang hết sức kinh ngạc.
Tô Thiển quay đầu lại, khuôn mặt đã sớm mơ hồ vì nước mắt, An Thần xông
lại xốc Nghiêm An dậy, nhanh chóng cởi xuống Âu phục bao bọc thân thể
lõa lồ của Tô Thiển, xoay người lại chính là một cước đá vào thân dưới
của Nghiêm An.
Rắc rắc một tiếng, không cần hỏi cũng biết, thứ đồ chơi dùng để sinh con kia đã bị đứt. (*BT quá quanghang tỷ*)
Y Na chạy tới đỡ Tô Thiển, vết thương trên người, trên mặt đập vào mắt khiến cho cô kinh hãi..
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...