Hàn Ân Nhi hơi mỉm cười rồi im lặng hẳn, một hồi sau khi bàn tay người đàn ông ngừng xoa mái tóc cô. Gió bên ngoài cũng đưa nhau qua khu vực này nhiều hơn, không gian khi ấy trở nên yên ắng. Bình yên đến lạ!
Từng chút xa cách từ mặt xúc cảm đến thân xác chỉ với thời gian khép kín. Hàn Ân Nhi rất nhẹ nhàng rời khỏi vòng tay người đàn ông, chưa bao giờ cô nghĩ mình sẽ rời khỏi vòng tay anh dễ như hôm nay. Có chút lạ nhưng không lấy đi nhiều sự quan trọng trong cô.
Nếu không phải thời gian quá ngắn, không phải một năm vừa trôi qua thì hôm nay chỉ là ngày thứ nhất sau một ngày anh bỏ bê cô. Chỉ một chút sai lệch mà cuộc tình cũng vừa vặn hạ cánh tại một điểm. Rất nhiều điều khiến con người khó hiểu về mặt xúc cảm, nhưng cái gì cũng có lí do.. Chỉ là đúng hay sai?
Hàn Ân Nhi nhẹ nhàng bước ra khỏi phòng sau khi khoác thêm chiếc áo mỏng bên ngoài.
Không gian xung quanh hẻo lánh có thể nghe rõ tiếng bước chân, hơi thở của mỗi người. Người làm cũng nhận ra rõ không gian bị thay đổi nên họ chỉ khẽ cúi chào.
" Cho tôi một chai rượu, loại thường dùng ở đây.. Hiểu chứ? " Hàn Ân Nhi như đem theo bao nhiêu ám khí lạnh lẽo, đến cả cách cư xử cũng cao ngạo, khó gần.
" Tắt camera.. " Giọng nói như mang theo đầy căm hận khắc vào thính giác mỗi người. Họ ai nấy đều không dám làm, cô vốn dĩ không có quyền hành gì nhiều nói ra cũng chỉ là con dâu sắp hết thời của nhà họ Vũ. Nhưng chỉ với một ánh mắt đem theo cả một không gian lạnh lẽo, tính đe dọa tăng cao lại khiến họ thực hiện.
[... ]
Gió lùa qua khiến mái tóc Hàn Ân Nhi khẽ bay theo hướng gió, có chút đơn độc, có chút khó chịu.. Cũng có chút muốn bắt đầu lại một cuộc sống khác.
Năm nay đã là năm cuối của hợp đồng, cũng không phải là thời gian dài nhưng đủ để biết mình cần nhau nhiều như thế nào. Cô không nhớ rõ nỗi đau khi bị anh im lặng, có chút nóng giận khi ba anh nói về mối tình 4 năm trước của anh. Đâu đó trong cô muốn ở lại, muốn được yêu thương chiều chuộng. Nhưng năm nay cô mới hai mốt tuổi, còn nhiều thứ muốn làm. Cũng đến lúc phải trả lại đúng vị trí?
Chất lỏng trên tay cô đỏ thẫm, nhưng lại khiến lòng rất dễ chịu.
[... ]
Lòng người như bị lưỡi dao trườn đi khắp thân thể, chờ đến một thời khắc bất chợt vụt qua rồi đâm thẳng vào lồng ngực.
Phía trên cao, Vũ Tần Lâm nhìn xuống không gian tĩnh lặng mang bóng dáng cô độc bao trùm lấy người con gái. Ánh mắt anh cô đọng lại sự lạnh lẽo, bi ai trong giây phút vụt qua.
Hóa ra sau khoảng thời gian ấy, vừa nhắm mắt chìm vào ảo mộng cô ấy đã tìm cách rời đi. Hóa ra chỉ im lặng một ngày sẽ phả chịu cảm giác vụt mất.. Hóa ra cô ấy không đơn thuần là Hàn Ân Nhi của mọi ngày mà lại đem một nhân cách danh giá, cao ngạo, băng lãnh như giờ.
Ở tại vùng đất có anh, cô lại có thể lẳng lặng điều hành người làm tắt các thiết bị bảo vệ để gặp một người thân phận không rõ.
[... ]
Người đàn ông khoác lên mình cả một màu đen u ám khẽ hạ thân mình xuống đất, ngay trước chân của một người con gái. Hắn đưa cho cô một tờ giấy nhìn đã cũ nhưng xem ra khá thận trọng.
" Tiểu thư, ông chủ nói nhớ người.. Mong sau 3 tháng nữa người sẽ về. " Sự cung kính từ đầu đến cuối được thể hiện rất tốt, không hề sai lệch một ngữ điệu.
Hàn Ân Nhi uống một ngụm rượu, rồi nhận tờ giấy. " Cha ta khỏe chứ? Ông ấy nói bao giờ muốn gặp ta, bây giờ đang ở đâu? "
" Ông chủ đang đi công tác, mong người thu xếp xong sẽ về sớm. Ông ấy muốn người sống với đam mê của mình nên đã chuẩn bị hết rồi. Chỉ chờ người.. "
Hàn Ân Nhi đưa đôi mắt nhìn không gian xung quanh rồi rất lấy làm tức giận lên tiếng. " Tại sao ngươi lại đích thân giả dạng vào đây? Không phải ta nói gửi qua tin nhắn cũng được sao? "
Người đàn ông cúi mặt xuống.. " Tiểu thư, lần này là ông chủ muốn vậy.. Ông không muốn cô phải ra ngoài, người không phải lo. "
" Được rồi. " Hàn Ân Nhi sau đó không hề có ý định rời đi, cô vẫn yên ắng nhìn không gian xung quanh. Nơi hẹn gặp cũng không an toàn, nhưng không cho điểm hẹn khác.. Người đó rốt cuộc có ý gì?
[... ]
Hơn một giờ sáng, Hàn Ân Nhi quay về phòng. Cô vẫn thản nhiên rúc vào vòng tay người đàn ông.
Không hề có gì lo ngại..
Chỉ là vòng tay ấy sau khi ôm chặt lấy cô liền tàn bạo luồn qua lớp váy mỏng. Sự lạnh lẽo dâng lên cao đến mức nghẹn thở. Hàn Ân Nhi không dám chống lại, chỉ biết im lặng chờ xem tiếp theo anh làm gì.
Vũ Tần Lâm hành xử rất nhanh, từ cách anh lật bỏ lớp chăn mỏng rồi đè lên thân xác người con gái đều thuần thục, đem một nét đẹp lạ lùng. Bàn tay anh khi này không hề nhẹ nhàng đã vội xé rách chiếc quần lót ren của cô. Chiếc váy vàng nhẹ cũng bị kéo lên trên thắt lưng, từ giây phút đó không gian bó hẹp lại như bóp chặt lấy hơi thở của nữ nhân.
Vũ Tần Lâm đưa đôi mắt thâm trầm nhìn người con gái dưới thân, nụ cười bỡn cợt nhưng cũng đem theo một nỗi buồn ngược chiều gió. Con người anh khi này như một hiện thân của một kẻ lạc đường, không rõ ác thiện hòa lẫn.
" Hàn Ân Nhi, em vừa đi đâu? " Bàn tay anh trườn đến ngọn đồi đang được lớp áo bao bọc, nhưng chưa hề có ý động thủ.
Hàn Ân Nhi cũng chỉ cười trừ, vờ như nó là điều tự nhiên hoặc có thể anh đã nhìn thấy. " Em hơi đói bụng, đi tìm đồ ăn.. "
" Tôi không thích em nói rồi, vợ... Anh không nghe nhầm chứ? " Vũ Tần Lâm nhắc từng từ đều rất rõ, hầu hết có ý nhấn mạnh. Sau những câu từ ấy thì nỗi lòng người đàn ông kìm lại, anh tàn bạo va chạm với bờ ngực cô không hề nhẹ nhàng như trước. Cách anh chạm vào như mang một luồng điện khiến người con gái vừa có chút hãi hùng lại không thể chống lại cơn mộng tình.
" Em chẳng bắt anh phải tin.. Ư, đau.. Anh điên à? " Cô không hề nóng giận, cũng không có ý định chối bỏ. Giờ cô mới nhận ra khung cảnh từ đầu đều được điều khiển. Kẻ cô cưới hôm nay cũng hóa dã thú.
Đôi mắt thâm trầm ấy cũng chuyển qua sự lãnh khốc, mãi sau coi mới nhận ra.. Đi sai một bước, về sau không kịp hối hận..
" Hàn Ân Nhi, tôi đã nói không thích nghe em nói dối.. Cũng không chấp nhận cách em cư xử như hôm nay. "
" Tôi rất ghét....... Anh rất ghét cách em hành xử như vậy.. " Cách xưng hộ tựa như tản băng bị tiết trời lạnh bao phủ hơi lạnh, dần sau một hồi mới nới lỏng ra tạo ra một cảm giác bị thương..!
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...