“Chuyện gì?” Yến Hoài cũng nhanh chóng đuổi kịp, nhưng Khấu Kiệu bỗng nhiên dừng lại, cô đụng phải người anh.
Khấu Kiệu ôm lấy bờ vai cô, chân thành nói: “Em đi gọi mấy người A Ý, rồi cứ đợi ở chỗ này, đừng đi đâu cả!”
“Anh không ngăn đực em đâu.” Yến Hoài bỏ tay anh ra: “Đừng đánh giá thấp năng lực của em được không?” Nói xong, cô lập tức đi xuống dưới lầu.
A Hoài, anh chỉ sợ em sẽ bị thương, sao em lại không hiểu chứ? Khấu Kiệt lắc đầu, mà lúc này, mấy người Thương Truy Ý cũng chạy xuống dưới, Khấu Kiệt liếc bọn họ nói: “Đi!”
Đi tới nơi, có mười cảnh sát đi tới.
Cầm đầu có lẽ là cục trưởng: “Nghe có người báo án, nói ở đây có người chết?” Ngoài cánh cửa săt lớn, có rất nhiều cảnh sát giơ súng lên nhìn mấy người Yến Hoài.
Yến Hoài cười lạnh nói: “Cục trưởng Mạc, anh nhiều quý nhân nên dễ quên hả, sao, còn nhớ tôi không?”
“Dạ... Thị trưởng Yến!” Mạc Tiểu Sinh nhìn mới thấy người đứng bên trong cửa sắt là Yến Hoài, Yến Hoài ưu nhã gật đầu: “Tôi rất vui nếu sau này anh có thể tham gia hôn lễ của tôi.”
Mạc Tiểu Sinh lập tức hiểu ra, gật gật đầu: “Cảm ơn thị trưởng Yến đã mời! Lúc đó tôi nhất định sẽ tặng quà to, cảm ơn lời mời! Vô cùng vinh hạnh!”
“Quá khen.” Yến Hoài gật đầu, sau đó xoay người đi vào.
“Cục trưởn, còn đi vào tra không?” Một viên cảnh sát nhìn Mạc Tiểu Sinh đứng ngốc nhìn Yến Hoài xoay người rời đi, nhỏ giọng hỏi.
“Còn tra cái gì nữa? Đi!” Mạc Tiểu Sinh vỗ lên đầu viên cảnh sát: “Tôi xem ra là có người đố kỵ với hôn lễ của thị trưởng Yến với Khấu thiếu, cố ý tới quấy rối! Kết thúc công việc!”
Mấy người Khấu Kiệt và Thương Truy Ý vừa nghĩ tới muốn giúp đỡ, dù sao chỗ này làm sao có thể tùy tiện cho người tiến đến? Lần này cảnh sát đến có lẽ là có quan hệ với việc dì Lý chết hôm trước! Điều này có nghĩa, nhất định có người bắt đầu khống chế tất cả!
Nhưng, nhìn những xe cảnh sát kia lái đi, tất cả mọi người khó mà tin được.
“Đi nhanh như vậy sao? Không có chuyện gì cả?” Diệp Phương Hoa nhìn Yến Hoài: “có phải là con nói gì với những người kia không?”
“Không.” Yến Hoài nhún nhún vai: “Con chỉ mời bọn họ đến dự hôn lễ của con và A Kiệt.” Yến Hoài nói đến đây cũng có chút thẹn thùng.
“Nếu không có chuyện gì thì vào thôi!” Nhạc Không Thượng nhìn mọi người nói.
Vừa mới vào đại sảnh thì phát hiện trên bàn trà có một phong thư nho nhỏ.
Tất cả mọi người ngồi xuống quanh bàn trà.
Rõ ràng thừa dịp mọi người đi ra ngoài, có người đã ẩn vào lặng lẽ thả phong thư rồi đi!
Những thủ hạ của mình đã làm gì?! Khấu Kiệt có chút phẫn nộ, xem ra phải triệu hồi mấy người Nguyệt Sát, bây giờ là thời kỳ quan trọng, không thể không làm như vậy.
Khấu Kiệt lấy phong thư tới, mở ra trước mặt mọi người, nhưng, bên trong không ghi gì cả! Khấu Kiệt lắc lắc thì từ bên trong rơi ra một cây ngân châm!
Lại là ngân châm!
Yến Hoài nhìn cây ngân châm này, lấy một tờ giấy ăn bên cạnh, cầm ngân châm lên xem.
“Tôi nghĩ, A Liên lại rơi vào tay bọn họ rồi, hơn nữa bọn họ trả lại ngân châm cho cô ấy, có lẽ cô ấy sẽ biến thành dạng như ban đầu!”
Nhạc Không Thượng đeo bao tay, cầm lấy ngân châm: “Cái cây này không khác cái chúng ta phát hiện, nhưng.” Nhạc Không Thượng dùng một ngón tay đưa ngân châm tới gần lỗ tai của mình, nhẹ nhàng bắn ra, phát ra một tiếng vang rất nhỏ: “Nhưng hình như, dược tính cũng mạnh hơn.” Nói đến đây, mọi người trầm mặc.
“Nếu như, lần này để cho A Liên là một trong những người tới giết chúng ta, tôi nghĩ, mọi người không cần... hạ thủ lưu tình.” Khấu Kiệt rất lâu mới có thể nói ra những lời này.
Mấy người nhìn anh, rồi cúi đầu xuống.
Yến Hoài nhìn Nhạc Không Thượng: “Thật sự không có cách nào hay sao?”
Nhạc Không Thượng lắc đầu: “Tạm thời không có.”
Lúc này, tiếng điện thoại vang lên. Mọi người lập tức căng thẳng thần kinh, Yến Hoài đi ua, mà Khấu Kiệt đã đi lên trước bắt lấy tay cô: “Để anh.”
Nhưng, Yến Hoài đã nhận điện thoại, điện thoại bên kia vang lên tiếng của Lý Hoàn Suất: “Bên đó thế nào rồi? Tôi ở thành phố D đã xong rồi, bây giờ cả bến tàu là của chúng ta rồi!”
Nghe giọng điệu vui mừng của Lý Hoàn Suất, lập tức cảm giác có một cơ hội sóng, Yến Hoài nói: “Anh cứ thủ tại đó, tạm thời đừng về thành phố M.”
“Vì sao?” Lý Hoàn Suất khẽ giật mình, điều này không giống như giọng điệu của cô, ngoại trừ đã có chuyện gì đó xảy ra? Được rồi, mình ở bến tàu theo dõi những người kia, bắt những người kia mà ngay cả tin tức cũng không biết.
“Không có việc gì, thật đấy.” Yến Hoài cười cười, nhưng lại nghe thấy Lý Hoàn Suất cao giọng hô: “A Liên, ta ở đây!”
“Đừng!” Yến Hoài kinh hãi, A Liên? Khấu Tử Liên! Không tốt!
“Tút tút tút...” Lập tức, điện thoại bị treo!
Yến Hoài nhanh chóng gọi lại.
“Làm sao thế?” Vài người nhìn bộ dạng bối rối của cô, cảm giác không được otots.
“Tử Liên, Tử Liên xuất hiện, mục tiêu đầu tiên là Hoàn Suất!” Yến Hoài gọi điện thoại, nhưng bên trong lại không có âm thanh!
“Cái gì?” Khấu Kiệt cầm tây trang lên, đi ra ngoài: “Anh nhất định phải tìm được bọn họ!”
“Em cũng đi!” Yến Hoài cúp điện thoại, xoay người, cả người như thay đổi, khí tức kia ép tới mức bọn họ khó chịu.
“Hoài tử.” Vân Khoáng nhìn Yến Hoài: “Phải cẩn thận!”
Yến Hoài gật gật đầu rồi đi ra ngoài.
Chỉ chốc lát sau, hai người lái xe ra khỏi biệt thự nhà họ Khấu, nhưng không lâu sau đã có người dám đi theo bọn họ rồi!
Lại có cả tiết mục như vậy sao? Chung quy là vẫn phải giết chết người khác? Có nghĩ tới là sẽ bị người giết không? Yến Hoài cười lạnh, từ chỗ ngồi của mình lấy ra một khẩu súng hỏa lực.
“Mạnh thế sao?” Khấu Kiệt biết rõ Yến Hoài muốn động sát giới, ngược lại, trong lòng anh tràn đầy chờ mong và nghiền ngẫm.
Yến Hoài không nói gì, đắm chìm trong thế giới của mình, nghiêng góc độ, nhằm đoàn xe đằng sau, tay phải khẽ bóp.
“Rầm rầm rầm phanh...” Liên tục hơn mười viên đạn đánh về phía chiếc xe theo dõi ở đằng sau, chiếc xe kia lập tức bị nổ lốp, xe chắn lại những chiếc xe phía sau, mà tài xế bị Yến Hoài bắn chết, bình xăng tí tách chảy.
“Tăng tốc, em muốn đến thành phố D trong nửa giờ, đừng cho nhiều người vô tội tử vong!” Yến Hoài lạnh nhạt nói.
Khấu Kiệt nhìn gương chiếu hậu, cỗ xe bị nổ lốp dừng giữa đường, mà đợi đến lúc xe đằng sau dừng lại thì một tiếng nổ lớn vang lên! Nổ liên hoàn!
Anh biết vì sao phải tăng tốc rồi! Khấu Kiệt nhấn chân ga, thoáng một cái xe chạy thật xa.
Đằng sau, lửa càng lúc càng cháy mạnh, tiếng nổ mạnh vang lên mấy lần mới dần dần thiêu đốt những hài cốt kia.
Hai người xuống xe, lúc ở trên xe Yến Hoài đã cuốn hết tóc lên, đội mũ tròng vào, đeo mắt kính. Thật ra mắc kính này là công cụ đặc thù của Yến Hoài, biến ban ngày thành đêm tối, trong đêm đối nhìn gì cung thấy rõ ràng, cũng đổi lại giày, bên hông che giấu những vật dụng, kể cả dao ngắn, súng ngắn, dây thừng, ăn mặc thế này, tuyệt đối không ai có thể nhận ra đó là thị trưởng Yến nghiêm túc làm việc!
Trên xe, Khấu Kiệt nhìn cô biến thành thế này đúng là bị dọa giật mình, cô chuẩn bị như thế này lúc nào anh không biết! Lấy súng ống đạn dược từ xe mình, chính anh cũng không biết! Đúng là một cô gái rất giỏi! Như vậy càng thêm phù hợp với mình!
So với Khấu Kiệt, vẫn mặc tây trang, đôi giày da đen bóng, tóc được cắt tỉa gọn gàng, đâu vào đây, dáng vẻ lịch sự nho nhã.
Nhìn như vậy, làm cho người ta có cảm giác, Yến Hoài là nữ bảo vệ cho Khấu Kiệt, mà Khấu kiệt là người giàu có nào đó tới bến tàu nhìn hàng hóa của mình!
“Ai?” Quả nhiên, vừa mới tới gần đã có nhân viên công tác soi đèn pin tới gần bọn họ.
Khấu Kiệt nhìn trước mặt chỉ có vài tên cao khoảng 1m7, đang nghĩ xem có nên ném xuống biển cho các ăn không thì Yến Hoài ở phía sau đã chọc chọc anh, tỏ vẻ không nên tùy tiện ra tay. Bởi vì Yến Hoài nhìn thấy có người đang đi về phía này.
Khấu Kiệt dịu dàng cười: “Tôi tới gặp một người anh em, tên là Lý Hoàn Suất. Tôi thấy cậu ấy muộn vậy còn chưa về, tôi và mọi người trong nhà có chút lo lắng, cho nên tôi mới tới đây hỏi.”
“Cục trưởng Lý? Tôi thấy vừa rồi anh ấy đã rời đi rồi.”
“Đi một mình sao? Có những người khác đi cùng không?” Khấu Kiệt hỏi, Yến Hoài đứng phía sau anh, chú ý tất cả trên bờ biển.
“Hình như có một cô gái! Tôi cũng không thấy rõ, lúc đó tôi đang ăn cơm!” Nhân viên lắc đầu: “Nếu không anh hỏi người khác thử xem!”
“A, không cần, tôi đi dạo quanh đây xem có thấy cậu ấy không.” Khấu Kiệt mỉm cười gật đầu.
“Đừng đi quá xa, đừng đi loạn khắp nơi, đây là một nơi quan trọng!” Nhân viên công tác nói hai câu rồi nắm đèn pin xoay người đi.
“Em vừa nhìn, chắc là đi về phía này. Ba mặt đều là đường biển, đi quá chậm, hơn nữa buổi tối nên không chạy thuyền được, nếu đi thì sẽ dễ bị người phát hiện, cho nên em đoán là đi đường này.” Yến Hoài chỉ vào đường lớn cách đó không xa, nghiêm túc nói.
“Em nói, cậu ấy có thể bị A Liên đưa tới nơi khác?” Khấu Kiệt nhìn hướng đường cái, nhưng để làm gì?”
“Bây giờ anh còn mua cổ phần tập đoàn Dương thị không?” Yến Hoài đột nhiên hỏi một câu như vậy.
“Không tốt!” Khấu Kiệt lập tức giật mình: “Lúc đó Tần Liễm nói cho anh biết, không được mua cổ phần tập đoàn Dương thị...”
“Mau báo cho A Ý ngừng việc mua bán, để cho cậu ấy xem chiều hướng của đối phương, phân tích ý đồ của đối phương!” Yến Hoài cầm điện thoại đưa cho Khấu Kiệt.
Cảm giác này, cô giống như một nữ hoàng, sau đó ra lệnh!
Khấu Kiệt nhận lấy, bỏ qua cảm giác, nói cho Thương Truy Ý, sau đó dùng hệ thống định vị toàn cầu, tiến hành định vị địa điểm của Lý Hoàn Suất.
“Cậu ta đang ở chỗ các anh, góc 47 độ, cách khoáng 10km!” Thương Truy Ý ngồi trước máy tính, di chuyển con chuột.
Yến Hoài nhìn theo hướng cậu ta nói, quả nhiên phù hợp với suy đoán của cô.
“Địa hình của cậu ta?” Yến Hoài nói với di động, Khấu Kiệt cảm thấy khó tin, địa hình? Rốt cuộc kiến thức trong đầu cô là bao nhiêu? Vừa rồi hệ thống định vị toàn cầu cũng là cô nghĩ ra, lợi dụng thời gian lúc nãy trò chuyện với Lý Hoàn Suất có thể truy được một chút tin tức gì đó, trong đó quan trọng nhất là điện thoại.
“Bình nguyên.” Thương Truy Ý nhìn máy tính nói, bình nguyên? Trương Truy Ý cười cười, cô gái này thật thú vị!
“Còn chướng ngại vật?”
“Có một chút nhưng không nhiều lắm.” Thương Truy Ý nhìn theo, nhưng mà không hiểu, chẳng lẽ dựa vào cái này mà cô có thể biết được Lý Hoàn Suất bị giam ở đâu?
“Em biết cậu ta bị nhốt ở đâu rồi!” Yến Hoài nói với Khấu Kiệt: “Cách 10km có một nhà xưởng bỏ hoang, nhà xưởng đó từng làm nhựa.”
Khóe miệng Khấu Kiệt khẽ run: “Em có thể đoán được sao?”
“Đi thôi! Không đủ thời gian!” YẾn Hoài cười một chút, chui vào trong xe, Khấu Kiệt nói với Thương Truy Ý: “Cậu để ý một chút chuyện công ty cổ phần, trước tiên sẽ quán sát, cậu cũng xem hiện tại Dương thị thế nào.”
“Ừ.” Thương Truy Ý đáp ứng một câu, nhưng, anh vẫn đắm chìm trong những suy luận của Yến Hoài, rốt cuộc cô là cô gái thế nào?
Lần này đến Yến Hoài lái xe, Yến Hoài không nói lời nào, nhìn Khấu Kiệt ngồi xong thì nhấn ga một cái, chạy như bay về phía trước.
“Yến Hoài.” Khấu Kiệt nhìn khuôn mặt lạnh lùng có chút không hợp tình hợp lý của Yến Hoài, có phải lúc chiến đấu vẻ mặt cô ấy cũng như thế không?
“Không biết một lát sẽ có chuyện gì phát sinh.” Yến Hoài nhìn đồng hồ đeo tay một cái: “Chúng ta phải nhanh một chút.”
“Chắc là A Liên sẽ không giết Hoàn Suất đâu, bọn anh từng chơi đùa lớn lên bên nhau.” Khấu Kiệt muốn làm tâm tình cô thoải mái hơn, hơn nữa, nhìn thấy cô để bụng đến người đàn ông khác thì anh sẽ cảm thấy khổ sở! Được rồi, anh nhận là mình đang ghen tị! Nhưng mà cô là của anh, lòng của cô cũng chỉ do anh chiếm lấy!
Yến Hoài chỉ cảm giác mình không muốn càng nhiều người vô tội bị liên quan, muốn đuổi bắt hết những người kia! Chết hay sống là do cô quyết định!
Quả nhiên, sau khi chạy 10km, thật sự đến một nhà máy bỏ hoang.
Yến Hoài dựng xe ở một nơi tương đối bí mật, hai người xuống xe, đi vào bên trong.
Hai người cầm súng trong tay, lẩn tránh đi vào.
Gần như không gặp một cái gì, khắp nơi đều là một màu đen.
Hai người đều mang kính đặc chế, nhìn thấy tất cả trong này, có thể hành động tương đối thoải mái.
Đi lên lầu, không ngờ nhà máy bỏ hoang này lại có tới ba tầng.
Nhưng, hai người đi quanh cũng không tìm thấy bất kì ai.
“Không thể sai được, không không thể rời nhanh như thế được, trừ phi...” Yến Hoài nhìn xuống sàn nhà.
“Có tầng hầm ngầm.” Khấu Kiệt nói tiếp, nghiêm túc nhìn căn phòng này, xem có cái nút nào không.
Giày Yến Hoài nhẹ nhàng gõ lên sàn nhà, nghe tiếng thì đúng là có vẻ rỗng, xem ra đất này cũng không dày, suy đoán của cô cũng không sai.
Tay vịn trên vách tường, hai người lục lọi.
“Cạch!” Một tiếng vang lên, sàn nhà mở ra!
Yến Hoài nhìn cửa ngầm, trời ạ! Đây ở cổ đại sao mà lại dùng đồ này?
Hai người cẩn thận đi xuống.
Vừa mới đi xuống, chợt nghe thấy một tiếng vang lớn, sàn nhà tự khép lại.
Hai người đẩy một lúc nhưng không đẩy ra được.
“Đi xuống đi!” Yến Hoài kéo quần áo của Khấu Kiệt.
Hai người tiếp tục đi xuống dưới, xuyên qua một lối đi, sau đó đi tới một nơi rất trống trải.
Bốn phía đều là vách tường, hai người đưa mắt nhìn lại, một người đang treo ngược trong căn phòng đó!
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...