Bà Xã Mạnh Mẽ Của Trùm Xã Hội Đen

"Muốn đến thì đến? Muốn đi thì đi?" Yến Hoài lạnh lùng đứng chắn ở phía trước, châm biếm hai cái, nói: "Có hơi không nể mặt nhau rồi? Giữ lại cái mạng để cho mấy người chút mặt mũi, Yến Hoài này tha cho các người một mạng.”

"Cô muốn làm gì?" Người đứng đầu của băng đảng bên kia hơi thụt lùi về sau, khiếp đảm hỏi ngược lại.

"Không có gì, muốn chơi đùa chút thôi." Nét mặt của Yến Hoài tươi cười như hoa, nhưng, tiếng cười kia lại chất chứa khí lạnh khiến người ta sợ hãi.

Không phải cô ta là một thị trưởng ư? Tại sao lại có khí thế hào hùng như vậy? Tại sao?!

Nhưng, không chờ bọn chúng kịp phản ứng, Yến Hoài đã lao thẳng về phía chúng. Hơn nữa, còn cố tình vòng qua bên người Khấu Kiệt, đoạt lấy thanh dao trong tay anh. Trực tiếp nhắm vào đầu bọn chúng.

Khấu Kiệt kịp thời phản ứng, hét to: “Trả dao cho anh! Mới vừa nãy em bảo không cần, bây giờ giành làm cái gì!” Giọng nói kia, tựa như là của một đứa bé vừa bị mất món đồ chơi yêu thích.

Yến Hoài nghe thấy giọng điệu ấy của anh, nhất thời cảm thấy xấu hổ: “Không phải chỉ là một con dao thôi sao? Trả lại cho anh!”

Nói xong, lập tức ném dao về phía Khấu Kiệt!

Khấu Kiệt lắc mình một cái, vững vàng bắt được thanh dao trong tay.


"Yến Hoài, đến lúc phải đi rồi, không cần chơi nữa!” Dứt lời, Khấu Kiệt hành động nhanh như chớp, lập tức đánh cho bọn đầu gấu trước mặt nằm sóng soài trên đất.

Yến Hoài nhìn xuống mấy người đang quỳ rạp trên mặt đất, nhíu mày: “Anh xuống tay có hơi ác thì phải?”

"Không ác đâu.” Khấu Kiệt liếc bọn chúng một cái, thoáng qua vẻ khinh thường: “Không việc gì cả, nửa đời sau của bọn chúng cũng không cần ra ngoài lăn lộn nữa, thế là đã nhân từ lắm rồi!”

Huyền Ưng, ha ha, làm sao lại không khát máu cơ chứ? Ưng là bá vương của bầu trời, làm sao có thể bỏ qua những chướng ngại vật trên con đường trở thành bá chủ của nó.

Khấu Kiệt đi về phía Yến Hoài, chống lại ánh mắt của cô, nghĩ muốn nói gì đó, nhưng rồi lại thôi.

Yến Hoài còn tưởng rằng anh có lời gì muốn nói, nhưng, ngay sau đó liền bị anh ôm chặt lấy eo.

"Này, buông tôi ra!" Yến Hoài lập tức giãy giụa.

"Không được động đậy!” Khấu Kiệt bá đạo nói: "Chúng ta tiếp tục lên đường!" Không biết làm sao mà anh chìa được một tay ra, mở cửa xe, nhét Yến Hoài vào trong, vọt sang bên kia, ngồi ngay ngắn vào ghế lái: “Dẫn em đi xem vài thứ tốt đẹp!”

Vài thứ tốt đẹp?

Yến Hoài nhìn anh chằm chằm, hừ một tiếng, bày tỏ sự bất mãn đối với hành động vừa rồi của anh, quay đầu, đưa mắt nhìn về phương xa.

Tâm tình của Khấu Kiệt cũng rất vui vẻ, xoay vô lăng, quay đầu xe, lái đến chỗ này….

Xe chạy bon bon trên đường, nụ cười trên môi Khấu Kiệt ngày càng rộng…..

Sắc trời dần dần tối, tốc độ của xe cũng càng ngày càng chậm.

"Anh nên nhanh chóng tìm một chỗ nào đó nghỉ chân đi, tại sao càng ngày càng chạy chậm?” Yến Hoài có chút khó hiểu hỏi.

"Đợi lát nữa em sẽ biết, em yêu, tin anh đi.” Khấu Kiệt nhẹ nhàng nói, khẽ mỉm cười: “Anh muốn dành cho em trọn đêm ấm áp.” Những lời cuối cùng này, êm ái như gió.


Yến Hoài không thể làm gì khác hơn là không nói lời nào.

Ước chừng khoảng mười lăm phút sau, cuối cùng Khấu Kiệt cũng dừng xe lại ở một cánh đồng hoang vắng.

"Tối nay chúng ta nghỉ chân ở đây.” Khấu Kiệt nhìn khoảng không trước mặt chẳng có lấy một ánh đèn, chỉ có ánh trăng trong veo như nước: “Xuống xe đi, ở đây, sẽ không có người quấy rầy chúng ta.”

"Ách.” Yến Hoài nhìn anh, nói: “Tôi muốn nhanh chóng đến Macao, không phải dừng chân ở nơi này.”

"Bây giờ chỉ nghỉ ngơi thôi mà, em lo lắng gì chứ? Chẳng lẽ em không muốn nghỉ một chút sao?” Khấu Kiệt nhích đầu đến gần, lại đến gần.

"Anh, được!" Yến Hoài cắn răng, ngửa đầu về phía sau, kéo ra khoảng cách của hai người, "Anh cách xa tôi ra một chút!"

"Em ở đây sợ anh sao?" Khấu Kiệt phát huy đầy đủ tinh thần của một tên xỏ lá, xê dịch cơ thể, lại nhích đến gần thêm một chút.

". . . . . ." Khóe miệng Yến Hoài giật giật, cuối cùng vẫn chuyển động cơ thể, đưa tay phải mở cửa xe, lập tức nhảy xuống đất.

Khấu Kiệt nhìn cô, vội vàng mở cửa xe, cũng theo xuống.

Nhìn lên Yến Hoài đang đứng ngây người trước mặt, Khấu Kiệt liền nói: “Phong cảnh ở đây cũng không tệ lắm phải không?"


"Không tệ." Yến Hoài chỉ có thể phản xạ theo tự nhiên, đáp lại một câu.

Khấu Kiệt phóng tầm mắt về phía trước.

Trước mặt chính là một cái hồ rất lớn, ánh trăng trong veo hòa vào làn nước hợp thành một thể, sóng nước dập dềnh, lấp lánh từng đốm sáng nhỏ, dường như toàn bộ cảnh vật đang lắng đọng lại, đẹp rực rỡ.

Chung quanh văng vẳng tiếng côn trùng kêu vang, tiếng chim hót tíu tít, lẳng lặng nghe, còn có tiếng của đàn cá đang nô đùa trong nước.

Một cơn gió mát thoảng qua, thanh thản, dễ chịu.

Đã bao lâu rồi chưa được hòa vào một thế giới yên tĩnh bình lặng thế này? Đã bao lần phải vất vả vượt qua từng ngày?

Cũng biết là cô ấy sẽ thích .

Khấu Kiệt chậm rãi đến gần, ôm lấy vòng eo của cô từ phía sau. (QA: ôm từ phía sau….~~~

~Hết Chương 30~


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui