Một tuần đó giống như đang sống trên thiêng đường, rõ ràng là cùng một nước, thể nào mới vừa hết phép đi làm lại thì giống như từ thiêng đường rớt lại nhân gian vậy.
Người đại tổng giám đốc bận rộn như Trì Diệu Hi, mới xin nghỉ có mấy ngày, mà lúc trở lại liền có một đông công việc đang chờ xử lý rồi.
Mỗi ngày đều là sáng ở phòng họp, chiều tiếp tục trong phòng hội nghị.
Lệ Mộng Hằng vội vàng liên lạc với khách nước ngoài, đối mặt với cái máy tính hình chữ nhật mấy giờ liền, rốt cuộc cũng hoành thành xong một phần tài liệu, vốn định gọi tiểu Mã tới đem xuống lầu dưới, chợt nhớ đến hắn vẫn còn ở bên ngoài làm việc.
Tự mình đem tài liệu xuống lầu, cô đi tới phòng nghỉ chung, mua một ly cà phê đen, rồi kiếm ghế ngồi xuống.
Căn tin công ty thật sự cũng không tồi, cứ hai tầng lầu thì có sảnh để tiếp đãi khách cũng như để cho nhân viên nghỉ ngơi, hơn nữa trong không gian này cũng có trồng không ít cây xanh, lợi dụng kiến trúc của tòa nhà mà lấy ánh sáng, chẳng qua là năm năm làm việc ở tập đoàn Hồng Lực cô cũng rất ít sử dụng những phòng nghỉ này.
Uống một ít cà phê nóng, cô hơi cau mày, loài cà phê tiện lợi giá cả bình dân này đúng là không nên kỳ vọng quá cao, cô thế mà lại nhớ lại cái ngày cô chạy xe máy chở Trì Diệu Hi khắp nơi, cũng không biết hai người đã đi tới nơi nào mà ngay cả một cửa hàng cũng không có, hai người khát muốn chết, đến cuối cùng mới tìm được một tiệm tạp hóa nhỏ, không còn lựa chọn nào khác đành phải mua một lon cà phê đóng hộp, vốn tưởng rằng anh ta uống một hợp sẽ không uống nữa, ai ngờ, anh lại đem nó uống hết.
Cô thật sự không hiểu, mà anh lại giải thích rằng, nếu được lựa chọn thì anh chắc chắn sẽ không chấp nhận loại cà phê này, nhưng lúc này không có lựa chọn nào khác nên anh cũng đành chấp nhận thôi..
Lúc ấy cô có chút rung động, không nhìn ra nha vị đại thiếu gia như anh cũng có thể biết chấp nhận hoàn cảnh như vậy.
Tình cảnh của ngày đó giống như mới vừa phát sinh xong, bên ngoài trời nắng gay gắt, hai người ngồi ở ghế dài bên ngoài cửa hàng uống thứ cà phê khó uống đó, câu được câu không ngồi nói chuyện phiếm tranh cãi với nhau, nhàn nhã lại khoái trá.....
Ngày cuối cùng lúc ở bờ biển, anh dường như muốn nói gì đó với cô, nhưng sau lại vì tức giận mà không nói, rốt cuộc anh muốn nói gì chứ? Cô thật sự rất tò mò.
"Thoạt nhìn thư ký Lệ rất vui vẻ với tuần trước nha, liền ngồi cười ngây ngô như vậy." Có người mua cà phê ngồi xuống bên cạnh cô.
Lệ Mộng Hằng hồi thần nhìn người đang ngồi bên cạnh cười lạnh chính là La Vịnh Ân. Thành thật mà nói, mỗi lần thấy cô ta cô chẳng vui vẻ gì, nên định đứng dậy bước đi.
La Vịnh Ân lại nói: "Này đừng đi vội, tôi có việc muốn nói với cô."
"Tôi với cô chẳng có chuyện gì để nói với nhau hết."
"Tôi chỉ là có lòng tốt muốn khuyên cô...." La Vịnh Ân cố ý dừng lại không nói tiếp.
Có ý tốt? Cô ta đối với cô từ trước đến giờ cũng chẳng có lòng tốt cái gì hết! Lệ Mộng Hằng chờ cô ta mở miệng, nói thật, cô cũng rất muốn biết mọi chuyện đã như vậy, cô ta còn có thể khuyên cô cái gì? Rốt cuộc muốn nói cái gì mà nói rằng "có lòng tốt".
"Đừng ôm nhiều hy vọng với Trì Diệu Hi quá, tôi sợ cô sẽ bị tổn thương lần nữa đó!"
Lệ Mộng Hằng cười lạnh, "Cô La à, những lời cô nói cũng thật kỳ lạ đó." Mấy lời này bình thường không phải do vợ cả nói để đánh lùi tiểu tam sao?
"Sao lại kỳ lạ chứ? Người phụ nữ có được tình cảm của người đàn ông dùng lời này đi khuyên người không có được, những lời như vậy tôi nói với cô cũng thích hợp mà."
Lệ Mộng Hằng thay đổi sắc mặt.
La Vịnh Ân lại nói tiếp: "Người đàn ông chưa bao giờ nói lời ngon tiếng ngọt với phụ nữ kia, vậy mà trong lúc cần lợi dụng cô, lại có thể tạo cho cô một cái mộng đẹp để cô đốc lòng vì anh ấy."
"Anh ấy có thể lợi dụng tôi cái gì chứ?" Lệ Mộng Hằng lạnh miệng nói.
La Vịnh Ân cười, vẻ mặt vừa đồng tình vừa giễu cợt.
"Đối với một người vợ trước, một người đàn ông tại sao lại phải tốn hết tâm tư mà dụ dỗ một người anh ta đã bỏ qua chứ? Cô sẽ không cho là một người khôn khéo quả quyết như anh ấy, lại sau khi ly hôn mới phát hiện bản thân mình yêu vợ trước, muốn cố gắng doạt người về đi? Loại chuyện đó chỉ có trong truyện hoặc trên phim mà thôi."
Cô ta biết cô ly hôn với Trì Diệu Hi sao? Lệ Mộng Hằng mới đầu kinh ngạc, rồi sau đó lại cảm thấy chuyện này cũng chẳng có gì lạ, hai vợ chồng ly hôn, người biết đầu tiên không phải là kẻ thứ ba sao!
Chuyện phát sinh đối với cô giống như một việc ngoài ý muốn, nhưng vừa nghĩ đến hình ảnh Trì Diệu Hi giống như "Hiến vật quý" nói cho La Vịnh Ân nghe chuyện bọn họ ly hôn, chỉ vì để cho cô ta sớm an tâm một chút, sớm vui vẻ một chút, làm cho cô cảm thấy rất khổ sở.
Chuyện này ảnh hưởng rất lớn đến việc nắm hoàn toàn quyền kinh doanh của anh, Trì Diệu Hi đến cha mẹ còn giữ bí mật, mà La Vịnh Ân lại biết, từ đó có thể thấy, Trì Diệu Hi coi trọng cô ta tới mức nào,... yêu cô ta tới mức nào.
Hít sâu, Lệ Mộng Hằng cố gắng điều chỉnh tâm tình của mình, cô nói: "Cô có ý gì?"
"Cô biết gia phong của Trì gia rất khó mà, muốn lấy được hoàn toàn quyền kinh doanh, thì hình tượng rất là quan trọng đúng không? Trước khi đạt được hoàn toàn quyền kinh doanh, thì anh ấy không thể mấy đi một người vợ tốt như cô đó."
"Nếu như vậy, tại sao lúc đầu anh ấy lại ký tên chứ?"
Đây cũng là chuyện Lệ Mộng Hằng không hiểu, ly hôn là do cô khởi xướng, lúc đầu vì có quá nhiều chuyện xảy ra, làm cho cô quá đau khổ không thể suy nghĩ cho anh.
Nhưng Trì Diệu Hi cũng không phải là kẻ ngốc, anh sẽ không quên nguyên nhân hai người cưới nhau là để lấy được quyền kinh doanh, như vậy thì tại sao anh lại đồng ý ly hôn chứ.
Bởi vì ly hôn không phải là chuyện của một người, chỉ cần một người không ký, thì cho dù ở riêng thì hai người cũng không thể nào ly hôn được.
Mà khi biết tin Trì Diệu Hi thực sự ly hôn thì La Vịnh Ân cũng rất kinh ngạc, giống như lúc đầu khi cô biết tin anh kết hôn, mà còn là kết hôn với thư ký riêng của mình nữa chứ.
Thân là một người bạn gái cũ cô rất hiểu rõ anh, người đàn ông luôn xem sự nghiệp là trên hết như anh, nếu mà thực sự vì gia quy mà kết hôn, thì có lẽ anh đã cưới trước năm ba mươi mất rồi, không cần đợi đến năm ba mươi hai tuổi mới bị bức hôn như vậy. Nói cách khác, nếu như anh không có mấy phần ý tứ với Lệ Mộng Hằng, thì cho dù có để gia quy trước mắt, anh cũng sẽ không chấp nhận chuyện kết hôn này.
Mới đầu cũng là do cô suy đoán, nhưng sau này anh lại mượn cô để dò xét người vợ "lạnh nhạt" của mình, điều này lại càng chứng thực anh đối với vợ mình rất thiếu cảm giác an toàn. Một người tự tin kiêu ngạo như anh mà cũng cần đi dò xét xem vợ mình có quan tâm đến mình không, điều này chứng tỏ anh rất muốn biết được tâm của người đó đang nghĩ gì.
Một người cuồng công việc, lại không bao giờ tốn tâm tư trên người phụ nữ như anh, có thái độ khát thường muốn nắm bắt lòng của phụ nữ như vậy, cô thật sự không thể không nghĩ rằng Trì Diệu Hi đã thực sự yêu Lệ Mộng Hằng rồi.
Mà Lệ Mộng Hằng ư, phụ nữ thường nhìn phụ nữ rất chuẩn, cô đối với Trì Diệu Hi cũng không phải không quan tâm giống như Trì Diệu Hi cảm nhận.
Hai người cùng thích đối phương, cũng là vợ chồng, theo lý mà nói thì tình cảm hai người phải bồi đắp ngày càng nhiều chứ, vì sao lại ngược lại càng ngày càng xa lạ vậy? Vậy thì nhất định việc bày tỏ giữa hai người có vấn đề, đây cũng là lý do mà ban đầu cô không để ý việc mình bị Trì Diệu Hi lợi dụng.
Nếu như bị lợi dụng mà có thể mang đến cơ hội cho bản thân, thì cô cũng rất sẵn lòng đó!
Có mấy lần cô chẳng qua là thuận nước đẩy thuyền, vậy mà hiểu lầm giữa hai vợ chồng bọn họ ngày càng nhiều, qua đó có thể thấy được tình cảm giữa hai người bọn họ cũng không chắc chắn gì, cô vốn tưởng rằng mọi chuyện phát triển đều trong dự kiến của cô, kế tiếp chỉ cần đem toàn bộ tâm tư đặt vào Trì Diệu Hi, thì cô tin tưởng rất nhanh thôi cô sẽ đoạt lại được vị trí vốn là của mình.
Không nghĩ đến là tình huống lại lần nữa mất khống chế.
La Vịnh Ân hết sức thống hận những chuyện không thể nắm bắt trong tay như vậy, hít một hơi thật sâu, cô nói với Lệ Mộng Hằng: "Bởi vì.... Thời gian đó chúng tôi cãi nhau, nếu như anh ấy không ly hôn với cô, tôi sẽ rời đi."
Nói cách khác, cô đưa ra yêu cầu ly hôn cũng rất đúng lúc, nếu không, có lẽ anh cũng sẽ buộc cô ly hôn phải không? Lệ Mộng Hằng bị đả kích rất lớn, cô nghĩ rằng Trì Diệu Hi là người luôn đặt công việc lên hàng đầu, thì ra khi anh ấy thật sự động tâm, thì sự nghiệp cũng có thể xếp sau tình yêu.......
"Nếu anh ấy cũng đã ký tên ly hôn, như vậy cũng như có thể đối mặt với tôi, cho nên, anh ấy muốn cùng người vợ cũ như cô diễn trò cho người khác nhìn để đạt được một nữa quyền kinh doanh còn lại kia, thì tôi đương nhiên cũng phải mắt nhắm mắt mở cho qua thôi."
Cô lúc đầu cũng có đoán như vậy, nhưng khi nghe La Vịnh Ân nói, tâm cô giống như bị đánh một đòn nghiêm trọng tựa như cả hô hấp cũng khó khăn, cô cố gắng giữ vững tinh thần nói: "Cô cũng thật rộng rãi."
"Tôi rõ ràng là người không thể thay thế được trong lòng anh ấy, anh ấy đã có thể vì tôi làm được như vậy, thì có một số việc tất nhiên tôi cũng không thể so đo quá được, ngược lại cô......"
"Cô không cần cố gắng khuyên tôi, tôi tự mình có chủ trương, cũng sẽ không vì người bên cạnh nói gì liền có thể thay đổi được ý nghĩ của tôi." Người phụ nữ này dựa vào Trì Diệu Hi yêu cô ta liền có thái độ thật là phách lối, phải biết rằng cho dù cô và Trì Diệu Hi đã ly hôn, cô ta cũng chưa thành vợ chính thức của Trì Diệu Hi đâu, hơn nữa có thế nào đi nữa, cô ta cũng là kẻ thứ ba chen chân vào hôn nhân của người khác, sao lại khong có nửa điểm áy náy vậy, Tiểu Tam như cô ta thật là mạnh mẽ!
Nhưng cô ta mạnh mẽ như vậy, thì cô phải chịu để yên cho cô ta khi dễ sao? Lệ Mộng Hằng nghĩ, hôn nhân có vấn đề, không phải tất cả đều do lỗi của kẻ thứ ba, mà là do giữa hai vợ chồng có khoảng trống để kẻ thứ ba chen chân vào.
Hiện tại đối mặt với La Vịnh Ân, cô phát hiện không biết mình có phạm vào lỗi tự cho là đúng không? Có phải cô không vội vã cứu chữa, không bảo vệ làm cho người ta thấy cô yếu mềm, dễ ăn hiếp?
La Vịnh Ân hừ lạnh nói: "Tôi chỉ sợ cô trãi qua mấy ngày nghỉ vui vẻ quá mà quên mất thực tế tàn nhẫn."
Lệ Mộng Hằng lạnh mặt nói: "Đó cũng là sự lựa chọn của tôi."
La Vịnh Ân Híp mắt, "Rất nhiều người đối với những lựa chọn của mình về sau thường hay hối hận."
"Cô có lòng tốt khuyên nhủ tôi như vậy, sao tôi nghe qua lại cảm thấy giống như cô đang sợ người vợ trước như tôi cướp mất Trì Diệu Hi đi?"
"Cô lấy đâu ra cái tự tin đó vây?"
"Tôi luôn luôn tự tin mà, chỉ là trong tình yêu có chút không hiểu mà đắn đo quá nhiều, làm cho người ta tưởng tôi là hèn yếu." Có một số việc hiện tại mới so đó có lẽ hơi trễ, nhưng để tranh khẩu khí thì không có gì là trễ cả.
"La Vịnh Ân, tôi nói cho cô biết, cô cũng nên an phận một chút đi, cô chẳng qua chỉ là một người thứ ba xen vào hôn nhân của người khác thôi, đừng có khoe khoan quá."
Cô đem mấy giọt cả phê khó uống cuối cùng uống cho hết.
"Cô vừa mới nói, mình là người không thể nào thay thế được trong lòng Trì Diệu Hi, anh ấy có thể vì cô mà làm nhiều như vậy, cho nên cô chỉ có thể đứng một bên nhìn tôi và anh ấy vì sự nghiệp mà diễn trò ân ái thôi, không đúng sao?"
Lệ Mộng Hằng nhìn thẳng cô ta một lát, khóe miệng nâng lên một nụ cười yếu ớt, nụ cười kia giống như một lưỡi dao sắc bén, không cần dùng sức cũng có thể làm cho người ta trầy da tróc vẩy, khiến cho ánh mắt của La Vịnh Ân trở nên đề phòng.
"Cô nói xem, tôi có nên khiêu chiến cô một chút, kéo dài thời hạn diễn trò ra thành vô thời hạn không đây?"
"Cô! Cho dù Trì Diệu Hi không thương cô, cô cũng chịu được sao?"
"Chịu đựng? Tại sao cô không nói rằng tôi đang hưởng thụ đây? Vì để thuận lợi lấy được hoàn toàn quyền kinh doanh mà Trì Diệu Hi không ngại cho tôi một giấc mộng đẹp. Tôi tuyệt đối không để ý việc mình đang sống trong mộng, lại càng không để ý mà để cho giấc mộng kéo càng dài càng tốt đi."
"..........." La Vịnh ÂN cắn môi trừng mắt nhìn cô.
"Cô La à, cô nói xong hết chưa?" Lệ Mộng Hằng lạnh lùng nói, đứng dậy muốn rời đi.
Gương mặt La Vịnh Ân âm trầm.
Cô ta dám! Lệ Mộng Hằng lại dám nói với cô như vậy! Cô không phải là đánh giá quá thấp người phụ nữ này chứ? Tiếp theo thì để cho kế hoạch trăm phương nghìn kế thực hiện của mình thất bại trong gang tất sao? Không! Tuyệt đối không được!
"Lệ Mộng Hằng_____________"
Lệ Mộng Hằng dừng bước.
"Cô không sợ tôi đem chuyện hai người đã ly hôn công khai với truyền thông sao?"
Lệ Mộng Hằng quay đầu lại, nhìn cô ta như quái vật. La Vịnh Ân chống lại ánh mắt của cô, giống như muốn nói, cô cho rằng tôi không dám sao?
Hít một hơi thật sâu, Lệ Mộng Hằng mới mở miệng, "Đây chính là biểu hiện cô thương anh ấy sao?"
Không phải là bị uy hiếp xong nói, muốn tung thì tung đi, mà lại đi hỏi cô, đây chính là biểu hiện cô thương anh ấy sao?
La Vịnh Ân đột nhiên nói như vậy, làm cho Lệ Mộng Hằng cho dù đã ly hôn với Trì Diệu Hi, như dù sao cô vẫn còn yêu anh ấy, yêu đến mức cho dù ủy khuất bản thân mình, cô cũng không thể để cho sự nghiệp của anh sụp đổ được.
Người phụ nữ nhìn như khôn khéo này, nhưng ở trong tình yêu cũng phải thay đổi thôi.
"Tình yêu của tôi rất ích kỷ".
"Cô biết anh ấy muốn có được một nữa quyền kinh doanh kia như thế nào không?" Lệ Mộng Hằng nói xong, liền ở trong lòng mắng bản thân mình ngu ngốc! Cô thật đần mà! Nếu La Vịnh Ân để ý chuyện đó, thì lúc đầu cũng đã không ép Trì Diệu Hi ly hôn rồi.
"Cô có tư cách gì nói tôi? Nếu thật sự thay anh ấy nghĩ, thì lúc đầu đâu cần nói đến chuyện ly hôn chứ!"
Lệ Mộng Hằng nhất thời cứng họng, chuyện ly hôn đích thực là do cô khởi xướng trước.
".............Rốt cuộc cô muốn thế nào?"
La Vịnh Ân không trả lời mà hỏi ngược lại: "Như vậy cô còn muốn khảo nghiệm sức chịu đựng của tôi sao, còn muốn để cho mộng đẹp của bản thân kéo dài tiếp sao?" Cô cười lạnh.
"Cô biết những người thành công trong giới thượng lưu, có bao nhiêu người có hôn nhân tồn tại trên danh nghĩa, nhưng bên ngoài vẫn không biết gì không? Ly hôn xong chỉ cần một người ra nước ngoài, bên ngoài ai hỏi, chỉ cần nói di dân là tốt rồi."
Cô vốn định rời đi, nhưng cái dạng này lại giống như cô bị ép buộc rời đi, Lệ Mộng Hằng rất khó chịu, cô trầm mặt không nói lời nào, một lúc sau mới lên tiếng: "Tôi có rời đi cũng là do tôi muốn, không phải là vì bất kỳ ai! Nếu cô thật sự yêu Trì Diệu Hi thì không cần cản trở giấc mộng của anh ấy, tình yếu thực sự là ích kỷ, nhưng cũng không phải là đè nát ước mơ của đối phương để hoàn thành hi vọng của mình."
La Vịnh Ân cười, vỗ vỗ tay, "Thật là bài học vĩ đại, tôi ngược lại rất muốn biết, cô đối với tình yêu ích kỷ chỗ nào? Sao tôi có cảm giác cô yêu rất thờ ơ nha."
Lệ Mộng Hằng không để ý đến những lời đùa cợt của cô ta, lạnh nhạt nói: "Cô biết không? Trong tình yêu, người có thể yêu một cách ích kỷ rất hạnh phúc, bởi vì muốn ích kỷ thì phải có người để ý mới được, nếu không có ai để ý thì cô chỉ có thể đi chúc phúc cho người ta mà thôi."
Tâm của La Vịnh Ân giống như bị cái gì quất một cái. Cô nhớ lại người kia, người đàn ông đã nói với cô những lời tương tự như vậy.
..........Ích kỷ cũng phải có người để ý mới ích kỷ được. Vịnh Ân, anh không có cách nào làm cho em vui vẻ, nên anh cũng sẽ không quấy rầy em nữa.
"Mộng Hằng, ở đây, ở đây nè!" Tằng Đức Huân đứng trước một tiệm bán hoa ngoắc ngoắc cô.
Lệ Mộng Hằng vốn là đang định đi vào quán cà phê ngẩn ra, liền bước về phía cái người vừa vui vẻ vừa ngượng ngùng kia.
"Học trưởng?" Anh ấy không phải hẹn cô gặp nhau ở quán cà phê sao?
"Thật ngại quá, biết em bận rộn nhiều việc mà còn hẹn em ra đây, nhưng mà, anh muốn nhờ em giúp một chút."
Lệ Mộng Hằng cười cười, "Sao lại nói vậy? Anh làm như em là người ngoài không bằng." Người học trưởng này tính tình vừa tốt lại hay giúp đỡ cô, nhiều năm tình nghĩa như vậy cô cũng sớm em anh như người trong nhà rồi.
Tằng Đức Huân bậc cười.
"Giúp anh chọn một bó hoa cầu hôn đi!" Anh nhớ trước kia Lệ Mộng Hằng có từng làm thêm ở tiệm bán hoa, nên lần này chọn hoa cầu hôn anh cũng muốn cô cho mình chút ý kiến.
Đầu tiên Lệ Mộng Hằng cũng rất kinh ngạc, sau đó lại cười thật to, "Là người lần trước đến bệnh viện với anh sao?" Hai tháng trước anh có đến bệnh viện thăm bà ngoại cô, sau đó có một cô gái xinh đẹp mua đồ ăn đem tới, hình như học trưởng với cô gái ấy cũng rất thân thiết.
"Đúng vậy."
"Chúng mừng anh nha!" Cô có cảm giác cô bé kia rất dịu dàng lại biết cách chăm sóc người khác, ánh mắt học trưởng cũng không tệ nha.
"Người ta còn chưa đồng ý lấy anh mà, huông chi..... chuyện này chắc gia đình anh cũng không đồng ý." Anh cười có chút bất đắc dĩ.
"Bạn gái anh xuất thân từ gia đình tri thức bình thường, bản thân là một nhà giáo, nhưng em cũng biết là nhà anh rất coi trọng chuyện môn đăng hộ đối mà."
Lệ Mộng Hằng nhớ lại lúc trước mình cũng có ghé thăm nhà họ Tằng, ánh mắt của cô Tằng rất soi mói cũng rất để ý chuyện tài sản.
"Mẹ anh có biết chuyện này không?"
Tằng Đức Huân cười khổ.
"Còn chưa biết!"
"Vậy giờ anh tính sao...."
"Tiền trảm hậu tấu thôi, cứ trước đi công chứng, rồi chờ mọi chuyện gạo nấu thành cơm rồi tính tiếp."
Lệ Mộng Hằng có chút kinh ngạc, vốn tưởng rằng học trưởng của mình là một người rất nghe lời cha mẹ, thì ra trong tình yêu anh ấy cũng rất kiên định.
"Cố lên!"
"Mọi chuyện đều phải giữ bí mật tuyệt đối, lúc đi đăng kí kết hôn cũng phải kiêm tốn một chút." Anh cười cười, "Hiện tại có thể nhờ bàn tay may mắn của em chọn giúp anh một bó hoa cầu hôn không?"
Lệ Mộng Hằng cười, "Yên tâm đi, Em nhất định sẽ chọn một bó hoa thật đẹp để cô ấy có muốn từ chối cũng không được!"
Tằng Đức Huân cười lớn, nói: "Mộng Hằng, hạnh phúc của anh liền giao cho em đó."
"Em có nên nói câu, yên tâm, em sẽ phụ trách không?"
"Ha ha ha, không được đâu! Người kia nhà em là một nhân vật rất lớn nha, bị anh ta hiểu lầm cũng không tốt." Giống như là nhớ ra chuyện gì, anh nói: "Anh có một người bạn là cổ đông của tập đoàn Hồng Lực, nghe nói nếu không có chuyện gì ngoài ý muốn thì trong năm nay, Trì Diệu Hi có thể đoạt được toàn bộ quyền kinh doanh rồi, chúc mừng em nha."
Lệ Mộng Hằng rất muốn nói cho anh biết, nhưng suy nghĩ kỹ lại, thì đây là thời kỳ đặc biệt, có một số việc càng ít người biết thì càng tốt.
"Ừ" Bỗng nhiên có cảm giác nghe được âm thanh máy chụp hình vang lên, Lệ Mộng Hằng quay đầu lại, thì phát hiện có người đang đứng chụp hình bình hoa bách hợp gần cổng.
"Tách, tách, tách...."
Cô lắc đầu một cái, cảm giác như mình quá nhạy cảm rồi.
Giúp Tằng Đức Huân chuẩn bị quà cầu hôn xong, mấy giờ sau cô mới trở về khách sạn đang ở, đi qua sảnh ở lầu một đang hướng về phía thang máy, bỗng có người chắn đường của cô, cô đang muốn kêu đối phương nhường đường, thì vừa ngẩng đầu đã thấy một người làm cho cô ngây ngẩn cả người.
Trì Diệu Hi sao? Mặc dù anh mặc một thân quần áo đơn giản, nhưng như vậy vẫn không giấu được khí tức công tử trởi sinh của anh.
Sao anh ấy lại đi tới đây? Nếu cô nhớ không lầm thì hôm này anh cũng có tiệc xã giao mà.
Lệ Mộng Hằng có chút kinh ngạc, nhưng chuyện kinh ngạc hơn vẫn còn ở phía sau, chính là Trì Diệu Hi chợt bước lên ôm cô vào ngực, cô ngẩn ra muốn phản kháng, anh lại đem cằm tựa vào cổ cô, rồi dùng giọng nói chỉ vừa đủ cho hai người nghe nói: "Có chó săn! Có gì lên xe nói sau." Anh thuận thế hôn lên tai cô một cái, nắm lấy tay cô đi ra ngoài.
Xe của Trì Diệu Hi đậu cách đó không xa, sau khi lên xe, anh liền chạy đi, quả nhiên liền thấy người mới nãy đang ngồi xem báo trong khách sạn cũng vội vàng chạy ra, leo lên một chiếc xe chờ sẵn bên ngoài muốn đuổi theo.
Lệ Mộng Hằng sau khi thấy cắt đuôi được chiếc xe kia, liền quay đầu lại, trong lòng không khỏi hỗn loạn.
"Sao anh lại tới đây?"
"Tới đón em chứ sao."
"Em? Đón em đi đâu chứ?"
"Về nhà."
"Đừng có nói chơi, anh....."
"Anh còn cho là sau chuyến du lịch chúng ta rất ăn ý chứ." Anh đúng là càng ngày càng không hiểu được cô, lúc đi du lịch rõ ràng có thể cảm nhận được tình cảm của cô, cho dù cô thường đối với anh ngại đông ngại tây, giống như cô chê anh không có điểm nào tốt, nhưng mà anh có thể cảm nhận được không phải tự mình đa tình!
Nhưng sau khi trở lại, ngày đầu tiên anh còn cho là cô chằng qua là về khách sạn để dọn đồ về nhà, ai biết qua một tuần rồi, cô không có lấy nửa điểm dấu hiệu muốn về nhà, hơn nữa chính là, anh gần một tuần không đến công ty, chuyện cần xử lý chất một đống, hơn nữa ở công ty cũng không dễ dàng nói mấy chuyện cá nhân như vậy, mà hết lần này tới lần khác cô đều đúng giờ tan sở, mà đến khi anh làm xong việc thì trong phòng chỉ còn lại mình anh và tiểu Mã trừng mắt nhìn nhau, ác nhất chính là, sau khi tan sở cô, không, nhận, điện, thoại!
Thái độ cô lúc nóng lúc lạnh như vậy, anh đúng là không thể nào hiểu được.
"Ăn ý? Ăn ý chuyện gì? Không phải là chỉ cần ở trước mặt người khác diễn cảnh vợ chồng ân ái thôi sao?"
Trì Diệu Hi không tự chủ được nhíu mày.
"Mấy ngày đi du lịch, chúng ta đều lấy cớ rằng không trước kia không thể nào làm tốt vai vợ chồng, nên anh mới muốn đóng vai chồng tốt của Lệ Mộng Hằng." Có chút ương ngạnh, có chút tùy hứng, chút ngu đần, nhưng những thứ đó lại làm cho cô cảm thấy rất hạnh phúc, bởi vì cô cảm nhận được dụng tâm của anh, còn có cố gắng và.... tình yêu.
Đúng vậy, tình yêu!
Trì Diệu Hi yêu cô? Cô đương nhiên sẽ không cho là như vậy, chẳng qua là cô khát vọng có được, có cơ hội đi thể nghiệm làm một người phụ nữ được người khác thương yêu, sao cô lại không đi thử chứ?
Tốt hơn so với xem tivi, hoặc xem phim thần tượng, tại sao phải diễn chứ, mê muội sao? Chẳng qua là một loại bù đắp, những thứ trên thực tế không có được, thì chúng ta có thể xem phim để được an ủi, vì vậy đối với vai nam chính, biết rõ đó là giả, cũng sẽ trầm mê, không cách nào kiềm chế được.
"Sau đó thì sao?"
"Chuyến du lịch kết thúc, thì chúng ta phải trở về cuộc sống thực tế thôi."
"Trong cuộc sống thực tế anh cũng cần một người vợ, bất kể em nghĩ như thế nào, em đều phải nghe theo anh."
Lệ Mộng Hằng thật muốn la lên, trực tiếp nói cho anh biết, người phụ nữ anh cần không phải là cô, nhưng vừa nghĩ đến đám cho săn vậy mà lại chạy theo chụp hình mình, có phải họ nghe được tiếng gió gì rồi không?
Bản thân "Lệ Mộng Hằng" không có giá trị tin tức gì, thứ có giá trị chính là danh hiệu "vợ của Trì Diệu Hi", cô nhớ lúc mình kết hôn truyền thông cũng lấy cái gì mà cô bé lọ lem, chim sẻ biến thành phượng hoàng linh tinh hình dung cuộc hôn nhân của bọn họ, truyền thông luôn đối với loại đề tài này không biết mệt mỏi mà.
Quyền kinh doanh của tập đoàn Hồng Lực có thể vào tay Trì Diệu Hi một cách thuận lợi hay không là điều mà truyền thông luôn chú ý, tháng trước còn có một tạp chí kinh tế làm hẳn một chuyên đề về chuyện này, theo ngày hợp đổng sự trưởng càng gần, thì nhất cử nhất động của Trì Diệu Hi càng được mọi người chú ý, anh ấy có chuyện gì, thì nhất định truyền thông sẽ không bỏ qua.
Đúng như lời nói của Trì Diệu Hi, bây giờ anh thật sự là "cần" cô. Giờ phút này mà gây gỗ với anh, thì chuyến du lịch kia liền không còn ý nghĩa gì, cô quyết định trước khi quay về Mĩ sẽ làm cho Trì Diệu Hi một chuyện cuối cùng, đưa cho anh một lễ vật cũng như là ý tốt của cô vậy.
Mấy ngày trước bà ngoại cũng đã sang Mĩ cùng với dì, trước khi đi còn hỏi tại sao Trì Diệu Hi không tới? Cô chỉ cười nói là vì anh cùng cô đi du lịch mấy ngày nên công bây giờ rất nhiều, cũng nói với bà ngoại là, chờ khi anh ấy rãnh rồi, thì hai vợ chồng bọn họ sẽ qua Mĩ thăm bà.
Cô cũng tính toán mọi thứ xong rồi, sau khi hội nghị cổ đông kết thúc thì Trì Diệu Hi phải đi Âu Mĩ khảo sát, đi mất một tháng, khi đó cô có thể nộp đơn từ chức. Việc cô từ chức nhất định sẽ có người báo ngay với Trì Diệu Hi, cho nên, cô dự định nộp đơn từ chức xong liền đi, năng lực của tiểu Mã rất tốt, việc bàn giao công việc thư kí cho anh tuyệt đối không có vấn đề.
Như vậy thì số ngày cô với Trì Diệu Hi ở chung cũng bắt đầu đếm ngược được rồi.
Đem xe vào bãi đậu xe dưới nhà, mà Lệ Mộng Hằng vẫn chưa có câu trả lời chắc chắn nên Trì Diệu Hi nói thẳng: "Ngày mai anh nói tiểu Mã trả phòng dùm em."
Lệ Mộng Hằng vẫn trầm mặc.
Đem cửa xe đóng lại, Trì Diệu Hi đi vòng qua xe mở cửa giúp cô, cô cũng không có phản kháng xuống xe.
Đi thang máy lên lầu, anh cà thẻ vào cửa, Lệ Mộng Hằng bước vào phòng liền ngửi thấy không khí quen thuộc, cô vội chạy đến ban công xem mấy cây hương thảo của mình, những tưởng rằng cô sẽ thấy thảm trạng ai ngờ không có, mấy cây này được chăm sóc không tệ.
"Em cho rằng sẽ thấy mấy cây này chết hết?" Trì Diệu Hi rót cho cô ly nước trái cây.
Lệ Mộng Hằng cảm ơn, nhận lấy ly nước.
"Anh chăm sóc bọn nó rất tốt."
"Không có tốt giống em tưởng đâu, em nói đi liền đi, ngay cả việc tưới cây thế nào cũng không nói liền đi, anh mò mẫm cũng rất khổ cực đó, qua một thời gian mấy bụi này bị khô vài cọng, sau tưới nước nhiều quá lại bị chết úng."
"Anh mua cây mới bỏ vào?"
"Dù sao cũng là do em trồng, chết cũng thật đáng tiếc." Trên thực tế là..... Nhìn mấy cây này chết héo, anh có cảm giác giống như việc cô từng ở chỗ này chẳng còn chút gì sót lại cứ từng thứ từng thứ biến mất, loại cảm giác đó làm cho anh cảm thấy lo lắng, nên anh mới đến chợ hoa mua mấy cây bỏ vào lại.
Lệ Mộng Hằng nhìn Trì Diệu Hi một cái thật sâu. Nữ chủ nhân tương lai vào sẽ cảm thấy không vui đi? Cô cảm thấy không hiểu anh lắm. Cô uống một hớp nước trái cây, liền kinh ngạc nhìn vào ly.
"Sinh tố bơ? Anh mua à?"
"Ngoại trừ mua thì anh không thể tự làm sao?"
"Anh?"
"Như thế nào? Không phải là đem một đống thứ em không thích thêm đá rồi cho vào máy xay sao? Nói thật, uống ngon không?"
Lệ Mộng Hằng cười.
"Nếu không làm tổng giám đốc thì anh có thể đổi nghề đi bán sinh tố bơ rồi."
Chỉ mới tưởng tượng tới cảnh đó, hai người nhìn nhau, rồi không nhịn được cười, trên mặt có nụ cười nhẹ nhõm, làm cho không khí căng thẳng từ khi bước vào cửa nhất thời tán đi.
Trì Diệu Hi nói: "Hi vọng lần sau đi du lịch, lời cuối cùng phải nói với đối phương của em, trừ một đống khuyết điểm bên ngoài của anh, em cũng nên kể ra ít nhất một cái ưu điểm chứ."
Lệ Mộng Hằng ngẩn ra một lúc mới hiều được anh đang nói cái gì, cô cười, có chút cảm giác ngọt ngào cùng chua xót trong lòng.
"Chúng ta tìm thời gian đi du lịch một lần nữa đi!"
Cô chỉ cười mà không nói gì, cô sẽ không hứa những việc mình không làm được. Nói tránh đi: "Anh còn chưa nói cho em biết, lúc đó anh muốn nói gì với em?"
"Có mấy lời muốn nói thì phải có cơ hội, bỏ lỡ rồi thì phải chờ cơ hội lần sau." Anh dắt tay cô đi ra phòng khách, bên cạnh ghế sa lon có một thùng bưu phẩm chưa mở.
"Vốn tường em về bắc bộ sẽ nhanh quay về nhà, nên anh còn đặc biệt chuyển phát nhanh thứ này tới, để cho em tự tay mở."
"Cái gì vậy?"
"Mở ra thì biết."
Lệ Mộng Hằng cẩn thận mở băng keo ra, còn phải mở ba lớp bao mới nhìn thấy thứ bên trong, cô liền sửng sốt sau đó vui vẻ thốt lên: "Là con búp bê chúng ta vẫn ném vòng hoài không trúng!"
"Tiểu thư, em có thể bỏ qua phần ném vòng hoài không trúng không?"
"Anh mua ở đâu vậy?" Cô rất vui vẻ.
"Chúng ta phát hiện nó ở đâu thì chính là mua ở đó."
Những chuyện này anh làm lúc nào chứ? Chỉ vì cô nói thích con búp bê này sao? Đột nhiên cô nhớ tới lời nói của La Vịnh Ân......
Người đàn ông chưa bao giờ nói lời ngon tiếng ngọt với phụ nữ kia, vậy mà trong lúc cần lợi dụng cô, lại có thể tạo cho cô một cái mộng đẹp để cô đốc lòng vì anh ấy.
Lệ Mộng Hằng nhìn Trì Diệu Hi, nhẹ nhàng mở miệng, "Cám ơn anh, lễ vật này em rất thích!" Cô ôm anh.
Anh nhạy bén phát hiện cái ôm này mang theo tâm tình nào đó, chứ không phải là do cô rất vui.
"Mộng Hằng?"
"Không có gì đâu, chẳng qua là em cảm động quá thôi!" Lòng chua xót làm vành mắt cô mờ đi.
"Hắc, anh biết không? Khi một người biết rõ hết khuyết điểm của người khác, có lúc không phải do ghét hắn."
"Nếu không thì là sao? Là thích sao?"
Lệ Mộng Hằng cười cười, cũng không trả lời.
"Ngày mai anh có rảnh không?"
"Làm gì?"
"Chúng ta đi hẹn hò đi."
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...