"Vở kịch này không tệ!" Bên tai vang lên tiếng nói trầm thấp gợi cảm.
Hơi thở ấm nóng phả lên cần cổ, Hân Nghiên không vui nhíu mày, cơ thể cứng đờ, có chút tức giận liếc Diệu Hàm.
Cảm nhận được cơ thể của người phụ nữ trong lòng cứng đờ, đáy mắt Diệu Hàm lộ ra mấy phần hứng thú.
Mặc dù chỉ có đêm hôm đó, nhưng đã đủ để cô hiểu rõ mấy chỗ nhạy cảm trên người cô gái này rồi.
Tưởng Mịch vừa xuất hiện, ánh mắt khách khứa xung quanh nhìn Tưởng Mịch đều không khỏi lộ ra vẻ châm chọc khinh thường.
Tràn đầy khinh thường và châm chọc, ngay cả ba mẹ Thẩm Hạo trước giờ vẫn luôn thích cô ta cũng chán ghét nhìn cô ta, khỏi phải nói đến vẻ khó coi âm u lạnh lẽo trên mặt Thẩm Hạo.
Nhìn thấy vẻ mặt kỳ lạ của mọi người xung quanh, đáy lòng Tưởng Mịch trầm xuống, đáy mắt lóe lên chút hoảng loạn.
Chẳng lẽ bọn họ đã biết chuyện trong phòng nghỉ khi nãy rồi ư, nếu không sao những người này đều nhìn mình với vẻ chán ghét và khinh bỉ như vậy chứ?
"Daddy mommy, ba mẹ sao thế, sao mọi người đều nhìn con như vậy!" Tưởng Mịch vẫn nói chuyện dịu dàng như trước, cười nhạt nhìn ba mẹ Tưởng, giả vờ vô cùng thích hợp.
Nhưng không ít người đã nhìn thấy bộ mặt thật của cô ta, giờ phút này càng thấy Tưởng Mịch ra vẻ càng khinh thường hơn.
"Chát!" Ba Tưởng tát mạnh một cái lên mặt Tưởng Mịch, vô cùng tức giận hét to.
"Cô nói xem, khi nãy cô làm cái gì trong phòng nghỉ, tôi vất vả nuôi cô khôn lớn mà cô báo đáp tôi với mẹ cô như thế sao?"
Nghe thấy ba Tưởng nhắc tới phòng nghỉ, lại nhìn thấy ánh mắt châm chọc chán ghét của mọi người, sắc mặt Tưởng Mịch tái mét, có hơi hoảng loạn, cuối cùng không thể giả vờ được nữa, bọn họ biết rồi, biết cả rồi?
Tưởng Mịch nghiến răng, lúng túng cứng đờ cười: "Daddy, ba! ba đang nói gì thế, con nghe không hiểu!"
"Chát!" Lại thêm một cái tát nữa, ba Tưởng tát mạnh lên mặt Tưởng Mịch, nhìn thấy khuôn mặt con gái cưng chiều từ nhỏ sưng đỏ cả lên, ba Tưởng vô cùng đau lòng, nhưng đáy lòng càng tức giận hơn.
"Được rồi, đừng đánh nữa, đừng đánh nữa, Mịch Mịch à, con nói mommy nghe, có phải mọi chuyện con làm trong phòng nghỉ khi nãy là có người uy hiếp con, con bị người ta hãm hại không?"
Mẹ Tưởng thật sự không nhìn được nữa, đứng ngăn trước mặt Tưởng Mịch, nhát mắt với Tưởng Mịch.
Tưởng Mịch vừa nghe thấy lời mẹ, đầu óc lập tức nổ tung.
Quả nhiên, quả nhiên mọi người đều biết rồi, tựa như nghe hiểu lời của mẹ, Tưởng Mịch nâng mắt lên, vẻ mặt thay đổi, hung hăng trừng Hân Nghiên!
"Là chị, là chị có đúng không, chị, sao chị lại đối xử với em như vậy.
Em và ba mẹ thấy chị đáng thương vẫn luôn đối xử với chị như ruột thịt, em biết chị thích anh Hạo, nhưng chị cũng không thể làm ra chuyện hãm hại em như thế chứ.
Chị muốn anh Hạo thì cứ nói là được, cho! cho dù em có thích anh Hạo bao nhiêu cũng nhất định sẽ nhường anh ấy cho chị, hu hu, nhưng sao chị có thể tìm người làm như thế với em, hu hu, em không sống nổi nữa.
"
Tưởng Mịch uất ức khóc lóc, khuôn mặt vốn trang điểm tinh tế có hơi sưng đỏ, nước mắt đầy mặt, người ta nhìn mà đau lòng.
Hân Nghiên buồn cười nhìn diễn xuất hoàn mỹ của Tưởng Mịch, khóe môi cong lên, lộ ra mấy phần thâm ý châm chọc, mở miệng nói.
"Ăn có thể ăn bậy, nhưng nói thì không thể nói bậy đâu, cô nói là tôi hãm hại cô, cô có chứng cứ không.
Hơn nữa khi nãy mọi người đều thấy dáng vẻ hưởng thụ của em gái, bây giờ nói là tôi hãm hại, ai biết có phải cô muốn hất nước bẩn lên người tôi không!"
Mọi người vốn nghe thấy lời nói của Tưởng Mịch đều không nhịn được nhìn Hân Nghiên, cảm thấy Tưởng Mịch nói cũng có lý.
Nhưng mà bây giờ nghe thấy Hân Nghiên nói, mọi người nhớ đến tình cảnh khi nãy, lập tức càng khinh thường hơn nhìn Tưởng Mịch.
Người phụ nữ này thật đúng là không biết xấu hổ, mình làm ra chuyện buồn nôn như thế còn muốn giá họa cho chị gái!
Nghe thấy lời của Hân Nghiên, sắc mặt Tưởng Mịch càng tái hơn.
Ngày xưa Hân Nghiên này mặc cho mình bắt nạt mắng chửi, sao bây giờ lại nhanh mồm nhanh miệng như thế chứ, mà nhìn ánh mắt bốn phía ném tới, đáy lòng Tưởng Mịch càng hoảng hốt hơn.
Không, cô ta là thiên kim nhà giàu mọi người hâm mộ, nếu chuyện hôm nay thật sự truyền ra ngoài, vậy sau này cô ta nên sống thế nào đây.
Anh Hạo, đúng, anh Hạo cần sự giúp đỡ của nhà họ Tưởng, chắc chắn sẽ không vứt bỏ mình.
"Anh Hạo, anh phải tin em, em thật sự không có phản bội em, em thật sự bị người ta hại mà!"
"Hừ, cho dù cô bị hãm hại, con dâu như cô nhà họ Thẩm tôi cũng không cần, Hạo Nhi, đi với mẹ!" Mẹ Thẩm nói xong bèn kéo Thẩm Hạo đi ra ngoài.
Thẩm Hạo chẳng nói câu nào, ngoan ngoãn bị mẹ Thẩm kéo đi, nhìn thấy Thẩm Hạo như thế, Tưởng Mịch gần như đứng không vững, cơ thể lắc lư, sắc mặt trắng bệch.
Khi đi ngang qua bên cạnh Hân Nghiên, Thẩm Hạo hơi dừng lại, nhìn thấy sắc mặt hờ hững châm chọc của Hân Nghiên, hơi nhíu mày.
Ba Thẩm cũng hừ lạnh một tiếng, xoay người đi khỏi, khách khứa còn lại xem náo nhiệt xong cũng đều rối rít đi luôn, trên mặt mọi người đều mang theo ý cười châm biếm.
Hôm nay thật đúng là vô cùng nổi bật, lễ đính hôn lớn bị hủy rồi, còn cho mọi người xem một vở kịch hay.
Chưa tới một ngày, chắc chắn chuyện của nhà họ Tưởng hôm nay có thể trở thành trò cười lúc rảnh rỗi của cả thành phố B.
"Hân Nghiên, có phải là cô không, chắc chắn là cô, cô giận tôi cướp anh Hạo nên mới đối xử với tôi như vậy phải không, người phụ nữ độc ác này, tôi sẽ không bỏ qua cho cô đâu!"
Thấy mọi người đều rời khỏi, cuối cùng Tưởng Mịch cũng không giữ được hình tượng nữa, phẫn nộ dữ tợn hét lên với Hân Nghiên.
"Là tôi thì thế nào, tôi chỉ là ăn miếng trả miếng thôi, chiêu này là cô đối phó với tôi trước, thế nào, cảm giác bị người ta bỏ thuốc không tệ chứ!" Hân Nghiên cười lạnh, đáy mắt tràn đầy lạnh lẽo.
"Cô cút, từ này về sau nhà họ Tưởng chúng tôi không chào đón cô, cô cút cho tôi!" Mẹ Tưởng phẫn nộ chỉ vào Hân Nghiên, tức giận quát.
"Tôi vốn không định ở lại nhà họ Tưởng, nhưng nể tình các người ít nhất đã cứu tôi một mạng, tôi tạm tha cho các người một mạng vậy.
"
Hân Nghiên lạnh lùng lên tiếng, sau đó kiêu ngạo đi ra cửa lớn của khách sạn.
Bóng lưng thẳng tắp, vẻ mặt thờ ơ đến cực điểm, ngay cả Diệu Hàm cũng có chút mất hồn.
Diệu Hàm liếc mắt nhìn ba người nhà họ Tưởng vô cùng tức giận ở phía sau, đôi mắt u ám sâu thẳm của Diệu Hàm xẹt qua sát khí sắc bén, đi chậm lại sau Hân Nghiên vài bước, lấy điện thoại ra gọi đi.
Đợi đối phương nghe máy thì lạnh lùng ra lệnh: "Tôi muốn nhà họ Tưởng ở thành phố B phá sản trong ba ngày, cô xem rồi làm đi!"
Lạnh lùng hà khắc nói xong, Diệu Hàm bèn đi tới mấy bước, đuổi theo Hân Nghiên, bàn tay dày đưa tới kéo nàng vào lòng lần nữa.
"Buông tôi ra, nếu cô không buông ra tôi sẽ ra tay đấy!" Hân Nghiên quay đầu lại không vui nhíu mày, lạnh lùng nhìn về phía Diệu Hàm, ánh sáng trong mắt cực kỳ lạnh nhạt, không hề giống như đang nói giỡn.
.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...