Sau đó ba Tưởng bèn đi theo Hân Nghiên từ cửa phòng nghỉ.
Cũng không đi được bao lâu, trước mặt đã đụng vào một lồng ngực mền mại ấm áp, một mùi thơm mát lạnh xông vào mũi.
Mũi Hân Nghiên bị đau, không vui nhíu mày, rời khỏi cái ôm của đối phương.
Bên eo cũng đột nhiên có một đôi tay cứng rắn thon dài quấn lên, vô cùng chặt chẽ, ôm lấy nàng đang muốn lùi ra ngoài.
Hân Nghiên càng không vui hơn, nâng mắt lên nhìn đối phương, vừa nhìn đã không nhịn được sợ chết khiếp.
Người phụ nữ trước mặt khuôn mặt lạnh lùng, đôi mắt sâu thẳm lộ ra ánh sáng sắc bén.
Khuôn mặt xinh đẹp như dao khắc hoàn mỹ tựa như thiên thần.
Cả người lộ ra khí thế mạnh mẽ khiếp người, giống như một vương giả cao cao tại thượng, cô lộ ra hơi thở nguy hiểm nhìn chăm chú người phụ nữ trong lòng.
Người phụ nữ vốn khiến tất cả mọi người đều bị khuynh đảo mê muội, nhưng khi Hân Nghiên nhìn thấy khuôn mặt này, vẻ mặt lại nặng nề hơn.
Nàng cau chặt mày, giãy khỏi bàn tay đang ôm chặt lấy eo mình, ánh mắt tràn đầy khó chịu.
"Đừng động đậy!" Giọng nói trầm thấp gợi cảm hùng hậu dễ nghe tựa như đàn violin vang lên trên đầu nàng, Hân Nghiên nghe thấy thì hơi chấn động, thân thể lại tự nhiên thả lỏng không động đậy nữa.
Diệu Hàm rất hưởng thụ sự ngoan ngoãn của Hân Nghiên, bàn tay đang ôm lấy nàng càng chặt hơn, mang theo nồng đậm ham muốn độc chiếm nhìn ba Tưởng.
"Ngài! ngài, không ngờ đại giá quang lâm đến tham gia tiệc đính hôn của con gái tôi, sao không sớm thông báo cho tôi biết một tiếng, tôi cũng tiện đi đón cậu!"
Ba Tưởng nhìn thấy Hân Nghiên bị người phụ nữ khác kéo vào lòng vốn còn có chút tức giận, nhưng vừa ngẩng đầu nhìn thấy người kia lại là Diệu Hàm, lúc này bèn nịnh nọt tươi cười hỏi han.
Nhìn thấy dáng vẻ tươi cười nịnh bợ của ba Tưởng, Hân Nghiên hơi cau mày, người phụ nữ này có thân phận gì lại có thể khiến ba Tưởng kiêng dè và nịnh bợ như thế.
Tuy rằng tập đoàn Tưởng thị không tính là xí nghiệp dẫn đầu số một số hai ở thành phố B, nhưng cũng xem như nhà giàu có.
Khiến ba Tưởng cũng nịnh nọt như thể, có thể nghĩ thân phận của người phụ nữ này không đơn giản, chính vì thế, đáy lòng Hân Nghiên càng không muốn có quan hệ với người phụ nữ nguy hiểm như vậy.
Diệu Hàm thản nhiên gật đầu, vẻ mặt vẫn lạnh lùng không chút cảm xúc như trước: "Đổng sự Tưởng, tôi đến tìm bạn gái mình, nếu đã tìm thấy rồi vậy chúng tôi ra ngoài trước đây!"
Diệu Hàm vừa nói thế, không chỉ Hân Nghiên ngơ ngác, ngay cả ba Tưởng phía sau cũng khiếp sợ.
Cái gì, Hân Nghiên là bạn gái của ngài Diệu, đây là chuyện từ lúc nào thế?
Sau đó là vẻ mặt nghĩ lại mà sợ, cũng may khi nãy ông ta chưa thật sự làm gì với Hân Nghiên, nếu không giờ phút này ngài Diệu mà truy cứu, chẳng phải ông ta sẽ hối hận đến xanh cả ruột sao.
Nhưng nghĩ đến người phụ nữ khó khăn lắm mới cứu về nuôi ba năm cứ như thế bị người khác cướp đi rồi, ba Tưởng thấy thật sự rất không cam lòng.
Cái này giống như vịt đến bên miệng lại bay đi ấy.
Diệu Hàm thì không cho hai người chút phản ứng gì, ôm chặt lấy Hân Nghiên đi ra hội trường ở bên ngoài.
"Buông tay, ai là bạn gái cô chứ?" Hân Nghiên phục hồi lại tinh thần từ trong khiếp sợ, nâng mắt đối diện với đôi mắt sâu như hồ nước kia, nàng sửng sốt, lạnh lùng lên tiếng.
"Trừ em ra, còn có thể là ai chứ!" Diệu Hàm nhíu mày nhìn Hân Nghiên, thấy nàng vội vàng phủ nhận như thế, đáy lòng chợt có chút không thoải mái.
Vẻ mặt u ám, ánh mắt lướt qua cần cồ và trước ngực trắng nõn mềm mại của nàng, đồng tử vốn sâu thẳm dần dần càng sâu hơn.
Quả nhiên, đối với bất cứ người phụ nữ nào cô đều cảm thấy chán ghét, chỉ có duy nhất người phụ nữ trong lòng khiến cô có cảm giác trong nháy mắt, nghĩ đến giấc mơ mấy đêm nay, đôi mắt càng trở nên sâu thẳm hơn.
Người phụ nữ này lại có thể khiến cô xúc động mê muội như thế.
Nghe thấy lời này, Hân Nghiên không khỏi cười lạnh, ánh mắt tràn đầy châm chọc.
"Một đêm kia tôi bị người ta bỏ thuốc, giữa tôi với cô chỉ là hiểu lầm thôi, cô không cần phải chịu trách nhiệm với tôi, mà tôi cũng không muốn dính dáng quá nhiều với cô!"
Nghe thấy lời nàng, sắc mặt Diệu Hàm vô cùng tối tăm lạnh lẽo.
Đáy mắt có tia sáng nguy hiểm ngầm chuyển động, hơi nheo lại, sau đó tản hết đi, môi mỏng khêu gợi hơi cong lên, lạnh lùng nói ra mấy chữ khiến Hân Nghiên sợ hãi.
"Lần đầu tiên của tôi cho em rồi, em nhất định phải chịu trách nhiệm với tôi!"
"Hả?" Hân Nghiên ngây ngẩn nâng mắt nhìn khuôn mặt vô cùng bực bội khó chịu đến cực kỳ mất tự nhiên của Diệu Hàm, không thể tin được.
Diệu Hàm nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn tinh tế cảm thấy có mấy phần đáng yêu, ngay cả một chút mất tự nhiên trong lòng cô cũng biến mất.
Lần đầu tiên, người này và mình lại có thể đều là lần đầu tiên, còn muốn bảo nàng chịu trách nhiệm, cái này không phải lầm rồi đó chứ?"
"Hả gì mà hả, hay là em muốn ăn quỵt!"
Diệu Hàm lạnh lùng lườm người phụ nữ trong lòng, ánh mắt nguy hiểm nheo lại, nếu người phụ nữ này dám nói một chữ phải, cô sẽ kéo nàng ra ngoài hung hăng trừng phạt một trận!
"Cô này! " Hân Nghiên vừa muốn lên tiếng, đã bị Diệu Hàm lạnh lùng ngắt lời: "Diệu Hàm, tên của tôi!"
"Ngài Diệu, chúng ta thật sự không hợp đâu, hơn nữa tôi mới là bị ăn, tôi nghĩ cho dù có hại cũng là tôi có hại mới đúng!"
Hân Nghiên lên tiếng lần nữa, trên mặt lạnh lẽo trở lại, lạnh lùng nói.
"Em có hại? Tôi từng nói tôi sẽ chịu trách nhiệm với em rồi!"
Diệu Hàm như nghe không hiểu lời Hân Nghiên nói, kiên định mở miệng, ánh mắt nhìn Hân Nghiên càng nặng nề u ám hơn.
Nếu gia tộc đã mong ngóng cô có một người để lập gia đình như thế, so với tìm mấy người đẳng cấp thấp do người nhà giới thiệu kia, chẳng thà tìm một người hợp ý mình, một người cô thích còn hơn!
"Mục đích của cô là gì?" Hân Nghiên im lặng một lúc lâu rồi nói.
Từng vấp ngã hai lần, Hân Nghiên đã sớm không tin tưởng tình yêu gì đó rồi.
Huống chi mới gặp mặt người phụ nữ này có một lần, tính luôn lần này cũng mới là hai lần, nàng không tin mới gặp mặt hai lần người phụ nữ này đã yêu mình rồi.
Diệu Hàm lạnh lùng nhìn Hân Nghiên, không nhìn ra cô đang nghĩ gì: "Tôi không có mục đích gì cả, chỉ muốn em làm người phụ nữ của tôi thôi! Mà em không có bất cứ quyền lợi gì để từ chối cả!"
Hân Nghiên cười châm chọc, quay đầu đi, không lên tiếng.
Lúc này tiệc đính hôn sắp bắt đầu, có không ít người ngồi trong sảnh tiệc.
Hai người Thẩm Hạo và mẹ Tưởng đều đang bận rộn tiếp đón, một lúc lâu vẫn không thấy bóng dáng của Tưởng Mịch, mẹ Tưởng không khỏi hơi nôn nóng, vội vàng gọi người đến xem tình hình, còn mình thì đứng dậy đi tìm Tưởng Mịch.
Truyện Việt Nam
Chỉ là còn chưa rời khỏi sảnh tiệc, ánh đèn trong đại sảnh đột nhiên tối đi.
Ngọn đèn trên sân khấu sáng lên, màn hình lớn phía sau màn sân khấu từ từ xuất hiện, hai nhân vật thẳng thắn gặp nhau xuất hiện rõ ràng trên màn ảnh vô cùng lớn.
Trên màn ảnh đang phát cảnh một nam một nữ trong phòng nghỉ.
Khuôn mặt kia rõ ràng là nữ chính của tiệc đính hôn! Tưởng Mịch!.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...