Bà Xã Keo Kiệt Chống Lại Tiền Nợ


Hà An Ân cảm thấy mình sắp chết rồi, chỉ có hai ngày nghỉ căn bản không đủ hồi phục ột người bị ngược đãi thống khổ cả một tuần, mà sáng sớm hôm nay rời giường, cô chỉ biết hôm nay là một ngày bi thảm.
Cô bị cảm, đầu đau kịch liệt, mũi chảy nước mũi, hơn nữa mắt cùng chóp mũi đỏ rừng rực, cô mới tiến phòng khách liền sợ ông nội, ba ba, mẹ còn có em trai đang học đại học, người người đều cho rằng cô khóc cả buổi tối, khi nghe cô bị cảm mạo, bọn họ đều khuyên cô không cần đi làm, ngoan ngoãn ở nhà nghỉ ngơi.
Nhưng vì tiền thưởng siêng năng 1000 khối kia, cô vẫn là chống cơ thể mệt mỏi, để cho em trai đưa đến công ty một chuyến.
"Thật sự phải đi làm sao,chị không đi khám bác sĩ trước được sao?" Em trai cô Hà An Cần thay cô quấn một cái khăn quàng cổ giữ ấm cho cô,vuốt đầu cô, có chút lo lắng hỏi.
Kỳ thực anh cũng biết có hỏi cũng như không,toàn bộ tiền thưởng siêng năng ở trước mặt, cho dù chỉ còn lại một hơi chị anh cũng sẽ đi làm,đã làm chị em hai mươi mấy năm nay, cô có thể vì tiền mà cố chấp gần mấy năm điên cuồng làm việc, anh thật sự so với ai đều rõ nhất.
"Muốn, 1000 khối."Cô đã không còn sức lực để trả lời nhiều.
"Buổi tối về nhà sớm một chút, em sẽ dẫn chị đi bác sĩ." Hiển nhiên đối với tính tình yêu tiền của cô anh không có biện pháp, Hà An Cần từ trong hộc tủ xe lấy ra bình giữ nhiệt đưa tới cho cô,"Đây là mẹ giúp chị nấu cháo trắng, chị bị bệnh, buổi trưa hôm nay liền ăn chút cháo trắng đừng ăn thức ăn quá nhiều dầu mỡ bên ngoài nữa." Anh biết chị mình luôn ăn đồ ăn tiện lợi, anh không cần đoán cũng biết.
Gật gật đầu, Hà An Ân cầm lấy bình giữ nhiệt hướng công ty đi đến.
Hôm nay vì An Cần đưa cô tới công ty, cho nên cô đến sớm hơn so với ngày thường, thang máy cũng không có nhiều người,ngay cả không khí hô hấp cũng dễ chịu hơn, nhưng là mũi cô vẫn khó chịu, bất quá thời điểm Đỗ Khang đi vào thang máy, Hà An Ân tình nguyện thang máy đông nghẹt người, không khí hô hấp không dễ chịu.
"Xin chào buổi sáng, Đỗ quản lý." Hít hít nước mũi sắp chảy ra, cô vẫn lễ phép về phía cấp trên nói xin chào, chào hỏi.
"Chào buổi sáng." Đỗ Khang giương mắt nhìn cô, vừa thấy bộ dáng thê lương của cô, mày rậm hai bên không tự giác cau.
Hà An Ân không rảnh đi để ý tới ý tứ anh nhíu mày là cái gì, cô hôm nay bị bệnh, sức chiến đấu cô vô cùng thấp, cô có thể làm chính là tránh xa tai họa này, có thể tránh thì tránh, miễn cho anh "Tăng thêm" bệnh tình của cô.
Thang máy ‘đing’một tiếng, hai miếng thép cửa mở ra, Hà An Ân chuẩn bị đi ra ngoài thì một bàn tay nắm cánh tay cô lại, lôi cô đến một bên, để cho cô khỏi chặn người khác cũng không nhường cho cô đi ra ngoài, Hà An Ân tức giận nâng mắt đỏ rừng rực lên, trừng cái tên quỷ chán ghét chặn mình.
"Cô muốn đi lên tầng 10 không phải sao?" Đỗ Khang ý bảo cô ngẩng đầu nhìn xem chữ số hiện trong thang máy.
Hà An Ân ngẩng đầu nhìn thấy, quả thật không phải là tầng phòng tài vụ, cô ngựơng nghịu cúi đầu, không nói câu nào.
Cửa thang máy đóng lại lần nữa, trong thang máy to như vậy chỉ còn lại có hai người cô cùng Đỗ Khang, Hà An Ân dựa vào góc thang máy, chỉ cảm thấy mí mắt mình rất nặng,sau khi cô uống thuốc, buồn ngủ bắt đầu đánh úp cô, khiến cô gần như muốn dựa vào góc liền ngủ.
" Đi bác sĩ chưa?" Bỗng dưng,người đàn ông bên cạnh bất ngờ mở miệng, làm cô hết hồn đến cả buồn ngủ cũng biến mất.
Người đàn ông này không phải chán ghét cô à? Thế nào đột nhiên ân cần thăm hỏi cô, chẳng lẽ anh ta có phương pháp mới để hành hạ cô sao? Theo lý thuyết âm mưu cô cho là thế, "Rồi." Bởi vì không xác định anh có cách hành hạ gì, cho nên Hà An Ân trước tiên là nói ra một đáp án an toàn nhất.
Nghe được cô trả lời, Đỗ Khang gật gật đầu không mở miệng nữa, thẳng đến đến tầng lầu bọn họ, cửa thang máy lại mở ra.
Đỗ Khang đầu tiên đi ra thang máy, bổng quay đầu nói: "Đi tìm khẩu trang mang vào đi." Anh nói những lời này cũng không có hàm ý gì, chỉ là cảm thấy trong văn phòng rất lạnh, rất mát, lúc Hà An Ân nói chuyện sẽ hít khí lạnh đó vào, bệnh tình sẽ nặng thêm.
Chẳng qua những lời này vào trong tai Hà An Ân, lại có một ẩn ý "Sâu xa"khác, cô cho rằng anh muốn cô mang khẩu trang miễn cho đem bệnh truyền nhiễm cho những người khác, cho nên lúc nảy anh mới hỏi cô khám bác sĩ chưa, cũng chỉ là xác định cô sẽ không đem văn phòng biến thành vùng dịch bệnh mà thôi.

Cô tức giận đến mặt đỏ lên, vốn mắt đã đỏ rừng rực, hiện tại càng đỏ hơn giống như sắp nhỏ máu ra,có thể cảm giác giống như đang oán giận.
Trở lại chỗ ngồi, hình dạng"Mới tinh"này của cô làm cho các đồng nghiệp còn chưa tỉnh ngủ tỉnh lại,sau đó biết cô xảy ra chuyện bi thảm gì, tình thương của mẹ tràn ra các đồng nghiệp đem hoa quả, vi-ta-min toàn bộ đem tới trên bàn cho cô.
"Mình nói Tiểu Ân Ân nha,mình thật sự thấy thương cho cậu,nhìn thấy hiện tại, cậu chỉ còn có một biện pháp để thoát khỏi hoàn cảnh bi thảm buồn bực này." Phương Du cầm lấy một trái chuối, cẩn thận lột vỏ, rút sợi,cho vào bên trong miệng.
Hà An Ân hung hăng cắn một ngụm chuối, trước mở miệng mạnh mẽ nói: "Không cần bảo mình từ chức, mình mới không cần vì cái tên thối rữa đó mà đánh mất phần tiền lương cao này,công việc có lợi ít tốt." Nhớ năm đó cô vì vào công ty làm chuẩn bị bao nhiêu thứ, hy sinh bao nhiêu cơ hội kiếm tiền a.
"Đứa ngốc, loại không đánh mà chạy này, nhóm mình làm sao có thể làm chứ?" Phương Du tiếp tục ăn chuối, chờ cô ăn ngụm cuối cùng, Phương Du mới chậm rãi dạy tên không thông suốt này, "Cậu làm không phải là từ chức, mà là sắc dụ*anh ta."
*Sắc đẹp + dụ dỗ
Hô hấp Hà An Ân nhất thời ngừng, chuối trong miệng vừa nuốt một chút liền nghẹn chết cô, ho vài tiếng, cô hung tợn dùng ánh mắt oán trách trừng Phương Du, "Cậu có chủ ý ôi thiu gì vậy hả?"
" Mình có nói sai sao?" Phương du không nhìn cặp mắt đáng sợ kia, tiếp tục nói: "Hà An Ân,cậu ngẫm lại xem, sau khi anh ta trở thành người của cậu, anh ta còn có thể đối với người của anh ta xấu xa như vậy không?"
"Cái gì người của mình,người của anh ta? Phương Du cậu nhanh chút dừng lại đề tài này được không, bằng không mình không để yên cho cậu đâu đó." Dùng sức gạt tay đang xoa đầu mình, Hà An Ân hung tợn nói, chỉ tiếc ngay sau đó cô bị nước miếng của mình sặc, ho đến không kịp thở, một bộ dáng sắp ngất đi.
"Tốt lắm tốt lắm, không nói không nói, cậu cũng không cần phản ứng kịch liệt như vậy chứ." Phương Du bĩu môi, yên tĩnh một hồi lâu lại nhịn không được tiến lên nhỏ giọng hỏi: "Tiểu Ân Ân, cậu đối với Đỗ Khang thật sự không có chút hứng thú nào sao? Cậu xem khuôn mặt kia của anh ta kià, cậu không phải nói cậu thích đàn ông thật đẹp trai sao? Diện mạo kia vừa vặn tốt, là đồ ăn cậu muốn phải không? Hơn nữa xem dáng người kia, mình có thể cam đoan với cậu, mình đã xem BL rất nhiều năm nên rất có kinh nghiệm đó, mình có thể chắc chắn anh ta nhất định sẽ làm cho cậu‘ tính ’ phúc tràn đầy."
*Boy love
Lúc này đây Hà An Ân không có tức giận mắng cô, nhưng là lấy tay đẩy đẩy người cô,đuổi Phương Du đi để ình không bị cái ý nghĩ ôi thiu của cô ấy độc hại.
Cô cùng Đỗ Khang? Kia làm sao có thể, người cô chán ghét nhất chính là Đỗ Khang a!
Công việc trước nhất là nếu hôm nay có thể bảy giờ về nhà, cô sẽ cám ơn trời đất, cho nên cô cùng Đỗ Khang tuyệt đối không có khả năng!
Hôm nay, Đỗ Khang phát hiện hai mắt mình, luôn không tự giác nhìn ra bóng lưng đang vùi đầu làm việc cực khổ bên ngoài kia.
Thời điểm nghỉ trưa, phần lớn các nhân viên đều tìm bạn ra ngoài ăn trưa, nhưng anh nhìn qua chỗ Hà An Ân, lại phát hiện cô vẫn còn đang xem văn kiện,bình giữ ấm đặt ở bên cạnh cũng không có dấu hiệu mở ra, hơn nữa cô nói dối, cô vốn dĩ không có đi khám bác sĩ, bởi vì anh nhìn thấy cô vụng trộm uống thuốc.
Nếu anh đoán không sai, người phụ nữ này chỉ vì một chút tiền, cho nên chỉ đồng ý uống thuốc chứ không chịu đi bác sĩ, bệnh đã thành như vậy rồi, mọi người trong nhà cô cũng mặc kệ cô sao?
Đem tầm mắt thu hồi, chuyên chú trên văn kiện ngay trước mắt, Đỗ Khang muốn bản thân chuyên tâm, không suy nghĩ những chuyện không liên tới anh dù chỉ một chút, bởi vì một khi anh chú ý cô, nên tiến độ làm việc hôm nay của anh cũng bị chậm chạp đi, anh có rất nhiều việc phải làm, cũng không có nhiều thời gian đi chú ý cấp dưới sinh bệnh.
Nhưng mới không bao lâu, anh phát giác hai mắt của mình lại vô tình nhìn Hà An Ân, anh không khỏi thở dài, lại đấu tranh buông văn kiện trên tay xuống, cầm lấy cốc nước còn một chút nước , đứng dậy đi ra ngoài.
Anh cố ý vòng qua chổ Hà An Ân,muốn nói với cô công việc trên bàn đó là của ngày mai, dù sao đã 5 giờ rưỡi rồi, cô có thể về nhà nghỉ ngơi.
Nhưng là Đỗ Khang tuyệt đối không thể tin được, anh vẫn chưa đi đến bên cạnh cô, vốn người phụ nữ kia đang ngồi ngay ngắn ở trên chỗ mình đột nhiên nghiêng ra, cả người giống như rối gỗ mất đi dây tuyến ngã xuống đất, tim anh đập mạnh, ném cốc nước trên tay xuống, xông lên trước đỡ cô.

Cái ly bị ném lên trên thảm dưới đất cũng không có vỡ đi, nhưng lại phát ra một tiếng bốp, các nhân viên nghe được âm thanh này không khỏi thét chói tai lên.
Vừa ôm lấy cơ thể mềm mại vô lực kia, Đỗ Khang bị nhiệt độ quá cao dọa đến, đưa tay lên trán cô thử, nhiệt độ cô nóng hổi làm anh lập tức ý thức được Hà An Ân đang phát sốt.
"An Ân làm sao vậy?" Phương Du gạt những người phụ nữ vây chung quanh ra, chen đến bên cạnh anh sốt ruột hỏi.
"Phát sốt rồi." Trả lời ngắn gọn câu hỏi của Phương Du, ngay sau đó anh đem Hà An Ân đang xụi lơ trên mặt đất ôm lấy, một bên đi ra ngoài, một bên phân phó những người phụ nữ đang trợn mắt há hốc mồm,"Tôi đưa cô ấy đến Thánh Tâm, mọi người có ai số điện thoại nhà cô ấy không? Liên lạc với họ một chút."
Thánh Tâm* là bệnh viện gần đây nhất, tuy rằng là bệnh viện tư nhân,chi phí tương đối cao, nhưng chất lượng phục vụ cùng với bác sĩ rất có trách nhiệm.
Phương Du cùng những người phụ nữ khác ngơ ngác nhìn bóng lưng anh ôm người vội vã rời đi, thật lâu mới hồi phục tinh thần lại, "Hà An Ân, cậu thật không có sắc dụ* Đỗ Khang sao? Đỗ Khang thật sự không phải là người đàn ông của cậu hở? Nếu không anh ta thế nào lại giống như vợ sắp sinh con, ôm cậu chạy đến bệnh viện a?"
*Sắc đẹp + Dụ dỗ
Cô ấp úng hỏi, nhưng trên tay lại cấp tốc tìm kiếm danh bạ trên điện thoại, gọi điện thoại cho Hà gia.
Điện thoại rất nhanh đã được bắt máy,một giọng rất êm tai, một giọng nữ thật ôn nhu," Xin chào, Hà gia xin nghe."
"Xin chào, xin hỏi dì có phải là người thân của An Ân không ạ?"
" Ừ, tôi là mẹ An Ân, xin hỏi cô là?"
"Hà phu nhân xin chào,cháu là đồng nghiệp của An Ân, An Ân vừa mới ở trong công ty bị ngất xỉu ,đồng nghiệp cháu đã đưa cô ấy đến bệnh viện Thánh Tâm rồi ạ."
"Ân Ân như thế nào rồi, mà tại sao lại bị ngất xỉu vậy hả?"
"Cháu nghĩ chắc là An Ân vì phát sốt cho nên mới ngất xỉu, cháu thấy cô ấy hôm nay giống như không thoải mái lắm, nhưng cháu nghĩ cô ấy sẽ không có việc gì đâu, xin dì yên tâm, lúc dì đi tới Thánh Tâm nhớ cẩn thận nha, đừng quá sốt ruột."
"Được, cám ơn cháu."
Nghe được đối phương vội vàng cúp điện thoại, chắc sẽ vội vã đi đến bệnh viện, sau đó Phương Du cũng tắt di động,bỏ vào trong túi, vừa quay đầu lại lại thấy một đám phụ nữ đã vây tại một chỗ thuyết tam đạo tứ*, bắt đầu Bát Quái hỏi rồi.
*Nhiều chuyện

"Du cô nói xem, An Ân cùng Đỗ quản lý là quan hệ gì đây?" Một nữ Bát Quái lập tức hỏi thăm.
"Haizz, thân là đồng nghiệp tốt cuả An Ân, bạn tốt, tôi cảm thấy tôi cần phải thay cô ấy làm sáng tỏ một chút, An Ân cùng Đỗ quản lý đã từng quan hệ là học trưởng học muội, các cô cũng thấy đó, chính là các cô tự ngẫm lại đi, có người đàn ông nào để cho người phụ nữ mình làm việc vất vả không?

Các cô không thấy An Ân mỗi ngày đều bộ dáng đáng thương làm đến chín giờ, mười giờ mới tan tầm à, không thấy trên mặt bàn An Ân văn kiện nhiều đến nổi không thể thấy màu của bàn hả? Nếu bọn họ léng phéng mà nói, các cô cho rằng Đỗ Khang là đàn ông có tốt không?" Phương Du liếc các cô một cái, tương đối tự nhiên nói.
"Vậy cũng đúng. . . . . . Nếu là bạn trai tôi dám đối với tôi như vậy mà nói, tôi nhất định sẽ không bỏ qua cho anh ta." Các phụ nữ bị Phương Du khí thế hơn người đè thấp, người người ấp úng đồng ý, không dám phản bá lại lời nói của nữ vương bệ hạ.
"Cho nên như vậy, không có quan hệ, hiểu không? Không có quan hệ!" Phương Du tin tưởng, từ hôm nay nếu Hà An Ân có chút mệt mỏi thì cô thề với trời, cô sẽ đối với Đỗ Khang không có ảo tưởng gì, nhưng Đỗ Khang thật sự là người nguy hiểm vậy sao?
Phương Du cong cong khóe môi,trở lại chỗ mình thu dọn đồ dùng lại, dù sao rất nhanh sẽ tan tầm, cô sớm vài phút rời công ty, tuyệt đối không có người dám đối cô thuyết tam đạo tứ, huống chi công ty này là do gia đình cô mở, ai dám đuổi việc cô?
"Cô ấy cảm mạo do vi khuẩn cảm nhiễm, may mắn đưa tới bệnh viện kịp thời, bằng không trễ một chút nữa sẽ biến thành viêm phổi, đến lúc đó sẽ phiền toái, tối hôm nay truyền cho cô mấy bình nước biển, ngày mai nếu hạ sốt là có thể về nhà." Bệnh viện cẩn thận kiểm tra, liền mở đơn thuốc, đưa cho y tá truyền nước biển.
Nghe bác sĩ nói xong, Đỗ Khang cảm thấy bản thân nhẹ nhàng thở ra, về phần tại sao cảm thấy nhẹ nhàng, anh cố ý không thèm nghĩ nữa.
Anh đứng ở bên giường, nhìn y tá cẩn thận cầm bình nước biển treo lên trên giá , lại đem kim tiêm cắm vào trên mu bàn tay trắng mịn của người phụ nữ trên giường.
Bởi vì đau đớn, Hà An Ân mê man theo phản xạ rút tay lại, một tay kia hất cái vật làm đau mình ra.
Thấy thế, để tránh cô làm đau chính mình, Đỗ Khang tiến lên nắm tay đang quấy rối tay kia, nắm chặt mới phát hiện, tay Hà An Ân thật nhỏ, nhỏ đến nổi chỉ cần tay anh nắm lấy là có thể đem toàn bộ tay cô nắm trọn.
Ánh mắt của anh không tự chủ được rơi xuống thân thể người phụ nữ bé bỏng ở trên giường, giường bệnh viện không tính lớn, nhưng cô nằm ở phía trên lại còn dư chỗ rất lớn.
Anh nhớ lúc Hà An Ân đứng lên,đầu cô bất quá cũng chỉ đến môi anh mà thôi, cô bé bỏng như vậy, làm người người yêu mến, khó trách phụ nữ trong phòng tài vụ đều thích cô cũng thích đùa giỡn với cô.
"Tiên sinh, anh yên tâm đi, bạn gái anh không có việc gì đâu,chỉ cần truyền mấy bình nước biển thì bạn gái anh nhất định sẽ khỏe lại mà." Y tá thấy anh bộ dáng sững sờ, còn tưởng rằng anh đang lo lắng người trên giường bệnh, tốt bụng lên tiếng an ủi, "Bất quá tiên sinh, bạn gái anh cũng thực hạnh phúc, có anh yêu thương như vậy còn ở bên cạnh chăm sóc cô ấy."
Đỗ Khang nghe vậy ngẩn ra, vốn cảm thấy không cần, nhưng vẫn là lập tức phủ nhận, "Cô ấy không phải bạn gái tôi." Bởi vì đợi lát nữa người nhà Hà An Ân sẽ đến, vì ngăn ngừa đưa tới hiểu lầm không cần thiết, anh vẫn lựa chọn giải thích.
"A,thật ngại."Y tá một mặt bừng tỉnh đại ngộ, giơ lên một chút cười tươi càng đậm, "Tôi nhìn thấy hai người còn trẻ như vậy, còn tưởng rằng hai người còn chưa có kết hôn đâu, tiên sinh anh thật sự không cần lo lắng quá, bác sĩ chúng tôi chữa bệnh rất giỏi, dùng thuốc cũng rất tốt, cho nên vợ anh rất nhanh sẽ không có việc gì.
À đúng rồi, anh tốt nhất giống như hiện tại nhẹ nhàng nắm tay vợ anh, cẩn thận không cho cô ấy đụng tới kim tiêm, miễn cho cô ấy làm đau chính mình nha." Lần này y tá cười nói xong liền rời đi, không có cho Đỗ Khang thời gian giải thích.
Bạn gái? Vợ? Đỗ Khang cảm thấy rất kỳ quái, vì sao y tá lại cảm thấy anh cùng Hà An Ân nhất định là hai loại quan hệ này? Chẳng lẽ là biểu cảm của anh, hoặc là anh làm chuyện gì làm cho người ta hiểu lầm sao?
Anh không nghĩ ra nhưng lại ngại đến hỏi y tá, chỉ có thể luôn luôn cau mày nhìn người trên giường, cẩn thận nhìn người mê man ở trên giường, anh lại phát hiện bộ dáng Hà An Ân kỳ thực rất xinh đẹp, bất quá anh cũng không cảm thấy kỳ quái mới đúng, bởi vì năm đó hướng cô vay tiền, cô xinh đẹp,bộ dáng nghe lời đáng yêu cũng là một nguyên nhân trong đó.
Năm đó tiểu học muội xinh đẹp sau khi lớn lên, đương nhiên cũng sẽ không thể đột nhiên biến thành xấu xí, cho nên khi cô trưởng thành cũng là một tiểu mỹ nữ thanh thuần, cho dù không có trang điểm đậm, thoạt nhìn cũng rất đẹp mắt .
Anh tỉ mĩ đánh giá cô, nhẹ nắm tay nhỏ bé cô trong bàn tay to, một chút nới ra cũng không có, thẳng đến cửa phòng đang đóng bị người từ ngoài đẩy vào, ngắt cái nhìn chăm chú của anh.
Anh ngẩng đầu nhìn người thanh niên đứng bên cạnh cửa, đó là người thanh niên buổi sáng hôm nay đưa Hà An Ân đi làm còn cùng cô có cử chỉ vô cùng thân thiết .
Cùng lúc đó, Hà An Cần đã đánh giá người đàn ông ngồi ở bên giường, anh chưa bao giờ nghe Hà An Ân nói qua bên người có một người đàn ông như vậy, anh chỉ nghe An Ân nói qua cô có một cấp trên nam rất đáng ghét mà thôi, cho nên người đàn ông này chính là người gây khó dễ khắp nơi với cô, hại cô tăng ca nhiều, còn khiến cô mỗi ngày vừa nhắc tới đi làm liền thở dài thở ngắn là cấp trên nam chán ghét này sao?
Hà An Cầu chậm rãi đi lên phía trước, vươn tay phải, "Xin chào, xin hỏi anh là?"
Hà An Cần cố ý không giới thiệu tên mình, bởi vì anh nhìn thấy trong mắt người đàn ông này có chút thù địch,hiểu biết thù địch của anh không quá ít, nhưng anh chưa bao giờ gặp qua người cấp trên nam này.
Đáp án miêu tả sinh động, cũng khiến nụ cười Hà An Cần càng đậm,nhưng kỹ thuật tán gái của cấp trên nam này thật không là gì cả,thủ đoạn cua gái cũng kém như vậy, nếu có phụ nữ thích anh ta mới thật kỳ quái.
Đỗ Khang nhẹ nhàng buông tay Hà An Ân ra,sau đó vươn tay ra bắt tay Hà An Cần thật chặt, "Xin chào, em họ Đỗ." Anh sẽ không hồn nhiên đến cho rằng đối phương chính là cùng anh bắt tay, lên tiếng kêu mà thôi, nếu thật là như vậy, đối phương sẽ không đưa tay phải, buộc anh buông tay đang nắm tay Hà An Ân ra.

"Đỗ tiên sinh, cám ơn anh đã đưa Ân Ân đến bệnh viện, hiện tại tôi thấy Ân Ân đang truyền nước biển, hẳn là rất nhanh liền không chuyện gì rồi." Hà An Cần đi đến bên giường, giống như yêu thương vén tóc rơi bên má Hà An Ân.
Ngụ ý của anh chính là ở nơi không còn chuyện gì của Đỗ Khang, Đỗ Khang có thể rời đi cũng không sao.
Ý tứ rõ ràng như vậy, Đỗ Khang làm sao nghe không hiểu,nhưng nhìn cô nằm trên giường vẫn chưa tỉnh lại anh nguyện ý không đi, nhưng anh dựa vào cái gì mà không đi đây? Đỗ Khang không tìm được lý do để ở lại, anh vừa không phải là người nhà của cô cũng không phải bạn trai của cô, anh dựa vào cái gì mà ở lại chờ cô tỉnh lại?
Nhìn đối phương không muốn mà nắm chặt quyền, ý cười trong mắt Hà An Cần càng thêm đậm, muốn nói chút gì kích thích anh ta, thật tốt giáo huấn cái người không biết theo đuổi này một chút, còn khiến cho chị anh chịu khổ vì người đàn ông ngu ngốc này, lúc này trên giường Hà An Ân ưm ra tiếng, chậm rãi mở to hai mắt.
"Ân Ân?" Hà An Cần theo bản năng vươn tay lên trán của cô, cảm giác nhiệt độ trên trán cô đã bớt nóng rồi, đáy lòng lo lắng cuối cùng cũng theo đó biến mắt.
"A Cần? Tay rất đau. . . . . ." Chợt tỉnh lại Hà An Ân còn không có rõ ràng lắm, đầu tiên là hướng về phía em trai thương yêu lẩm bẩm một câu.
"Ngoan, em đang truyền nước biển, chờ một chút sẽ không đau nữa." Lúc Hà An Ân sinh bệnh rất thích hướng tới người nhà làm nũng, cho nên Hà An Cần cũng thành thói quen trước an ủi cô gái này.
Hà An Ân chiếm được an ủi, ủy khuất trong lòng mới ỗn lại, cô mới hậu tri hậu giác phát hiện đây không phải phòng của mình, mà là một chỗ xa lạ.
Mắt to nhìn nhìn bài trí cùng với trang hoàng bốn phía, sau một hồi lâu tiếng cô run run lên hỏi: "A, a Cần, này, đây là chỗ nào vậy? Không, không cần nói với chị, nơi này là Thanh Tâm sang trọng chết người không đền mạng kia a. . . . . ."
Thời gian trước Phương Du bị thương, từng ở tại bệnh viện này qua một đêm, cho nên Hà An Ân đã cùng Phương Du đi tới cái bệnh viện này, may mắn cô biết được cái bệnh viện này thu phí có bao nhiêu đáng sợ.
Hà An Cần cười khẽ ra tiếng, đầu ngón tay chọc chọc trán của cô, "Đúng, là Thánh Tâm." Anh nghiêm túc thẳng thừ trả lời cô.
Hà An Ân bị đả kích lớn, tháng này cô chỉ còn lại một phần ba tiền lương a, cô cảm thấy cô lại muốn hôn mê rồi, bất quá một giây sau khóe mắt nhìn đến một bóng dáng cao lớn,khiến cô trừng mắt to như nhìn thấy Tinh sinh vật, "Đỗ Khang?"

Đỗ Khang thấy cô mở mắt ra liền luôn luôn không có chuyển tầm mắt đi, nhìn cô cùng thanh niên kia cử chỉ vô cùng thân thiết, Đỗ Khang vô pháp phủ nhận, anh cảm thấy tức giận, cảm thấy ghen tị, mà khi thấy biểu cảm cô giống như gặp quỷ tức giận của anh càng tăng ,thấy thanh niên kia cô liền làm nũng, đến anh thì cô lại dùng ánh mắt kinh ngạc.
Thấy Đỗ Khang thật lâu không có đáp lại cô, Hà An Ân có chút khẩn trương nuốt một ngụm nước bọt, nhớ tới lúc mình bị ngất đi, hình như là hơn năm giờ chiều, còn chưa tới giờ tan tầm cô đã rời đi công ty, như vậy tiền lương hôm nay của cô có phải sẽ bị trừ đi một phần không?
Cô còn chưa kịp hỏi vấn đề này, Đỗ Khang đột nhiên đi tới, trên cao nhìn xuống cô, "Anh ta là gì của cô?"
Cô ngẩn người, miệng lại rất nghe lời trả lời, "A Cần là em trai tôi." Em trai kém hơn cô năm tuổi, Tôn Tử bảo bối thứ hai của Hà gia.
Trên mặt Đỗ Khang xuất hiện biểu cảm thật quỷ dị, Hà An Ân nhìn biểu cảm kia thế nào cũng không hiểu, tim gan run sợ chờ anh lại há mồm nói chuyện, nhưng chỉ nghe được anh nói một câu" Nghỉ ngơi cho khỏe đi" Bước rời đi, hoàn toàn không cho cô cơ hội hỏi cô vấn đề muốn nhất hỏi.
"A Cần,em coi anh ta rất đáng ghét phải không?" Bất quá Hà An Ân lại không dám đi đấu một mình, đành phải tiểu nhân nắm lấy Hà An Cần, muốn anh đồng ý với ý kiến của cô.
Nào ngờ trên mặt Hà An Cần lại một mặt buồn cười, "Ân Ân, em cảm thấy như thế nào mới là thích?"
Hà An Ân nhăn khuôn mặt nhỏ nhắn lại, "Gọi chị là chị, còn có như thế nào mới là thích?Thích chính là thích a, nào có phân biệt gì như vậy."
"Phải không? Ân Ân, chán ghét có phải hay không cũng là một loại thích?"
"Làm sao có thể, chán ghét chính là chán ghét,làm sao có thể cùng thích một loại a." Hà An Ân trả lời như đinh đóng cột, bởi vì cô chán ghét Đỗ Khang như vậy, làm sao có thể thích anh ta.
"Ân Ân, chị thực nghĩ như vậy sao?" Hà An Cần cười nhìn chị mình, đáy lòng bắt đầu đồng tình với người đàn ông họ Đỗ kia, xem ra con đường theo đuổi của Đỗ Khang vô cùng khó khăn gian khổ nha.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui