Bà Xã, Hãy Đợi Anh

Trương Cảnh cả buổi tối cũng tập trung, chỉ nghĩ về chuyện của Khúc Trì Nghiêu.

Khúc ly hôn.

Con Khúc cũng lớn như vậy.

Duyên phận thực là thứ gì đó rất kì diệu, lúc bắt được, lúc đến ko cần tốn sức để nắm lấy. Khi thần tình chiếu đến bạn có muôn ngàn mối tơ dẫn dắt hai người đến với nào, chỉ khi nào bạn làm
nó giận, như vậy có lẽ suốt cả cuộc đời này hai người cũng có cơ hội đến gần nhau

Thành phố này lớn lớn,,mười năm, suốt mười năm gặp lại Khúc Trì Nghiêu,cũng phải cố ý lẩn tránh, mà căn bản là có cơ hội,mười năm trước có thể khắc chế bản than quấn lấy người đàn ông có vợ, mười năm sau cũng như vậy dính đến người ly hôn lại còn mang theo con trai bên mình.Nếu lúc trước phải người thứ ba bây giờ cũng làm mẹ kế. là trong sạch, nên vì tình cảm thời niên thiếu mà làm tổn hại đến thanh danh của bản thân.

Nhận giáo dục từ của mẹ Lưu Tố Vân, rất bảo thủ, điều làm cho Trương Cảnh bực bội là vẫn miên man suy nghĩ, rất khó chịu.

thế giới này,có người nhìn trẻ con khóc lóc,vì người ta biết họ già,trở nên khéo léo sỏi đời,cũng có người nhìn phía trước con đường thẳng tắp bằng phẳng mà sầu lo,bởi vì biết về phía trước có những ngã rẽ đợi họ.

Có lẽ chúng ta người khác,có đôi khi cầu xin được, có đôi khi cầu xin được,lại phát ra như lúc trước, có đôi khi bản thân muốn gũi nhưng lại muốn xa cách,bản
thân trở nên đáng thương, cũng làm tổn thương người khác,trong đầu lại thể vứt bỏ những chuyện xưa cũ.

Có lẽ người là bản năng, chỉ trong nháy mắt, muốn quên lại dùng cả đời,


Trưởng cảnh lắc lắc đầu, ngẩng lên nhìn đồng hồ treo tường, mười giờ,đứng dậy ra khỏi phòng làm việc, phải làm công việc cuối cùng trước khi ngủ, xem lại toàn bộ bệnh nhân lần nữ mới có thể yên tâm ngủ được.

Đa số bệnh nhân ngủ sớm,vẻn vẹn lưu lại bốn bức tường tối đèn,kiểm tra phòng trước, đặc biệt kéo chăn phủ lên bàn chân bệnh nhân,vô thanh vô thức lần lượt
xem qua phòng bệnh,ngẫu nhiên vài nguời than bệnh nhân chưa ngủ thấy hỏi về tình huống bệnh hôm nay, đa phần làm tìm an ủi.

Bệnh nhận giường số hai mươi bảy, còn nhớ,buổi sáng cuộc phẫu thuật thai ngoài tử cung là do làm,vùa hết thuốc tê, chịu nổi miệng vết thương đau đớn, sợ ảnh hưởng đến những người trong phòng bệnh, giọng đè nén rên rỉ,chồng ấy ở bên giường cuống cuồng biết làm thế nào mới tốt, tay nắng lấy tay, tay ngừng lau mồ hôi, hận thể tay chịu đau đớn,Trương Cảnh thấy thế, khỏi cảm thấy ấm áp, là người đàn ông tốt.

Trương Cảnh đưa cho thuốc giảm đau,liền lại tiếp tục kiểm tra phòng,chỉ còn lại phòng hai giường, Khúc Trì Viện.

Bước chân Trương Cảnh có chút do dự, muốn vào, vì biết chắc Khúc Trì Nghiêu và con trai ở trong đó,lúc biết Tiểu Hằng là con trai của Khúc Trì Nghiêu cơ hồ theo bản năng muốn chạy trốn,có thể Khúc Trì Nghiêu cơ hồ xem thấu tâm tư nên chặt đứt đường lui của.

“Tiểu Cảnh, chúng ta cùng, đêm nay và Tiểu Hằng cùng ở đây chăm sóc Trì Viện.”giọng Khúc Trì Nghiêu trầm thấp,cánh tay đơn giản vừa dùng lực, coi air a gì, ôm lấy kéo.Phủ ở sau lung cánh tay khô ráo ấm áp, chỉ cảm giác lưng như bị thiêu đốt.

Cố gắng tạo ra thanh,nhưng khi đẩy cửa vẫn làm Khúc Trì Nghiêu thức dậy.

“Tiểu Cảnh?”Khúc Trì Nghiêu hơi nhướng người, nhìn về phía, thanh vừa mời tỉnh dậy có chút khàn khàn.

Trương Cảnh đem ngón trỏ áp lên miệng, làm động tác “Xuỵt”. “ xin lỗi, đánh thức.”


Kỳ Khúc Trì Nghiêu căn bản là ngủ, suy nghĩ về Trương Cảnh,thiếu nữ mười năm trước giờ trở thành, chỉ là thay đổi về hình thể mà còn là tâm lý.Mặc dù chỉ vỏn vẹn mấy lần gặp mặt nhưng thể thừa nhận Trương Cảnh còn là thiếu nữ năm đó gặp liền đỏ mặt, bây giờ hơn nữa là tránh né,tránh như thú dữ và nước lũ.Điểm này làm cho nhận thức thoải mái, khó chịu.

Trương Cảnh hạ thấp giọng “Em tới kiểm tra phòng buổi tối theo thông lệ,khúc trì viện có vấn đề gì lớn, vậy em ra ngoài đây.”Trương Cảnh tự bào chữu, kì nghĩ mình nên chạy ra ngoài.

“Tiểu cảnh, em có vẻ như sợ.”Khúc Trì Nghiêu mặt gợn sóng, nhìn qua, bình tĩnh đáp.

“ có, có.” Trương Cảnh như là bị sợ hãi, liên tục khoát tay “Em còn phải kiểm tra phòng, trước” xong liền như trốn chạy ra khỏi phòng bệnh nhìn thấy mắt Khúc Trì Nghiêu ánh lên tia sáng rồi hạ xuống.

Kiểm tra hết phòng, Trương Cảnh nằm giường trực ban lăn qua lăn lại, suy nghĩ lung tung rồi đột nhiên cúi đầu bật cười.

Trương Cảnh,thực tế chút,mi cả đêm suy tính vấn đề đều tồn tại,quên, năm đó mi trộm thương thầm mến, người ta căn bản là biết tâm tư của mi,mười năm sau chạm mặt,còn có thể quen biết mi đủ rồi, làm người nên cầu quá nhiều.

“Cốc cốc”

“Chuyện gì?” Trương Cảnh trong mơ màng tỉnh dậy,lấy động nhìn qua, mới tiếng đồng hồ.

“Bác sĩ Trương, vừa rồi khoa cấp cứu mới chuyển qua bệnh nhân, bác sĩ qua khám gấp ạ ”. thanh y tá cách cửa truyền đến, Trương Cảnh nghe quá ràng, chỉ lờ mờ nghe được hai chữ khám gấp, dám chậm trễ, đứng dậy mặc áo khoát trắng,liền ra ngoài.”


“Bệnh nhân đâu?” Trương Cảnh đứng trước bàn y tá,con mắt quét qua hành lang, cố tìm dấu xe đẩy.

“Bác sĩ Trương, Bệnh nhân ngồi bên kia chờ bác sĩ”

Trường cảnh nhìn theo hướng chỉ của y tá, đôi mi nheo lại,lần đầu tiên thấy bệnh nhân được chuyển từ phòng cấp cứu lại có thể đứng bình thường,còn là đôi nam nữ trẻ, xem giống như học sinh cấp ba.

Nếu tới phụ khoa, xem ra khám bệnh phải là thiếu niên kia rồi,Trương Cảnh ngồi đối diện với bé,miệng hỏi thăm: “ bé, thoái mái ở đâu, đau bụng hay gì nữa?”

bé nghe được Trương Cảnh hỏi, giương mắt nhìn,muốn lại thôi, cuối cùng cuối đầu im lặng.

Trương Cảnh có chút kỳ quái, xem sắc mặt bé cũng phải là có bệnh cấp tình trong người,đến cùng là thế nào, cũng mở miệng chuyện, đành quay sang hỏi nam sinh bênh cạnh: “em vì sao đưa ấy đến đây, bên phòng cấp cứu có giao cái gì cho em?”

“Em ….em…” nam sinh “ em” nữa ngày cũng còn “em” ra cái gì.

Trương Cảnh khỏi nóng nảy, đến cùng là như thế nào?

hỏi cả nửa ngyaf, nữ sinh liên tục bảo trì im lặng, nam sinh gì đó,căn bản là ra được câu nào, còn liên tục chịu, hai nguwofi này phải là đến chọc đó chứ?

“ Được rồi, chị xem căn bản các em có việc gì, các em muốn làm gì làm,chị đây mặc kệ ”.Trương Cảnh khỏi tức giận, mặc dù làm ngành dịch vụ, con người cũng có thất tình lục dục. đúng chăm nom nhưng sao có thể mặc kệ được, trước tiên phải làm mặt lạnh với bọn họ, rót chén nước,đến bàn y tá ngồi.

Lại lát sau nam sinh tới, Trương Cảnh hướng phía sau nhìn qua, thấy nữ sinh kia đâu nữa, khỏi kì quái, “Ủa, bé đâu rồi?”


“ ấy phòng vệ sinh.” nam sinh cúi thấp vào tai hỏi câu.

“Cái gì??!!!”ngụm nước trong miệng Trương Cảnh sặc ngay cổ họng,luôn
miệng ho khan,khu vực bệnh viên vô cùng an tĩnh trở nên đột ngột

“Em lại lần nữa!” truong cảnh sợ lỗ tai mình có vấn đề.

“Phiền chị kiểm tra giúp ấy xem ấy có phải là xử nữ?” nam sinh liền nhanh chóng lại làn nữa!

Lần này Trương Cảnh nghe ràng, cũng hiểu, tình cảm ủa hai người ngày là đôi uyên ương, nhận dịp cuối tuần ra mướn phòng, nửa đường nam sinh nảy ra ý nghĩ hoài nghi bạn mình còn là xử nữ,mang đến cho khám gấp,muốn xem đến cùng ấy còn là xử nữ.

Trương Cảnh lớn mật suy nghĩ, nếu trả lời còn là xử nữ,vậy chuyện gì cũng xảy ra,tiếp tục thuê phòng,lên giường, đưng nên ý tưởng gì cũng thiếu, nếu trả lời còn là xử nữ sao? trực tiếp vứt bỏ ư?

Nếu lời phạm pháp, tại có ý tưởng, đó chính là đánh chết thằng nhãi con này.

Đêm hôm khuya khoắt, ở trường lo học, lo ngủ, lại chạy tới cầu kiểm tra trinh tiết, quấy tung mọi người trong bệnh viện, loại người như thế này chính là soi mói trắng trợn

Trương Cảnh tích lũy tâm tư phiền toái ngày, cuối cùng cũng tìm chỗ đột phá miệng, bộc phát:

“ Cậu tưởng nơi này là nơi nào?muốn làm gì làm à?cậu là học sinh, lo học hành,hơn nửa đêm chạy thuê phòng,có tin hay toi tố cáo cậu có hành vi quan hệ với thiếu nữ vị thành niên, còn mang bạn đến đây kiểm tra trinh tiết,ngươi có bị điên hay,loại người như cậu sống đời này bạn đều là xử nữ.”

xong Trương Cảnh bình tĩnh nâng chén trà lên tiếp tục uống,coi như nãy giờ chưa có chuyện gì xảy ra, đương nhiên phải có phối hợp của nam sinh với vẻ mặt ngu ngơ.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui