Đảo mắt lại đến một tuần, cũng chính là ngày hai gia đình gặp nhau
Khúc Trì Nghiêu đã đặt phòng tại nhà hàng trên tòa nhà nổi danh nhất
than phố, nhà hang này sở dĩ nổi danh không phải vì có khách hàn nhiều mà là vì giá cả làm cho người ta líu lưỡi, ngưofi bình thường không
thể tùy tiện vào tiêu tiền
Từ năm thứ nhất đại học Trương Cảnh đã quen ngủ dậy sớm, hôm nay đối
với cô mà nói là ngày quan trọng, tinh thần tăng lên 12 vạn phần công
lực, nhớ ngày đó ông Khúc Trì Nghiêu than một bộ đồ màu xám tro, xen
kẽ chị sợi vàng, nhìn qua tươi đẹp sáng ngời lại không mất hào phóng.
Tuy nói hôn sự của cô cùng Khúc Trì Nghiêu trên căn bản là chuyện ván đã đóng thuyền, sẽ không tái sinh biến cố gì, nhưng nghĩ đến mẹ của Khúc
Trì Nghiêu, Trương Cảnh trong lòng vẫn là có điểm sợ, thái độ cao ngạo
đó vẫn làm cho cô bỡ ngỡ.
Cha vẫn còn ở phòng ICU, cho nên Trương Cảnh bên này chỉ có mẹ Lưu Tố
Vân đi, đợi cô và mẹ đến điểm hẹn, Trương Cảnh thấy chỉ có cha mẹ
Khúc Trì Nghiêu, ông bà của hắn không có đến.
Vương Cầm cũng không có như ngày đó đối đãi Trương Cảnh, coi như có phong độ, đứng dậy mời đến, “xui gia, mời ngồi “
Trương Cảnh đi sau mẹ đi vào, đánh gia không gian riêng, khoảng chừng
trên trăm mét vuông, một bình phong sơn thủy đem căn phòng chia làm
hai, bên ngoài dùng để tiếp khách, bên trong còn lại là không gian
dùng cơm
Lưu Tố Vân hơi có chút ít co quắp, là giáo viên văn, việc tiếp xúc cũng có giới hạn, cẩn thận ở Vương Cầm trước mặt ngồi xuống, mỉm cười nói,“ngại quá, làm ông thông gia và bà thông gia đợi lâu”
Vương Cầm dựa vào ở trên ghế sofa không sao cả nói, “ Lão Khúc nhà chúng tôi, buổi sang công ty có việc cần ổng giải quyết, tôi không có việc
gì, nên đi theo lão Khúc đến công ty một chuyến, chờ họp xong chúng tôi cũng trực tiếp đến đây.”
Khúc Quốc Tồn đầu tiên là như có điều suy nghĩ nhìnLưu Tố Vân, nghe thấy vợ nhắc tới tên của mình, ông phát giác chính mình thất thố, gấp rút
mỉm cười nói, “Chúng tôi cũng là vừa đến.”
”Mẹ, uống trà.” Khúc Trì Nghiêu tự nhiên mời bắt đầu từ Lưu Tố Vân.
Trương Cảnh trợn mắt há hốc mồm nhìn hắn, còn chưa có kết hôn mà, liền
kêu thuận miệng, cô nghe còn cảm thấy khó chịu. Dù sao làm cho cô hiện
tại gọi ba mẹ Khúc trì Nghiêu, đánh chết cô cũng gọi không ra miệng.
Vương Cầm nâng chén trà, không để lại dấu vết liếc mắt con trai một cái, còn chưa kết hôn, gọi ngược lại rất có thứ tự.
Một tiếng 'Mẹ' này Lưu Tố Vân trong lòng ngược lại thư thản không ít,
đối phương lại như thế nào, trong nhà dù có tiền, địa vị cao, này không trả phải gọi bà một tiếng mẹ.
Vương Cầm nhẹ thổi thổi chén trà, nước trà hơi lạnh, nhẹ hớp một ngụm,
giống như trong lúc lơ đãng nói ra, “Vốn ý của chúng tôi, chuyện này
cũng không phải là rất vội, nhưng xui gia cũng biết, ông bà bên tôi đều lớn, cả ngày càu nhàu chuyện ôm cháu đích tôn, chúng ta cũng suy tính
đến Tiểu Cảnh cũng không còn nhỏ, kết hôn quá trễ khả năng cũng sẽ ảnh
hưởng đến con cái”
Lưu Tố Vân lại không phải người ngu, tự nhiên nghe rõ ý của bà ấy, cảm
thấy không nhanh, là đối với thái độ của Khúc gia trong lúc lơ đãng,
cũng là đối với Trương Cảnh cố chấp.
Trương Cảnh vừa nghe, cũng là cả kinh, này còn chưa kết hôn trước hết
nhắc tới cháu đích tôn,nếu như cô sau khi kết hôn không thể kịp thời
mang thai thì làm sao đây.
Khúc Trì Nghiêu đối với mấy cái này nhàm chán và làm ra vẻ chuyện nghe
được đã sớm bực mình, vừa thấy Trương Cảnh như người vợ nhỏ bị ăn hiếp, ngồi trên sô pha nhàm chán cúi đầu đùa trong tay chén trà, vì vậy đi
đến phía sau cô vỗ vỗ bả vai của cô ý bảo cô đi ra ngoài.
Trương Cảnh thầm hô một hơi, như trút được gánh nặng, lặng lẽ đứng dậy đi theo hắn đi ra ngoài.
Khúc Trì Nghiêu lôi kéo tay của cô mang cô đi vào hội sở phía ngoài sân
golf, ở trên thảm cỏ chậm rãi bước, bên ngoài ngày có chút ẩm, còn thỉnh thoảng có gió thổi qua mặt, xem ra là trời muốn mưa.
Mưa gió sắp đến, nhiệt độ xuống thấp, Trương Cảnh trong lòng rầu rĩ, có chút thở không được, cô theo bản năng nhìn về phía Khúc Trì Nghiêu, ánh mắt đối phương dừng lại ở phía xa, không biết suy nghĩ cái gì, dắt cô
liên tục không nói gì.
Trương Cảnh giật nhẹ tay của hắn, “Khúc Trì Nghiêu, em.....”
Giống như bình thường biết rõ cô muốn nói gì, Khúc Trì Nghiêu đưa tay sờ sờ gò má cô, tươi cười tự dưng làm cho người ta an tâm, “cô ngốc, yên tâm, về sau đều có anh ở đây.”
Giờ phút này, cô thậm chí có chút ít già mồm nghĩ, kiếp này sao mà may mắn gặp anh, yêu anh, cũng có thể gả cho anh
Hai người cứ như vậy không tiếng động nắm tay dọc theo sân golf tản bộ, cho đến khi phục vụ tới đây gọi bọn họ.
Chính là đã đến giờ ăn cơm, Vương Cầm gọi người đi tới gọi bọn họ qua ăn cơm.
Lúc bọn họ trở về, người lớn hai nhà đã đem chuyện hôn lễ cùng với
tiền đặt cọc thương lượng không sai biệt lắm, Vương Cầm vừa thấy cô
tiến đến đã nói, “Chúng ta đã thương lượng qua, suy nghĩ chin vạn chin
ngàn chin trăm chin mươi là con số tốt, tiền lễ này Tiểu Cảnh coi như
hài lòng đi?”
Trương Cảnh ấp úng nhìn về phía hai người lớn họ Khúc, những chuyện này
cô không hiểu, nói thật số đã vượt qua khỏi phạm vi hiểu biết của cô,
lúc hai bạn tốt thời đại học Vương long Mai và Dương Minh kết, nhà
Dương Minh đặt tiền lễ là một vạn lẻ một lượng, ý tứ hàm xúc ngàn dặm
mới tìm được một, hiện tại Khúc gia ra tiền lễ nhiều như vậy, cô có
thể lý giải vì cô được coi trọng hay vì Khúc Gia là nhà tài phiệt?
Mẹ Lưu Tố Vân trong mi mắt không khó nhìn ra, mẹ đối với mấy cái chữ này vẫn tương đối hài lòng, ít nhất sắc mặt so với thời điểm trước đây tốt hơn rất nhiều, được phép biết rõ cô không hiểu, Lưu Tố Vân cười thay cô nói tiếp, “ Con không hiểu những lê nghi của người trước đâu ” Trương
Cảnh lập tức hướng hai vị Khúc gia cười cười.
Kế tiếp mẹ Khúc lại nói với cô hôn lễ định tại tháng mười một, mặc dù
có chút gấp, nhưng là vẫn còn hơn một tháng, đủ để cô có thể chuẩn bị đồ cưới, sớm một chút kết hôn, ông bà nội có thể sớm một chút an tâm.
Trương Cảnh vẫn là bảo trì mỉm cười gật đầu, cũng không có chủ động mở miệng nói cái gì, bọn họ nói một câu cô liền ứng một câu.
Khó trách rất nhiều yêu nhau nam nữ trẻ tuổi chính thức đi đến kết hôn
còn một bước này nhưng vẫn pahỉ chia tay, người bên cạnh ở đâu cũng có, bởi vì duy trìn giữa hai người là tình yêu cũng tiền tài thực tế trước
mắt, sẽ có lực vô hình, nếu như không thể tín nhiệm lẫn nhau kiên trì,
thfi sẽ đường ai nấy đi không còn liên
Cơm nước xong, bọn họ đều tự có việc, Khúc Trì Nghiêu chủ động lái xe
đem cô cùng mẹ đưa trở về, hai người bên Khúc gia đã có xe đưa đón
Khúc Trì Nghiêu chở mẹ con các cô về nhà, cũng không có đợi bao lâu,
chỉ là lễ phép tính uống một ly trà liền đứng dậy cáo từ, Trương Cảnh
tiễn anh ra cửa, đợi cô lại lúc trở lại, mẹ đã thay đổi một bộ quần áo
đi ra, ngồi trên sô pha, hiển nhiên là đang chờ cô.
Lưu Tố Vân cẩn thận chăm chú nhìn Trương Cảnh hồi lâu, mở miệng nói ra,“Tiểu Cảnh, Khúc gia tiền biếu, cho dù toàn bộ dùng để chuẩn bị đồ cưới cũng dùng không hết, con cũng biết ba con mỗi ngày cần bao nhiêu tiền, cho nên mẹ nhắc con ít nhất lưu lại một nửa cho nhà.”
Mặc dù Trương Cảnh biết rõ chi phí của cha nằm viện, nhưng là lời nói
như vậy từ trong miệng mẹ mình nhàn nhạt nói ra, như vậy là chuyện phải làm, trong lòng cô như ba phải một nửa, cái gì cảm thụ đều có.
”con hiểu rõ,mẹ cầm đi dùng.”
Trầm mặc một hồi, Lưu Tố Vân lại nói tiếp, “Muốn trách thì trách ba con liên lụy chúng ta, chờ con lập gia đình xong, mẹ cùng Tiểu Thành chỉ
có chút tiền lương nhiều lắm là chỉ đủ trong nhà chi tiêu, huống chi
Thải Hà hiện tại cũng mang thai, đợi nó sinh xong, chi tiêu trong nhà
cũng tăng, mặc dù con gái gã đi như nước tát ra ngoài, nhưng nhìn ở
cha con nuôi con nhiều năm như vậy, con sau khi kết hôn tiền lương
cũng nên đóng cấp dưỡng cho ba,mẹ nghĩ Khúc Trì Nghiêu cũng không hỏi
con chút tiền lương này đau.”
Bác sĩ các cô, tiền lương cũng không cao, nghiêm khắc trên ý nghĩa đều
dựa vào tiền thưởng sống qua ngày, cô công tác đến bây giờ, mỗi tháng
cũng được bảy tám ngàn, mỗi lần cô nhận tiền lương xong chuyện thứ
nhất chính là nộp chi phí cho cha hết năm sáu ngàn, còn lại chỉ đủ cho
sinh hoạt chi phí bình thường của cô. mẹ nói không phải không có lý,
cha xác thực cần cô, những thứ này là cô nên làm, cô nghĩ, cho dù Khúc
Trì Nghiêu biết rồi cũng là sẽ ủng hộ cô, về phần Khúc gia người biết rõ sau sẽ có phản ứng gì, cô cũng không thể biết được.
Hơn một tháng nói dài cũng không dài lắm, bảo ngắn cũng không ngắn lắm,
Trương Cảnh không thể không nắm chặt thời gian đầu khóa học trước đặt
mua đồ cưới, nếu là đợi đến sau khi tựu trường cô ngoại trừ đi bệnh viện đi làm còn muốn rút thì gian đi giảng bài, thời gian chỉ sẽ càng thêm
khẩn trương. Nếu đã mẹ đang chiếu cố Thải Hà không tâm tư quan tâm giúp cô, thì cô chỉ có cái gì đều trên mình trước, dù sao đây là cô nhân
sinh một đại yếu chuyện, thay đổi xem như một người khác khởi điểm.
Không có mẹ quan tâm, cũng may cô có Trình Linh, cô nhóc rất trượng
nghĩa, nâng cao còn nhìn không ra bụng cùng cô đi dạo lần các nơi, có
thai phụ ở đây, chỗ lấy hành động của các cô nếu so với bình thường chậm một chút, đi một hồi Trương Cảnh liền dắt cô nghỉ ngơi ngồi, so với cô
kết hôn, đứa con nuôi trong bụng quan trọng hơn.
Ngay tại cô lần thứ ba lôi kéo Trình Linh nghỉ ngơi, cô này rốt cục
không nhịn được, “ mình không phải là người yếu đuối, có thể đối đãi
ngang hàng không?”
Trương Cảnh bình tĩnh lắc đầu, từ lúc biết rõ Trình Linh nói muốn cùng
cô đi chọn đồ cưới, Lâm Dật đã gọi điện thoại vô số lần rất uyển
chuyển báo Trương Cảnh đối xử tử tế với mẹ con cô ấy, nếu là để mẹ con cô ấy mệt nhọc, thì cô cưới cũng không cần nghĩ đến.
Trình Linh nâng lên lộ ra hơn nửa đoạn bắp chân, vẻ mặt đau khổ oán hận, “Mình làm sao lại không có phát hiện Lâm Dật lại là người dài dòng như
vậy! Để cho mình mang giày đế bằn, giày đế bằng! mình đây chính là lúc làm giải phẩu đều muốn mang giày cao gót mới cam tâm, hiện tại đừng nói là giày cao gót, chính là dép lê có gót cũng bị vứt đi, cực kỳ tàn ác a cực kỳ tàn ác!!”
Xem một chút, cái này gọi là oán hận ngọt ngào mà, Trương Cảnh móc ra
sữa chua và bánh mì đã chuẩn bị trước đó mở ra, đưa cho mẹ của đứa con
nuôi, “Không biết hai ngày trước là ai ở trước mặt mình khen người nào
đó trở nên càng ngày càng làm cho người thích, nửa đêm đứng lên chạy nửa vòng thành phố liền vì mua cho cậu một chén chè lạnh, mình là người
nào đó, đã sớm phiền đá cậu một phát ra ngoài rồi!”
Trình Linh chân chó lảo đảo lắc tay của cô, làm bi thảm trạng, “Ngày nào đó ngay cả cậu cũng đá mình, kia nhân sinh của mình liền hoàn toàn
mất đi ý nghĩa, từ đó nhật nguyệt vô quang, cát bay đá chạy, mưa to gió
lớn....”
Trương Cảnh run rẩy, kịp thời ngăn cản cô không dừng lại bài ca vô tân,“mẹ đứa nhỏ, cậu kiềm chế đi, ăn đi, vùa ăn vừa nói lại phun ra.”
Hôn lễ của Trình Linh vôn là định không lâu sau, nghe nói Trình Linh
còn vì chuyện này cùng cô cha đại náo một hồi, bởi vì đợi đến tháng Mười Một thì bụng đã bắt đầu nhô ra, trực tiếp ảnh hưởng hình ảnh cô dâu
mặc áo cưới,cha của cô tức giận trừng cô, “Bây giờ mới biết mặc áo cưới khó coi, sớm đi chỗ nào rồi?”
Từ sau khi đó Trình Linh thật sâu nhận thức ba cô nhưng thật ra là ở
biến tướng trừng phạt cô, hết lần này đến lần khác giật giây Lâm Dật
cùng hai nhà nhân đề nghị đính hôn trước, vì trấn an phụ nữ có thai xao động tâm tình, dứt khoát trực tiếp kéo cô đi đăng kí kết hôn, chờ sinh con xong tổ chức hôn lễ, đang mốt lấy con làm hoa đồng, cho nên hiện
tại mẹ của đứa con nuôi này đã thành công thăng cấp thành phụ nữ đã kết hôn.
Trước đây thật lâu chuyên gia tình yêu Trình Linh liền từng nói với cô,
bản than hạn người gì sẽ gặp phải hạng người đó, cho nên vĩnh viễn
không cần phải lo lắng về sau sẽ không biết nhìn người, duy nhất cần làm là mỗi ngày cầm cái gương, soi mình có phải hay không trở thành con
người mà mình mong muốn, người không thẹn với lương tâm, dám yêu dám hận, sẽ không sợ cuối cùng không gặp được đúng người.
Giờ phút này, cô mới thật sự minh bạch Trình Linh sở dĩ có thể gặp được
gặp Lâm Dật, không phải là bởi vì Trình gia có nhiều có tiền, không phải là bởi vì Trình gia mở ra bao nhiêu công ty, không phải là bởi vì cô ấy là mỹ nữ, không phải là bởi vì cô ấy so với những người phụ nữ khác ưu
tú bao nhiêu, mà là vì cô chính là Trình Linh, chỉ này một người, đầy
nhiệt tình, dám yêu dám hận, móc tim móc phổi. Người phụ nữ như vậy, cho dù cô là người đàn ông cũng sẽ hảo hảo yêu cô, bởi vì có phụ nữ là để
yêu.
Các cô đi dạo một lúc, từ hai người được biến thành bốn người, Lâm Dật sẽ đến trong dự liệu, bởi vì hắn bây giờ là ông chông thập nhị hiếu,
chỉ cần có thân ảnh Trình Linh liền nhất định sẽ xuất hiện bên cạnh.
Chỉ là Khúc Trì Nghiêu sẽ đến, cô ngược lại là có chút ngoài ý muốn, vốn là Khúc Trì Nghiêu nói giúp cô mua đồ cưới, nhưng là cô cự tuyệt, cưới cô chỉ có một lần,sao có thể để nhà trai chen vào ý kiến được
Nếu đã Khúc Trì Nghiêu đến đây, bốn người ăn cơm trưa xong, Lâm Dật một
cách tự nhiên sẽ đem duy nhất phụ nữ có thai vừa dỗ lại lừa cộng thêm uy hiếp mang về nhà, cho nên bốn người được lại biến thành hai người được.
Chờ Khúc Trì Nghiêu mang theo cô đến lầu một khu trang sức, cô mới ý thức tới bọn họ còn chưa có chọn nhẫn cưới.
Vốn là Khúc Trì Nghiêu là muốn trực tiếp mua cho cô, nhưng nghĩ lại kết hôn vốn chính là chuyện hai người, cùng Bành Di bất đồng, đây mới là
lần chân chính kết hôn của hắn, nhẫn cưới tự nhiên muốn hai người chọn.
Trương Cảnh nhìn trúng một cái đơn giản nhưng không mất vẻ hào quang
lắp lánh, chọn xong còn cần đem tên của hai người khắc lên, do nghệ
nhân chuyên nghiệp đem chữ cá tiên hai người khắc vào bên trong, Trương Cảnh rất thích, có thể giá cả lại tuyệt không thích, mẫu mới Cartier, đắt tiền làm người ta líu lưỡi.
Nhìn ra tâm tư của cô ngốc, Khúc Trì Nghiêu lấy ra chiếc nhẫn đeo vào ngón tay áp út của cô, “Phải tin tưởng, cha của đứa con tương lai của
em vẫn có thể mua nhẫn cho em mà.” Dừng một chút, lấy tay bám lấy cằm,
cố làm ra vẻ suy tư, “Khả năng lại quý hơn một chút thì mua không nổi
.”
Theo tính tình Khúc Trì Nghiêu, đàn ông thanh niên như hắn rất khó mở
miệng nói mấy ltơì ngon ngọt như vậy, nhưng là vòng vèo thuyết pháp lại càng làm cho người như ăn một loại mật ngọt, ngọt mà không ngán.
Trương Cảnh không biết có phải hay không phụ nữ dưới loại tình huống này đều sẽ biến thành cô ngốc, nhưng là cô xác định mình đã cam nguyện biến thành cô ngốc trong miệng hắn
Kể từ lúc từ Cống Châu trở về Trương Cảnh trêu tức xưng hô Khúc Trì
Nghiêu vì con của hắn sau này, hắn tựa hồ đặc biệt thích cái xưng hô
này, Trương Cảnh thậm chí đoán rằng Khúc Trì Nghiêu thật ra là ở biến
tướng thay đổi biểu đạt lời tâm tình của đôi tình nhân, chỉ là người
nào đó tuổi quá lớn, thực tại thông suốt không ra mặt nói, lấy cớ ẹm đứa trẻ điều khiển cô. Trương Cảnh kia chịu thua thiệt, hai người dọc theo
đường đi đấu võ mồm, cho đến khi xe dừng đến nhà cô dưới lầu.
Khúc Trì Nghiêu quay đầu xem cô, khóe miệng ẩn có vui vẻ, “Lập tức tới ngày hôn lễ, anh rất mong đợi ngày nào đó.”
Trương Cảnh vốn là tư duy còn dừng lại đang cùng hắn đấu võ mồm, thấy hắn nhảy ra một câu này, ngược lại chậm chạp.
Khúc Trì Nghiêu tâm tình sung sướng xoa bóp cô sống mũi, “Gặp lại sau, Tiểu Cảnh.”
Trương Cảnh xuống xe sau, sờ sờ mũi, vừa quái dị lại thoải mái lại ngọt
ngào, trộn lẫn cùng một chỗ liền biến thành tâm tư cửa cô gái đơi gả
Tác giả có lời muốn nói: Tên ăn mày gần đây muốn bắt đầu đổi mới mới văn ( vòng xiên quan hệ) a, bởi vì thân thỉnh tuần sau bảng danh sách,
thân môn muốn ủng hộ nhiều hơn cất giữ a ~~~JQ bắn ra bốn phía văn
chương, có thịt ăn có súp uống, còn có nội dung vở kịch xem ~~~~ tốt
phạt, ta đây lời đầu tiên yêu cảm thấy nội dung vở kịch cũng không tệ
lắm, rống rống ~~~~~
Tiểu khất cái khóc lóc om sòm lăn lộn cầu vung hoa cầu cất giữ cầu nhắn lại ~~~~~~ (o)/~
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...