Bà Xã, Hãy Đợi Anh

Khúc Trì Nghiêu chạu mạch thẳng đến bệnh viện, bởi vì Tiểu Hằng bị viêm ruột thừa cấp tình phải nhập viện.

Đứa hôm qua được nhà bên kia đón qua chơi ngày, buổi tối trở lại vẫn tốt, nửa đêm liền bắt đầu khóc la to, là đau bụng, đột nhiên có bệnh làm cho Khúc Trì Nghiêu cũng trở tay kịp, cả đêm đưa đứa đến bệnh viện khám gấp.

Buổi tối hôm đó Trương Cảnh trực đêm, nửa đêm bị gọi vào khoa cấp cứu hội chẩn, lúc trở về, trùng hợp chứng kiến Khúc Trì Nghiêu ở trước phòng phẫu thuật qua lại.

” Khúc, sao lại ở đây?” Quấn quít nửa ngày, cũng chỉ biết nhịn được liền tiến lên hỏi chút.

”Tiểu Hằng bị viêm ruột thừa, ở bên trong làm giải phẩu.” Khúc Trì Nghiêu quay đầu, thấy là Trương Cảnh, trong lúc nhất thời trong lòng ngũ vị tạp trần ( nhiều chuyện trong lòng rắc rối, hỗn độn), nhưng lại nên lời.

Trương Cảnh cả kinh, “mỗ bao lâu rồi?”

“ tiếng rồi.”

”Ở đây bác sĩ đều rất giỏi, khúc yên tâm, Tiểu Hằng có chuyện gì.” Sợ lo lắng, Trương Cảnh luôn miệng trấn an.

Khúc Trì Nghiêu bình tĩnh nhìn cái, hồi lâu, gật đầu, gì.

là hơn hai giờ khuya, khu bệnh bên kia có việc gì, Trương Cảnh xác thực lo lắng tình huống của Tiểu Hằng, nên vội vã trở về, cùng Khúc Trì Nghiêu ở ngoài phòng mổ. Hai người giống như làkhông quen biết, người ngồi ở ghế dài bên này, người ngồi ở bên kia, trong hành lang yên tĩnh, ngoại trừ tiếng bước chân của y tá ngãu nhiên qua lại.

” xin lỗi.” giọng Khúc Trì Nghiêu truyền đến.

Trương Cảnh sững sờ, đầu óc thể suy nghĩ được, hiển nhiên là hiểu vì cái gì tự dưng cùng xin lỗi, còn chưa chờ nghĩ thông suốt, phòng giải phẩu đèn tắt, y tá đẩy Tiểu Hằng vẫn còn chưa tỉnh vì thuốc tê đến phòng bệnh. Bác sĩ mổ chính nhìn thấy Trương Cảnh mặc áo khoác trắng cho là đồng nghiệp cùng bệnh viện, tươi cười rạng rỡ với bọn họ, “Giải phẫu rất thành công, có vấn đề gì.”


Bởi vì thời gian eo hẹp, Tiểu Hằng tạm thời được ở trong phòng bệnh hai người, Khúc Trì Nghiêu cùng Trương Cảnh chào hỏi tiếngliền di qua làm thủ tục bệnh viện, Trương Cảnh theo y tá đến phòng Tiểu Hằng nhìn xem.

Đứa là gây tê nữa người, ý thức vẫn là thanh tỉnh, bởi vì đau đớn, khuôn mặt nhắn nhăn lại với nhau, giọng hừ, “ DìTiểu Cảnh, ôm con.”

Trương Cảnh đem gối ở đầu giường lấy ra,chỉnh cho nằm thẳng, sờ sờ khuôn mặt trắng bệch của, đau lòng, “Tiểu Hằng là chàng trai dũng cảm có đúng hay?dì tin tưởng con nhất định có thể nhịn đau.”

” Dì Tiểu Cảnh...” Ước chừng nguyên nhân bị bệnh, đứa trở nên thập phần yếu ớt, nghẹn miệng, khó chịu mà ủy khuất kêu.

Thực tại cách nào, Trương Cảnh có chút ngốc kể cho nó chút chuyện cổ tích, cố gắng phân tán chú ý của, chính cũng từng đau ruột thừa, biết vậy có nhiều cưng chiều.

Khúc Trì Nghiêu rất nhanh liền đem thủ tục nhập viện làm xong, Tiểu Hằng ngủ dưới tác dụng giảm đau của thuốc, Trương Cảnh thấy trở lại, liền đứng dậy muốn trở về khoa, bên kia cũng thể thiếu người, nghiêm khắc mà, là tự tiện rời vị trí công tác.

Khúc Trì Nghiêu gật đầu muốn đưa ra ngoài, Trương Cảnh vội vàng ngăn cản, “ cần, khúc, chăm sóc Tiểu Hằng, em ngày mai lại đến nhìn nó.”

”Tiểu Cảnh” Khúc Trì Nghiêu gọi lại, có chút mất tự nhiên mở miệng, “Chuyện ngày đó, thực xin lỗi.”

Trương Cảnh giờ mới hiểu được cái gì, dừng chút, vẫn có chuyện, bởi vì cũng biết nên cái gì.

Chờ ngày hôm sau lúc Trương đến thăm, Tiểu Hằng ở bên trong, y tá cho biết buổi sáng đưá bị chuyển đến phòng VIP trong cùng.

Từ lần đầu tiên nhìn thấy Bành Di, Trương Cảnh liền theo bản năng thích, vô luận là mười năm trước hay là mười năm sau, rất ít khi thích người, cho dù là cùng gây chuyện, bệnh nhân càn quấy, cũng có từ trong đáy lòng thích qua, nhưng mà Bành Di, vui nổi, thừa nhận là lòng dạ hẹp hòi, ghen tỵ.


Trương Cảnh mang theo hộp giữ nhiệt tiến VIP phòng bệnh, tay vặn mở khóa cửa, muốn vào, cửa trong lúc đó từ bên trong mở ra, cứ như vậy cùng người ở bên trong đụng phải cái đầy cõi lòng.

Trương Cảnh trở tay kịp, vội vàng nắm được khung cửa, ổn định thân hình, mà người ở bên trong, xác thực là mỹ nữ tóc dài bên trong may mắn như thế, lui về phía sau hai bước, mắt thấy phải hướng phía sau ngã xuống, Trương Cảnh theo bản năng đưa tay phải bắt được, nhưng mà phía sau đột nhiên chạy ra người, so với động tác nhanh hơn, vội vàng vịn lấy mỹ nhân tóc dài, ôm chầm eo của hướng bên cạnh giữ lại.

Eo mỹ nhân tóc dài cũng là cực kỳ mảnh mai, đầy nắm tay, Trương Cảnh sững sờ nhìn chằm chằm bàn tay đặt người mỹ nhân, trong đầu có trong nháy mắt chỗ trống, cho đến khi Khúc Trì Nghiêu la to, mới phản ứng được

”Tiểu Cảnh, hôm nay tan tầm sớm như vậy?” Khúc Trì Nghiêu bất động thanh sắc đem mỹ nữ đỡ đến bên cạnh, mỉm cười chào hỏi.

Cái gì gọi là tan tầm sớm như vậy? Xem ra là đến quá sớm, nên xong ca đêm liền ngồi xe bus đến vùng ngoại thành mua gà mẹ ngao thang ( loại gà náu hầm rất bổ), mới mười giờ mà thôi, hiển nhiên còn chưa tới giờ cơm trưa.

”xin chào, tôi là Bành Di, Mẹ Tiểu hằng.” Mỹ nữ hướng duỗi rabàn tay ngọc ngà.

“Xin chào, Trương Cảnh.” Hai người như lãnh đạo hai nước gặp gỡ, Trương Cảnh duỗi bàn tay đac được rửa dung dịch khử độc ra năm lấy, đều tay là nữ nhân thứ hai khuôn mặt, chân chính mà tay mỹ nữ cũng cực kỳ thon dài xinh đẹp, Trương Cảnh nhịn được thầm than, mềm mại xương, ôn trơn nhẵn nhụi.

Hiển nhiên là mỹ nữ còn có chuyện khác, cùng đơn giản lên tiếng chào hỏi rồi rời, Trương Cảnh có chút buồn bực, có thể có chuyện gì có thể so với con trai của mình quan trọng? Đương nhiên nếu như theo lời ấy là chuẩn bị về nhà nấu canh cho con trai uống, ấy đúng là nhảm.

Tiểu Hằng hôm nay ràng so với ngày hôm qua tinh thần tốt lên rất nhiều, chính là móp méo cái miệng nhắn tức giận bộ dáng đều so với ngày hôm qua có tinh thần méo mó.

”Làm sao vậy?Chẳng lẻ dì Tiểu Cảnh đến Tiểu hằng vui à?” Trương Cảnh để xuống hộp giữ nhiệt, xoa bóp khuôn mặt nhắn cùng giỡn.


Tiểu tử mím khóe môi lắc lắc đầu, “ phải là, con giận ba ba.”

Trương Cảnh nghiêng đầu nhìn về phía người gây ra họa, lấy ánh mắt hỏi thăm chuyện gì xảy ra, đối phương mặt đổi sắc, hòa hòa khí khí cùng giải thích, “là mẹ nó chọc nó tức giận.”

Nghe vậy, Trương Cảnh mặt cứng đờ, ba mẹ Tiểu Hằng, đẹp trai mỹ nữ thêm đứa trẻ đđáng, tuyệt đối là tổ hợp hoàn mỹ.

”Ai bảo ba cùng người kia chuyện!” Đây là lần đầu tiên Tiểu Hằng chuyện lớn tiếng như vậy cùng Khúc Trì Nghiêu, khuôn mặt nhắn bởi vì tức giận đỏ lên.

Khúc Trì Nghiêu hiển nhiên để mình bị đẩy vòng vòng, nhàn nhạt uốn nắn, “Đấy là mẹ con, phải người này người kia, chú ý phương thức chuyện.”

”Con cần người đó đến, muốn nơi nào, con muốn cùng!”

Trương Cảnh bị Tiểu Hằng làm cho hiểu ra sao, trước chỉ là đoán được Tiểu Hằng đối với mẹ khả năng có cảm tình gì, cho dù ai cũng có tình cảm với nguwofi vứt bỏ mình từ, nhưng là bây giờ vì cái gì muốn cùng ấy? ấy muốn dẫn Tiểu Hằng nơi nào?

Lúc này Khúc Trì Nghiêu ra ngoài, biết từ nơi nào lấy ra vài bộ bát đũa, lấy lên hộp giữ nhiệt phân biệt rót, cháo gà trong hộp giữ nhiệt đưuọc múc ra hai cái chén có xương và thịt gà. Khúc Trì Nghiêu bưng qua cái chén thịt, chỉ có chào đưa qua cho đứa.

” cần, sao lại có thịt.” đứa kiên định lắc lắc đầu.

Khúc Trì Nghiêu bưng chén, phảng phất lơ đãng, “Cũng tốt, bac sĩ con hai ngày nay ăn cũng được, nếu như vậy ta với dì tiểu cảnh của con mỗi người vừa vặn hai chén.”

”Ba ba xấu....” Tiểu Hằng lần này là muốn khóc.

Thấy thế, Trương Cảnh nhịn được cười lên, như thế nào từ biết Khúc Trì Nghiêu đối phó với đưá còn có chiêu như vậy?

” Dì Tiểu Cảnh đút con ăn được?” Trương Cảnh từ trong tay Khúc Trì Nghiêu tiếp nhận chén muỗng, buồn dỗ dành đương vẫn tức giận.


Người trong cuộc xem xét Khúc Trì Nghiêu, lại nhìn chút Trương Cảnh, muội lương tâm, “Được rồi,con là vì dì Tiểu cảnh mới ăn.”

Cho đến khi an phận ngồi vào xe Khúc Trì Nghiêu nhưng mọi chuyện lại như suy nghĩ, Trương Cảnh còn có hiểu mình tại sao liền lại lên xe của, thể lần nữa ngẫm lại.

Ba người bọn họ sau khi ăn cơm tối, xác thực là cùng Khúc Trì Nghiêu ăn thịt ăn canh, mà Tiểu Hằng thở phì phì ăn xong cháo súp, Khúc Trì Nghiêu rất tự giác rửa bát đũa, hơn nữa rất thành công làm bể hai cái, trước khi làm vỡ cái thứ ba, Trương Cảnh tự giác qua tiếp nhận cái chén thứ ba để ở ngoài bồn rửa tay trước rửa sạch.

Khúc Trì Nghiêu mất tự nhiên ho khan tiếng, sắc mặt màu rám nắngt nổi lên quẹt cái đỏ sậm, hiển nhiên ông trời rất công bằng, cho người cái đầu óc thông minh, cũng lại ban thưởng ngươi dôi tay tinh xảo, có thể thấy được trong tiểu thuyết đàn ông có chỉ số thông minh cao lại biết làm cơm còn chưa phải tồn tại.

Lại sau đó, Khúc Trì Nghiêu, “Tiểu Cảnh, em xem, ngya cả rửa chén chúng ta cũng như vợ chông vậy, bởi vậy có thể thấy được chúng ta rất thích hợp, so với cảnh sát Triệu Lỗi kia còn thích hợp hơn.”

Rửa tay đầy xà phòng, Trương Cảnh ngơ ngác quay đầu nhìn người phía sau cái, lúc ấy chỉ có ý tưởng, chỉ số thông minh cao người cũng rất tự kỷ.

Khúc Trì Nghiêu còn, “ có chuyện muốn với em, buổi chiều gặp chút.”

”Tiểu Hằng có ai chăm sóc.” phải là trốn tránh, mà là để đưá ở đây yên tâm

Cuối cùng người đàn ông bảo mẫu lâu dài xuất ở phòng bệnh. Thấy thế, Trương Cảnh cảm thấy có lỗi với người ta, căn cứ nam nữ phối hợp, nguyên tắc làm việc làm phiền, vì vậy nhắn cho Trình Linh t cái tin nhắn: “Nha đầu mau day, đến ngày phòng bệnh VIP, Lâm Dật cở đây”.

Nửa giờ sau, Trình Linh hai mắt hồng chạy đuổi tới đây, sở dĩ dùng chữ này, là vì Trương Cảnh còn chưa tới tới kịp mở cửa cho ấy, cửa bị ấy cho đạp mở, Trương Cảnh vội vàng phản xạ có điều kiện tránh ra, cỗ gió mát xoáy tý từ bên người qua.

”Lâm Dật, làm sao vậy?!” Trình Linh khẩn trương níu lấy Lâm Dật cổ áo, cố gắng nhìn ra chỗ nào bị thương.

”Dì nên hỏi con làm sao vậy?” Nằm ở giường Tiểu Hằng trấn định nhìn về phía dì kỳ quái.

Lúc này Trình Linh hai mắt đỏ hơn, ra thị huyết hoang mang, người hướng về Trương Cảnh tới, chút nào thương hương tiếc ngọc bóp cổ Trương Cảnh, “Cậu nha, có biết hay hôm qua mình trực đêm, đêm ngủ, có biết hay, có biết!”


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui