Bà Xã, Hãy Đợi Anh

Ngày thứ hai, Trương Cảnh trực ngày,buổi chiều bệnh nhân nằm viện rất nhiều,nên buổi sáng tranh thủ viết báo cáo đến hơn sáu giờ đến khi có đồng nghiệp ca đêm đén giao ca cũng xảy ra chuyện gì, co xoa xoa mi tâm có chút mỏi,cùng đồng nghiệp giao ca rồi tan tầm, thay áo khoát trắng, cầm lấy ba lô ra cổng khu ngoại khoa.

Từ ngày Triệu Lỗi phải làm nhiệm vụ, về sau có liên lạc với,Trương Cảnh cũng quá chú ý, chỉ là Trình Linh thấy cũng giống như những người phụ nữ ngày ngày nấu cháo điện thoại hàng tiếng liền, khỏi mắng: “Cậu nha, mắt để đâu rồi, lại có mắt chọn ngay người đầu gỗ, ngay cả chữ chủ động cũng biết.”

Bất quá Trương Cảnh cảm thấy như Trình Linh, giọng giúp câu: “Có lẽ người ta có việc thể phân thân được.”

Đáp lại là cái nhìn khinh khỉnh, cùng với dung từ rất êm tai: “Ngu vãi cả l~n” ( để nguyên bản nhé mấy bạn ^^)

Mùa hè thành phô phải quá nóng làm người ta chịu được, nhưng cho dù hơn sáu giờ, mắt trời vẫn còn chói chan,ra khỏi cửa chính bệnh viện,
trương xảnh lấy cái ô che nắng,cẩn thận xuyên qua dòng xe như ngựa phi
nước đại, hướng ga xe lửa đến.

Bên đường có chiếc BMW màu trắng bạc từ từ di chuyển đến bên người, vừa vặn chặn lại ý muốn qua đường của, mùi vị xăng xe đạp vào mặt,mùa hè nóng bức thế này tuyệt đối phải là hương vị dẽ ngửi, Trương Cảnh vui nhíu mày, vội vàng vài bước vòng qua chiếc xe.

Nào biết vừa, xe lại chậm rãi di chuyển theo, thấy thế, Trương Cảnh dứt khoát dừng lại, chờ xe qua rồi mới.

Làm thất vọng chính là, những chiếc xe di chuyển về phía trước mà còn dừng trước mặt,cửa sổ xe từ từ hạ xuống, lộ ra gò má quên thuộc, bên trong truyền ra giọng lãnh đạm: “Lên xe.”

Gopngj lãnh đạm như bình thường làm Trương Cảnh ràng ngẩn ra, đọt đến lúc phản ứng giọng cũng tỏ ra tốt: “Có việc gì, tôi vội trở về.” kiếm cơ, Tiểu Thành sắp kết hôn, chuyền cần làm rất nhiều.

Khúc Trì Nghiêu mím môi nhíu mày nhìn Trương Cảnh đứng bên ngoài. mới vùa rồi thành phố vài ngày, cái nhóc này liền treo ghẹo đóa hoa đào, lại lấy kết hôn làm điều kiện tiên quyết gặp mặt. Muốn kết hôn ư? Cũng được, nhưng người đó phải là.


“Lên xe, đưa em về” giọng vẫn trầm thấp, cẩn thận nghe bên trong như còn tia đè nén lửa giận.

“ cần, ngồi tàu điện ngầm cũng được.” thể, Trương Cảnh trong xương rất là cưỡng người, rất bài xích ngữ điệu này của Khúc Trì Nghiêu.

“Lên xe, đưa em về, tàu điện ngầm vừa chen lấn vừa nóng.” Khúc Trì Nghiêu khắc chế trái tim bộc phát ra lửa giận, nhẫn nại tính tình thong thả giải thích., thử làm cho mình trở nên vô hại chút, hiển nhiên là nhóc con muốn mềm muốn cứng.

“Này, có hay vậy? đừng cản đường người khác”

“ này, tránh ra”

Ngày nóng lên, tính tình người ta cũng như phát hỏa, có nhiều người bắt đầu chịu được, còn người ngồi xe nhàn nhã ngồi chờ, Trương Cảnh xem như nhìn ra, là biết sử dụng chiêu này.

“ liền ” vươn tay, cầm tay nắm cửa xe sau, dùng sức mở cửa, nhưng cửa lại mở được.

Thấy lộ ra bộ dạng tránh kịp,Khúc Trì Nghiêu cười lạnh “Cửa sau xe bị hưm chỉ có thể ngồi ghế trước.”

Cửa xe phí trước được mở từ bên trong ra,Trương Cảnh chứng kiến Khúc Trì Nghiêu dùng tậm trạng thâm trầm bắt đắt sĩ trộn lẫn với ánh mắt mơ hồ tức giận nhìn mình chằm chằm.

Giờ phút này trong lòng khẽ run, nhưng vẫn cố
tỏ ra trấn tĩnh ngồi lên chỗ ghế lái phụ,tay quy cũ ôm balo, nhìn chăm

chú phía trước,mắt nhìn mũi, mũi nhìn tâm.

Khúc Trì Nghiêu nhấn ga, xe chậm rãi khởi động,bọn họ ai cũng gì, khí ngột ngạt bao trùm cả xe.

Xe hào vào dòng xe thong thả về phía trước,Trương Cảnh nghiêng đầu huớng ra ngoài cửa sổ, xem phong cảnh dọc đường.

Những tòa nhà cao tầng, hàng vạn gia đình ở đấy, đến lúc nào mới có gia đình của mình. Chờ đến sau khi Tiểu Thành kết hôn, chắc chắn thể trở về, nhà hơn sáu mươii mét vuông, phòng lại còn có mẹ đủ chen chúc, mặc dù THải Hà ở cùng đông vui, nhưng truwongc nảh thực hiểu lời, lại chung vui náo nhiệt.

Về phần chỗ ở củaTrình Linh, lại muốn thu tiền thuê phòng của, còn cảnh cáo đừng tiền, tiền làm tổn thương tình cảm. Trước kia biết chuyện coi như xong, tại ấy cả ngày ngọt ngào cùng Lâm Dật như keo như sơn, sao có thể biết tốt xấu ở lại nơi đó làm bóng đèn. quyết định, chờ Triệu Lỗi lại đến tìm, liền da mặt dày bất cứ giá nào, mau chóng kết hôn, càng nhanh càng tốt.

lúc đợi đèn xanh đèn đỏ, chuông điện thoại của Trương Cảnh đột ngột vang lên, móc ra vừa nhìn, là Triệu Lỗi gọi. Trương Cảnh vô ý thức liếc cái Khúc Trì Nghiêu chăm chú nhìn về phía trước, nào biết đối phương cũng trùng hợp nhìn sang, tránh né kịp, Trương Cảnh lúng túng cười chút.

Mặc dù điện thoại di động cách rất xa, nhưng Khúc Trì Nghiêu vẫn là cái liền liếc đến màn hình, biểu người là: Triệu Lỗi, cái tên đàn ông xa lạ, hiển nhiên là người đàn ông đó.

Bị cưỡng chế áp chế tức giận hướng để trong lòng, Khúc Trì Nghiêu mang
theo giọng điệu chất vấn trầm giọng hỏi:, “Điện thoại của ai?” Nghiễm
nhiên là bộ dạng chất vấn giống như ông chồng bắt quả tang vợ mình hồng hạnh xuất tường.( ý là ngoại tình)

Trương Cảnh nhìn cái lên tiếng, chỉ là nghe điện thoại, “alo “


”Xin lỗi Tiểu Cảnh, mới vừa chấp hành hết nhiệm vụ, lúc trước điện thoại di động vẫn là bị cầu tắt máy.” Mới vừa trở về thành phố Triệu Lỗi mở máy chuyện đầu tiên chính là vội vàng gọi cú điện thoại xin lỗi, là khẩn trương, bởi vì lúc trước cũng có vài đối tượng đều là bởi vì tự dưng chẳng quan tâm nên cùng chia tay, trải qua chuyên của thục linh, thừa nhận mình là thích Trương Cảnh, muốn phụ trách thiên lương này.

” có chuyện gì, em cũng đoán.” nghĩ đối phương cũng tự trách, Trương Cảnh cười bày tỏ lý giải.

Nhưng này ;à khéo hiểu lòng người Khúc Trì Nghiêu nhìn ở trong mắt nhưng lại đặc biệt chói mắt, trong lòng lược qua hồi xúc động, mạnh đoạt lấy điện thoại di động của, tiếp nhận, “ ấy tại có việc.”

Trương Cảnh mặt liền biến sắc, đưa tay nghĩ muốn giật lại điện thoại di
động, Khúc Trì Nghiêu nhưng lại đem nó cầm cao hơn, trầm mặt đem điện
thoại cắt đứt, đưa điện thoại di động ném sang bên Trương Cảnh căn bản lấy được.

Lúc này phía trước là đèn xanh, Khúc Trì Nghiêu đạp cần ga, xe rẽ chỗ ngoặtđi hướng ngược lại, hiển nhiên phải là đường về nhà.

” muốn đâu, nhầm đường rồi.” Trương Cảnh trong lòng có dự cảm xấu, bối rối nhắc nhở.

Khúc Trì Nghiêu cũng trả lời, chỉ là càng thêm nhanh chóng lái xe, tránh lui tới dòng xe chạy, xe rất nhanh dừng lại ở ven đường.

Khúc Trì Nghiêu hít sâu hơi, đè nén phẫn nộ xuống, đột nhiên nở nụ cười lãnh, lấy loại ngữ điệu nguy hiểm ôn hòa, “người đàn ông vừa điện thoại cho em là bạn trai em hả?”Trương Cảnh đột nhiên cảm thấy trước đây chững chạc ôn hòa của Khúc Trì Nghiêu toàn bộ là biểu giả dối, trước mắt Khúc Trì Nghiêu như thế này mới là, nguy hiểm lạnh lùng trầm. ngẩng đầu lên, thanh thanh hơi khô sáp cổ họng, sợ chết từng chữ từng câu, “Đây là đối tượng gặp mặt, cũng là bạn trai tôi.”

Khúc Trì Nghiêu giống như nghe được chuyện cười, nhàng nhướng mi, “A?là đối tưởng gặp mặt ư?” Tiếp theo lúc Trương Cảnh còn chưa kịp phản ứng, hết sức thò người qua nhanh chóng hôn môi của, chỉ như chuồn chuồn lướt nước liền rời.

Rồi sau đó liền nghe được giọng lãnh mà tràn trề ác ý truyền đến, “ tới bước nào rồi? hơn cả chúng ta nữa sao?”

Lúc Khúc Trì Nghiêu ra những lời này, trong lồng ngực mảnh đất rầu rĩ căng căng cưng chiều, lại thể là khống chế lời của chính mình cùng hướng.


Hôn môi thình lình, Trương Cảnh còn chưa định thần, nhưng đối phương ác ý nhắc nhở làm cho Trương Cảnh vẫn ngừng trừng to mắt nhìn, giọng rung động lại dẫn chút ít bất đắc dĩ, “ Khúc, đến cùng muốn như thế nào?”

tiếng Khúc gọi vừa giận vừa chua xót, thà rằng gọi Khúc Trì Nghiêu, mà phải giống nhau mười mấy năm trước như vậy. Mặc dù giờ phút này cũng chỉ biết như năm đó đồng dạng trừng mắt ánh mắt vô tội nhìn, nhưng biết mình thể mềm lòng.

”Lập tức cùng chia tay.” Khúc Trì Nghiêu trong giọng cũng mang theo tia mệnh lệnh.

Đối mặt phẫn nộ của, Trương Cảnh cúi đầu, giống như là giải thích cho mình nghe bình thường,, “ thể nào, Triệu Lỗi là người bình thường, tôi cũng là người rất bình thường, chúng tôi là loại người, cho nên rất thích hợp.”

Nghe vậy, Khúc Trì Nghiêu nheo lại con mắt, vẻ mặt trầm xuống, “Các em vừa mới quen biết, ngươi làm sao biết so với thích hợp với em hơn?” Dừng chút, nghiêng người, kề vào tai như người thào,nhưng lời lại che dấu chút nào uy hiếp, “Tiểu Cảnh, em nếu là biết emvới xảy ra quan hệ, nghĩ sao? Hả?”

Ngắn ngủi câu, làm cho Trương Cảnh như sét đánh ngang tai, tin tưởng người đàn ông này làm được, nếu là Triệu Lỗi biết rồi nghĩ như thế nào, chỉ sợ đến lúc đó chỉ là Triệu Lỗi biết, tính cả còn có đồng nghiệp của, thậm chí là mẹ của.

Lấy suy nghĩ phong kiến của mẹ Lưu Tố Vân, khó nghĩ đến mẹ mình làm ra hành động gì.

Nghĩ tới đây, Trương Cảnh đỏ hồng mắt cơ hồ là tức giận đẩy lồng ngực của, người này tuyệt đối có năng lực bức điên, cam tâm giấu trong lòng vài chục năm toàn bộ đều hướng rống lên, “ ra thế nào chứ, Triệu Lỗi so với là chính nhân quân tử, so với thiết thực hơn, còn có điểm trọng yếu nhất là ấy chưa từng kết hôn, còn có con, nghĩ lợi dụng tôi làm bảo mẫu cho con ấy.!”

Trương Cảnh cắn môi chịu đựng rơi nước mắt, trừng mắt trước cái người đáng giận này, muốn thế nào, để tùy, cùng lắm bình nứt sợ vỡ.

Ngược lại là Khúc Trì Nghiêu bị làm cho phen ngây ngẩn cả người, lông mày rậm áp xuống, vốn là điên cuồng từ từ tản, ánh mắt dần dần thâm trầm, từ từ bình phục lại, hồi lâu, mới câu làm Trương Cảnh nghe hiểu, “ Em là con nhóc vô tâm, trước đây vậy, bây giờ cũng vậy..”

Ngày đó chạng vạng, Trương Cảnh biết mình là như thế nào về nhà, cũng biết mình là như thế nào nằm ở giường. chỉ biết mình trong đầu liên tục đều là lời của Khúc Trì Nghiêu l “ Em là con nhóc vô tâm, trước đây vậy, bây giờ cũng vậy..”

' rốt cuộc là như thế nào vô tâm? Vấn đề này suy nghĩ nát óc cũng có nghĩ thông suốt, cuối cùng cũng biết là khi nào mang theo tâm tư nhiễu loạn nay vào giấc ngủ.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui