Bà Xã Hàng Tỷ Của Chủ Tịch
Cô bỗng nhiên bắt lấy cánh tay của anh, tựa đầu dựa vào vai anh, cánh môi đỏ tươi ướt át cách tai anh rất gần.
Gương mặt nóng sắp nhỏ máu, một lời nói nhỏ nhẹ từ nơi cổ họng của cô tràn ra.
"Vũ tiên sinh, tôi bị tổng giám đốc Ngô gài, tôi! "Trong mắt người đàn ông kia thoáng qua một tia hiểu ra, tiếp đó không chút khách khí chiếm đoạt eo của cô.
Cặp mắt đào hoa chợt liếc sang, trợn mắt nhìn Ngô Tuấn Kỳ, không đếm xỉa mà nói ra một câu!"Lúc nào thì người phụ nữ của tôi đến lượt ông dạy dỗ?"Trong lúc nhất thời, phong vân đột biến!"Vũ, cậu Vũ, tôi! tôi không biết cô ta là người của anh! "Sau mấy giây yên tĩnh, con ngươi của Ngô Tuấn Kỳ chợt tăm tối!Trán đổ mồ hôi lạnh, mặt đầy sợ hãi!Nụ cười trên mặt người đàn ông từ từ thu liễm, gương mặt tuấn dật tỏa ra một cỗ lạnh lẽo như băng!Ánh mắt màu đen rét lạnh quét qua Ngô Tuấn Kỳ một cái, anh mở miệng, chậm rãi phun ra một chữ!"Cút! ""Cám ơn cậu Vũ, cám ơn cậu Vũ!"Ngô Tuấn Kỳ liên tục nói cám ơn, cảm giác như được đại xá vậy, anh ta cũng không dám nói nhiều thêm một chữ mà nhấc chân bỏ chạy.
Hành lang trong nháy mắt chỉ còn lại hai người.
Người đàn ông nhìn phương hướng Ngô Tuấn Kỳ rời đi, anh cau mày hỏi.
"Làm sao cô lại tới đây?"Một cổ ẩm ướt từ sâu trong đáy lòng cô cuồn cuộn ra, cơ thể của cô lập tức trở nên trống rỗng!Cô dường như lâm vào trong biển lửa vô biên vô tận, nóng quá, thật là chóng mặt, thật khó chịu!Chật vật giương ra môi đỏ mọng, trong đôi mắt thoáng qua một tia khát- vọng.
Cô nghĩ cô nhất định là điên rồi!Lại nhìn khuôn mặt anh tuấn của anh, nói ra lời to gan mà cả đời mình cũng sẽ không nói ra được!"Anh —— anh - đừng- đi! —— "Giống như là ba năm trước, cô cũng từ trong phòng bao mờ tối lao ra, quỳ xuống trước mặt anh, cầu xin anh "Cứu cô" !Trong lúc ý thức mơ hồ, trên đôi môi truyền tới cảm xúc lạnh như băng.
Giống như là một cơn gió mát cứu lấy cô đang khó thở và vô cùng lo lắng.
.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...