Cô cảm thấy bản thân mình che giấu rất tốt, vì sao Hoắc Việt Bách lại biết được...!
Đúng, có lẽ vì anh ba vừa gọi mình là “Tiểu Ngũ”.
Nhất định là Hoắc Việt Bách phát hiện ra mánh khóe này vì điều đó!
Sắc mặt Diệp Mộc Châu không ngừng biến hóa, mấy năm trước cô và Hoắc Việt Bách đã tình cờ chạm mặt một lần.
Lúc ấy cô chỉ nhìn thấy bóng lưng của người đàn ông này, mà khi đó cô cũng đã từ chối hợp tác với Quốc Tế Hoắc Bình, nên mới không chào hỏi với Hoắc Việt Bách.
Đã nhiều năm như vậy rồi, Quốc Tế Hoắc Bình đã trở thành sự tồn tại độc nhất vô nhị trong giới thời trang, Diệp Mộc Châu cho rằng, Hoắc Việt Bách đã không còn ghi thù nữa.
Thế mà không ngờ được rằng, chuyện từ chối hợp tác này lại bị anh nhớ dai như vậy.
Hoắc Việt Bách đưa tay nắm lấy tay cô, tùy ý vuốt ve, giọng điệu hững hờ:
“Nhà thiết kế lớn, đã nhiều năm không gặp, tính cách của em chẳng thay đổi chút nào, em lại tới nhà họ Giản để gây phiền phức”.
Câu nói cuối cùng của anh là khẳng định, không phải nghi vấn, nói rõ anh biết mục đích cô tới nhà họ Giản.
Diệp Mộc Châu lập tức vô cùng cảnh giác: “Ai nói, em bị mời đến nhà họ Giản, sao giờ lại thành em đi gây phiền toái chứ?”
Hoắc Việt Bách nhìn thẳng vào mắt cô, cười khẽ một tiếng: “Kỹ năng diễn xuất của nhà thiết kế lớn chẳng ra sao cả, thiếu mỗi nước viết mấy chữ “Tôi đến nhà họ Giản để gây sự” lên mặt thôi”.
Diệp Mộc Châu hơi khựng lại: "..” Ông trời phải người đàn ông này tới trêu tức cô à?
Cô rướn cổ khôn cam lòng bị yếu thế: "vậy thì sao, nhà họ Giản coi thường em, còn mặc váy gả để giữ thể diện, em sợ họ xấu hổ quá nên mới quyết định tốt bụng nhắc nhở bọn họ một chút, cái váy là giả"
Hoắc Việt Bách xì một tiếng: "Bây giờ đắc tội nahf họ Giản cũng không phải biện pháp tốt"
Đợt này, Diệp Mộc Châu còn chưa nghe thấy có ai là cô không đắc tội nổi
Huống chi vì sao nhà họ Giản lại nhằm vào cô chứ, còn không phải vì người đàn ông này ư?
Giọng nói của cô cứng nhắc: “Em đi làm mấy chuyện này thì liên quan gì tới anh?”
Ánh mắt người đàn ông lạnh lùng: “Diệp Mộc Châu, anh đang quan tâm em.
Chuyện đắc tội nhà họ Giản, Tần Dật Thanh có thể làm, nhưng em thì không?
Hiện tại, thân phận của cô với người ngoài chỉ là Diệp Mộc Châu mà thôi, nếu như cô có thể công khai mình là bà Hoắc, là Star, là Thập Tinh.
Thì bất kì thân phận nào cũng đủ để bóp chết nhà họ Giản.
Nhưng cô không đồng ý, như vậy ở ngoài sáng, đương nhiên nhà họ Giản sẽ cho rằng Diệp Mộc Châu tay trói gà không chặt, sẽ càng thêm ngang nhiên đối phó cô.
Mặc dù
Hoắc Việt Bách có thể giải quyết, nhưng anh vẫn lo lắng Diệp Mộc Châu sẽ vì chuyện này mà bị thương.
Diệp Mộc Châu: “...” Cái gì mà cô không thể?
Nhà họ Giản đã bắt nạt thế rồi, Hoắc Việt Bách là một trong số những người đứng đầu mà còn không cho phép cô tới nhà họ Giản gây sự, thế là thế nào?
Dù sao thì Giản Ngưng Tuyết cũng là thanh mai trúc mã của anh, anh hợp tác đồng hành với nhà họ Giản nhiều năm rồi, sao lại vì sự xuất hiện của cô mà tan rã được chứ!
Diệp Mộc Châu tức chết đi được: “Anh quản lý em nhiều thế! Anh buông em ra đi, em tự tới nhà họ Giản!”.
Hoắc Việt Bách chậm rãi khởi động xe, đôi mắt sắc lạnh nhạt: “Anh đưa em về nhà, trước khi anh về, sẽ có người để mắt tới em, em không được phép đi ra ngoài”
Con người Diệp Mộc Châu mở to: “Vì mặt mũi của nhà họ Giản mà anh còn muốn giam lỏng em? Hoắc Việt Bách anh là tên khốn!”.
Thế mà cô còn tưởng rằng anh cũng không thích Giản Ngưng Tuyết, hôm nay muốn giúp anh hả giận, không ngờ là người ta một lòng với nhà họ Giản, biết lễ phục là giả, bèn dứt khoát giải quyết tận gốc vấn đề này!
Hoắc Việt Bách chỉ nhẹ nhàng liếc nhìn cô một cái: “Về rồi anh sẽ giải thích với em sau”
“Giải thích cái quái gì, điên mới tin anh!”
Diệp Mộc Châu liếc nhìn cấu tạo của chiếc xe này một lượt, rồi liếc mắt nhìn ra con đường bên ngoài, cắn răng.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...