Lúc mà Hoắc Việt Bách đến, anh nhìn thấy năm người đều té trên mặt đất, kêu rên thảm thiết.
Người phụ nữ đứng ở giữa đã giãn gân cốt: "Rác rưởi, không một người nào đánh được."
Lâm Khiếu Phương nói cà lăm: "Ông chủ Cửu, chúng ta, chúng ta có cần đi giúp bà chủ không?"
"Cậu thấy trông cô ấy có cần giúp đỡ không?" Lâm Khiếu Phương im lặng.
Hoắc Việt Bách nhìn ngọc bích trong tay, bỗng nhiên cười giễu một tiếng.
Bất ngờ mà cô cho anh, thật nhiều.
Năm phút trước.
Trong Phù Kim Đường, mọi người đã cung kính chờ đợi, Hoắc Việt Bách vừa đến, ông chủ của Phù Kim Đường liền vội vàng đi lên.
"Ngài Cửu, cô Thập Tinh để đồ ở trên gác, bây giờ anh đi lấy, hay là.." "Bây giờ".
Hoắc Việt Bách thờ ơ bước vào tiểu các, mở cái hộp trên bàn ra.
Một khối ngọc bích có chất lượng cực tốt xuất hiện trong tay anh.
Ngọc bích rõ ràng là tay mới mài, độ mạnh yếu và kỹ thuật đều không đủ, anh cong môi nở nụ cười.
Trên bàn còn có một lá thư, Hoắc Việt Bách tiện tay mở ra, ánh mắt trở nên dịu dàng.
"Đàn anh, hôm nay là ngày kỷ niệm mười năm chúng ta quen nhau, chúc anh sinh nhật vui vẻ, bình bình an an"
Nét chữ rất đẹp, Hoắc Việt Bách cười khẽ một tiếng.
Đúng là một cô nhóc.
Lâm Khiếu Phương nuột một ngụm miếng: "Có Thập Tinh đúng là thông minh khéo tay, miếng ngọc bích này phẩm chất rất chắc, đúng là không phải người bình thường...!a?"
Lâm Khiếu Phương nhìn miếng ngọc bích kia, bỗng nhiên mờ mịt.
Hoắc Việt Bách cụp mắt: "Muốn nói gì thì nói đi."
"Không, không phải a, ông chủ Cửu, chất liệu của miếng ngọc bích này, giống hệt miếng ngọc thô trong tay bà chủ.."
Lâm Khiểu Phương lắp bắp: "Tối qua tôi nhìn thấy bà chủ đang cầm một miếng ngọc bích chưa hoàn thành, hình dáng của ngọc bích, hoa văn mặt trên cực kỳ giống
với miếng trong tay anh!"
Hoắc Việt Bách: "..." Người đàn ông nheo mắt lại.
Mặc dù nhìn Lâm Khiếu Phương trong không đáng tin lắm, nhưng năng lực ghi nhớ hơn người, năng lực tranh luận và điều tra nhất đẳng, anh ta nói là cùng một miếng, thì chắc chắn là cùng một miếng.
Cho nên, ngọc bích của đàn em và Diệp Mộc Châu là cùng một miếng.
Suy nghĩ giống như cẩn thận thăm dò.
Lần trước, anh và đàn em đã hẹn sẵn ở tiểu khu, nhưng không ngờ anh lại gặp Diệp Mộc Châu ở đó.
Hơn nữa Giang Bắc Minh nói, đàn em đang đi học ở Thanh Đại.
Sẽ có chuyện trùng hợp đến thế sao? Không đâu.
Trừ phi, Diệp Mộc Châu và Thập Tinh...!a.
Có một số thứ không rõ đột nhiên hiểu ra, Hoắc Việt Bách nhếch môi.
Anh lại...!không phải là rất bất ngờ.
Nhưng mà, đàn em từng lén lút nói với anh, cô gọi chồng cô là đồi tồi".
Thì ra ở trong lòng Diệp Mộc Châu, anh chính là cái đồ tồi đó? Tốt lắm.
Hoắc Việt Bách cười nhạt một tiếng, đang chuẩn bị dời đi, bỗng nhiên tài xế vội vội vàng vàng chạt tới: "Ông chủ Cửu, bà chủ, bà chủ bị người ta vây đánh! Hai người đàn ông đó tuyên bố muốn ngủ với bà chủ, sau đó bà chủ, bà chủ liền.."
Hoắc Việt Bách nhíu chặt chân mày, sắc mặt lạnh như băng đi đến đại sảnh.
Tài xế mới lắp lắp nói xong một nửa: "...!bà chủ đánh người ta chảy máu đầu rồi, anh xem có cần đưa tới bệnh viện..."
Hoắc Việt Bách chạy tới hiện trường, Diệp Mộc Châu đã một mình giải quyết hết mọi chuyện.
Lâm Khiếu Phương nuốt một ngụm nước miếng, nhìn cảnh tượng trước mắt.
Anh ta nghĩ, tài xế nói 'bà chủ đánh người ta chảy máu đầu rồi, câu này còn khá là uyển chuyển đấy.
Bà chủ, người phụ nữ tự xưng là yếu đuối này, không chỉ một đánh năm, lại còn đánh người ta mặt mũi bầm dập.
Vấn đề là hình như cô ấy còn chưa đã! Tên cầm đầu tên là anh Kim kia, mỗi lần anh ta nói một câu thô tục, bà chủ sẽ đấm anh ta một quyền.
Này...!ngộ nhỡ đánh chết người thì sao?
Anh Kim không dám tin mình lại thua: "Con đĩ: Loại phụ nữ như cố chẳng qua là để anh đây chơi đùa thôi, vậy mà cô..."
"Chơi? Còn chơi hả? Tôi cũng người mà anh có thể chơi vào sao?"
"A! Đừng...!đừng đánh, đừng đánh...!ông đây muốn cô làm ông đây thoải mái, đó là coi trọng cô, con mẹ cô..."
Lại là một quyền hạ xuống.
Diệp Mộc Châu cực kỳ hung hăng: "Thoải máo? tôi hỏi này, anh có thoải mái không? Đừng cả ngày chỉ nói mấy câu bẩn thỉu đó, tôi thay mẹ anh đánh anh, anh phải cảm ơn tôi đấy!"
Anh Kim tiếp tục hét thảm.
Đợi Mộc Châu cuối cùng đánh đã ròi, cô mới thu nắm đấm về rồi đứng lên, chỉnh lại quần áo, chuẩn bị phất tay rời đi.
Sau đó quay đầu, nụ cười chợt cứng ngắc.
Hoắc Việt Bách ung dung vỗ tay, vẻ mặt mang theo một tia haì hước.
Bà chủ Hoắc đánh giỏ lắm
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...