Bà Xã Giả Vờ Yếu Đuối
Một lúc sau, hai cửa hàng đó đã đóng gói xong tất cả quần áo và trang sức đưa đến trước mặt Diệp
Mộc Châu.
Hoắc Việt Bách hài lòng ừ một tiếng: “Đưa đến Thủy Nguyệt Vân Sơn”
Diệp Mộc Châu ngẩn người nhìn đống túi quần áo cao cấp, những chồng đồ trang sức.
Cô đột nhiên cảm thấy khó hiểu.
Hoắc Việt Bách...!muốn chuyển sang kinh doanh mặt hàng của phụ nữ sao?
Muốn mua trước một ít đồ để nghiên cứu thị trường?
Hơn nữa sao Hoắc Việt Bách lại giống đàn anh như vậy, mua đồ thường thích mua nhiều chất đống, muốn khoe khoang mình là người có tiền sao?
Diệp Mộc Châu vẫn còn chút việc chưa làm xong, vì vậy nuốt nước bọt nói: “Ngài Cửu, chuyện là...!nếu không còn việc gì vậy thì tôi đi trước đây?”
Hoắc Việt Bách nhìn theo bóng lưng cô nhíu mày.
Sao nhìn Diệp Mộc Châu vẫn có vẻ không vui nhỉ? Rốt cuộc lời đàn em nói có tác dụng không đây?
Đến khi cô giải quyết xong hết mọi việc thì cũng đã là buổi chiều.
Diệp Mộc Châu trở về Thủy Nguyệt Vân Sơn, cô vừa mới bước vào cửa biệt thự, còn chưa nhìn thấy bóng dáng của Hoắc Việt Bách đã nghe thấy những giọng nói không mấy vui vẻ.
"Chao ôi, mợ chủ Hoắc cái gì, không phải cũng chỉ là cô cả bị nhà họ Diệp đuổi đi hay sao? Đến nhà
họ Hoắc chúng ta, cô ta còn không bằng một người giúp việc”
Sau đó lại có một giọng nói kỳ quặc cười cợt vàng lên: “Đừng nói như vậy, dù sao thì người ta cũng đã kết hôn với ngài Cửu, chỉ cần nói một câu thôi là có thể đuổi cô ra khỏi đây”
"Ai cũng biết ngài Cửu và cô Ngưng Tuyết là thanh mai trúc mã, cái cô cả nhà họ Diệp đó thì là gì chứ? Vậy mà cô ta thực sự coi mình là mợ chủ của nhà họ Hoắc sao?”
“Này, nhìn kìa, hồ ly tinh không biết xấu hổ về rồi.”
Mọi người đều nhìn về phía Diệp Mộc Châu.
Cô không để tâm đi thẳng vào trong.
Mấy người giúp việc thấy mình bị cô xem thường lần lượt bước đến vây quanh cô.
Bọn họ khinh thường đánh giá cô từ trên xuống dưới, ánh mắt tràn đầy sự coi thường.
Người giúp việc đứng đầu chế nhạo: “Cô Ngưng Tuyết mới xứng với ngài Cửu, tôi thấy có nên chủ động ly hôn thì hơn, đừng đợi đến lúc bị ngài Cửu đuổi ra khỏi nhà thì chỉ càng xấu hổ hơn thôi.”
“Người không có mẹ đúng là khác biệt, mặt dày hơn người khác, sao lại không biết xấu hổ đi bám víu ngài Cửu? Cô cũng xứng làm vợ ngài Cửu sao? Đúng là không biết ngượng!”
Diệp Mộc Châu dừng bước, người giúp việc nhà họ Hoắc nhàn rỗi như vậy sao?
Người phụ nữ cầm đầu được những người giúp việc khác vây xung quanh, bà ta mặc quần áo tơ lụa tinh xảo, giống như đến nhà họ Hoắc là để hưởng thụ sung sướng chứ không phải để làm việc.
Diệp Mộc Châu không ngờ nhà họ Hoắc lại nuôi nhiều kẻ ăn hại như vậy.
Cô khẽ cười.
“Bà không cần phải lo lắng chuyện này, bà còn chưa bị ngài Cửu đuổi khỏi đây sao tôi có thể bị đuổi đi được? Suy cho cùng nói đến việc không biết xấu hổ, bà vẫn hơn tôi một bậc đấy”
“Cô! Đúng là loại con hoang không có mẹ, cô ăn nói như vậy với người bề trên sao?” Giọng điệu người đó trở nên gay gắt.
Diệp Mộc Châu nhíu mày: “Tôi lại không biết đấy, bà là ai? Từ khi nào mà ngài Cửu lại có thêm một người bề trên bốc phét nhiều chuyện như bà?”
“Cô...!Tôi là người của thím Trần, có dám ăn nói như vậy với tôi sao?”
Thím Trần là tên của nữ quản gia, tất cả mọi người đều biết mợ chủ Hoắc không được yêu thương, ở nhà họ Hoắc còn không bằng một người giúp việc.
Nghĩ vậy, cảɱ giác vui sướng của những người giúp việc khi được vươn lên làɱ chủ bổng dâng trào, người đó không nhịn được khinh thường cười nhạo.
“Sao cô có thể nói những lời không biết xấu hổ như vậy? ɱói bị người ta vứt bỏ nên không biết xấu hổ báɱ lấy ngài cửu không tha.
À, tôi quên ɱất, ɱẹ cô cũng là loại người không biết xấu hổ như vậy.
Đến cả người đàn ông của ɱình cũng không giữ được, chết sớɱ là đáng? Còn cô, đồ hồ ly tinh hèn hạ lại ɱuốn là ɱợ chủ của chúng tôi, sao cô không như ɱẹ cô đi…”
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...