Bà Xã Giả Vờ Yếu Đuối


Sắc mặt Chu Chính Hà hơi thay đổi.

Diệp Gia Trường sợ đắc tội với Bậc thầy phiên dịch này nên vội vàng mắng: “Diệp Mộc Châu, đã gian lận còn không chịu thừa nhận, mày thật là ngỗ nghịch quá mà!”
Diệp Khánh Thy cắn môi dưới: “Cha, cha đừng nghiêm khắc với chị như vậy.

Chị nhất định sẽ xin lỗi mà”
Diệp Mộc Châu gõ đầu ngón tay lên mặt bàn, chẳng hề để ý đến âm thanh ồn ào của hai người phía sau.

Ánh mắt cô dừng lại trên người Chu Chính Hà, nở nụ cười đầy ẩn ý: “Thầy Chu, ông biết tôi rốt cuộc có gian lận hay không mà.”
Ánh mắt đang né tránh của Chu Chính Hà khẽ động.

Ông ta cố làm ra vẻ khinh thường nhưng tuyệt nhiên lại không dám nhìn thẳng vào mắt cô.
Đúng vậy, ông ta biết Diệp Mộc Châu không gian lận, vậy thì đã sao?
Cái loại thiên tài này đáng bị chôn vùi và tiêu diệt.


Nếu không, một khi cô ta được tất cả mọi người biết đến thì một nhà phiên dịch đã trải qua bốn mươi năm kinh nghiệm mới có thể được gọi là thành công như ông ta, chẳng phải sẽ trở thành trò cười cho người khác sao?
Ánh mắt của Diệp Gia Trường sắc bén: “Diệp Mộc Châu, mày ngậm miệng lại cho tao! Nhà họ Diệp bọn tao sao lại có loại sao chổi như mày thế này? Mày đã gian lận thì nên nhận lỗi đi, còn ở đây nói bậy bạ gì thế hả?”
Đôi mắt Diệp Mộc Châu đong đầy vẻ giễu cợt.
Làm cha kiểu này có nên tính không! Sự việc còn chưa được điều tra rõ ràng đã vội vàng tin vào vài ba câu của người ngoài mà cương quyết gán cho cô cái tội gian lận.
Cũng may là cô không có tình cảm gì với nhà họ Diệp, nếu không thì chẳng phải sẽ đau lòng đến chết vì có loại cha thế này sao.
Hai mắt Diệp Khánh Thy đã đỏ bừng: "Chị, chị mau nhận lỗi với thầy Chu đi.
Chỉ cần chị thật lòng hối cải, mọi người sẽ tha thứ cho chị mà.

Sau này chị vẫn là người chị tốt của em”
Chu Chính Hà hằng giọng: “Được rồi, Diệp Mộc Châu.

Nhân lúc tôi đang ở đây, mau xin lỗi rồi sau đó thừa nhận sự thật là cô đã gian lận đi.

Tôi không muốn lãng phí thời gian của mình cho cô”.
Diệp Mộc Châu nhìn quanh.

Hay lắm, ai nấy đều ép cô phải xin lỗi.
Chuyện này hiển nhiên là do Diệp Khánh Thy và Chu Chính Hà bày ra, rõ ràng là cô không gian lận.
Bây giờ hai tên thủ phạm gây tội lại đứng ở cương vị là người bị hại, tận tình khuyên bảo cô nhận tội.
Diệp Mộc Châu nhắm mắt lại, rồi đột nhiên mở bừng ra: “Thưa ông Chu, hiệu trưởng, các giáo sư và rất nhiều bạn học của trường Đại học Thanh Kiều đều có thể chứng minh rằng tôi không gian lận.

Nếu ông vẫn một mực khẳng định tôi đã gian lận cũng không tin tưởng giáo sư của Thanh Kiều, cũng không sao cả”.
“Như vậy đi, ông Chu chắc hẳn sẽ tin tưởng các giám khảo và cố vấn của Cuộc thi Phiên dịch chứ? Ở Cuộc thi đó vào ngày mốt, chúng ta sẽ thi đấu trực tiếp, ông thấy thế nào?”
Chu Chính Hà khinh thường, chế nhạo: “Tại sao tôi phải hạ thấp thân phận của mình để đấu với cô!”

“Đấu với tôi? Không” Diệp Mộc Châu khẽ cười: “Ông Chu, nói cho chính xác thì không phải tôi muốn thi đấu với ông, mà là..
“Tôi muốn thách đấu với ông”
“Ông có dám nghênh chiến không?”
Đồng tử của Chu Chính Hà đột nhiên co lại, cả người cứng đờ!
Diệp Gia Trường không thể nhịn được nữa, quát lên: “Diệp Mộc Châu, mày cũng không tự nhìn lại xem mình là cái thá gì! Một đứa nhà quê không biết tốt xấu giống y như mẹ của mày! Ông Chu là người mày có thể đắc tội sao? Nếu mày đắc tội với ông ấy, gây trở ngại cho tương lai của Khánh Thy thì tao quyết không tha cho mày!”
Vừa dứt lời, điện thoại di động của mỗi người đều đồng loạt phát ra âm báo...
Facebook bỗng nhiên bùng nổ lần nữa.

Chu Chính Hà cảm thấy tài khoản
Facebook của mình được tag đến sắp nổ tung.
Ban tổ chức Cuộc thi Phiên dịch Quốc tế: “Đối với trình độ phiên dịch của bạn Diệp Mộc Châu cũng như sự việc gian lận, Ban tổ chức cuộc thi vẫn luôn cảm thấy nghi ngờ.

Vì vậy, chúng tôi chấp nhận lời yêu cầu của Diệp Mộc Châu.

Xin mời ông Chu Chính Hà đến tham gia phần thi thách đấu này.”
Diệp Mộc Châu: “Tại Cuộc thi Phiên dịch ngày mốt sẽ cùng ông so tài cao thấp.

Ông Chu, xin ông chấp nhận lời thách đấu này @Chu Chính Hà”

Toàn bộ cư dân mạng: “!”
Diệp Mộc Châu...!Bị điên rồi sao?
Trong phòng khách nhà họ Diệp, Diệp Gia Trường trợn tròn mắt.

Ông ta không thể tin Ban tổ chức Cuộc thi Phiên dịch Quốc tế lại giúp cho Diệp Mộc Châu.

Đứa ngỗ nghịch này rõ ràng đã gian lận, lời của Khánh Thy còn giả được sao?
Sao ban tổ chức cuộc thi lại cảm thấy Diệp Mộc Châu không gian lận? Nhất định là Diệp Mộc Châu lại không biết xấu hổ chạy đi ngủ với người phụ trách rồi.

Sao ông ta lại có một đứa con gái như vậy?
Diệp Mộc Châu chậm rãi liếc nhìn: “Thầy Chu, hẹn ngày mốt gặp lại.

Không gặp không về”


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui