“Cô Bạch, cô không sao chứ?”
Mấy người giúp việc hoảng sợ, đây là khách quý của bà Hoắc, bây giờ bị thương có phải bọn họ cũng sẽ bị chịu tội như vậy không?
Bà Bạch vội vàng chạy vào:
"Anh Anh! Diệp Mộc Châu cái đồ chết tiệt này, có phải cô muốn giết người không? Bảo vệ đâu?"
Mặt Bạch Anh đầy máu, vô cùng yếu ớt: "Thím à, con không sao, đừng trách cô Diệp, tất cả đều là lỗi của con, là lỗi của con, cô ấy không cố ý đẩy con."
Một người giúp việc trong đó sợ chuyện liên lụy đến mình, tức giận nói: "Cô Diệp, bà chủ để cô đến xin lỗi cô Bạch chứ không phải là làm cô Bạch bị thương! Bây giờ cô Bạch bị thương, cô khó mà thoát tội!"
Diệp Mộc Châu nhìn vết thương đẫm máu trên đầu Bạch Anh.
Đối với một người đàn ông mà tự tổn thương chính mình đến vậy, có thực sự đáng giá không?
Nhưng không đợi cô nghĩ ra, bà Bạch đã khóc thét lên:
"Đem con tiện nhân cái này trói vào trong phòng tối, dùng gia pháp!".
Diệp Mộc Châu nhìn thấy vẻ đắc ý trong mắt Bạch Anh, sau đó nhìn về phía bà Bạch.
Những người không nói lý mãi mãi sẽ không phân rẽ phải trái, họ chỉ tin những gì họ nhìn thấy.
Bất kể cô có làm Bạch Anh bị thương hay không, bà Bạch cũng sẽ tìm mọi cách để đổ tội lên đầu cô, bây giờ muốn giải thích, cho dù có mười nghìn bằng chứng chứng minh đó không phải là cô làm thì bà Bạch và bà Hoắc cũng sẽ đổi trắng thay đen.
Vì vậy tốt hơn hết là đừng lãng phí lời.
Quan trọng hơn là Diệp Mộc Châu vẫn luôn suy nghĩ về hành vi của Bạch Anh.
Diệp Khánh Thy và Bạch Anh đều không tiếc tổn thương bản thân mình vì người đàn ông họ muốn...!Đây là tình yêu sao?
Nhưng nếu đó là tình yêu, tại sao nó phải được chứng minh bằng cách này?
Diệp Mộc Châu bị người giúp việc đẩy vào phòng tối, bà Bạch gần như ngất đi vì tức giận, tự nhiên bà ta cũng không nhìn thấy nụ cười thành công trên mặt của Bạch Anh.
Diệp Mộc Châu hơi nhướng mày nhìn xung quanh.
Một căn phòng nhỏ tối tăm không thể bẫy được cô, trong căn phòng tối duỗi năm ngón tay
ra cũng không thấy được, cô lấy điện thoại di động ra ẩn vài cái giải trừ tấm chăn tín hiệu.
Diệp Mộc Châu đang cầm điện thoại, nhưng không nghĩ ra nên nhắn cái gì cho Hoắc Việt Bách.
Tại sao cô lại tìm kiếm anh? Hiển nhiên là cô có thể tự mình đi ra ngoài, không vạch trần Bạch Anh là vì còn chưa đến thời cơ chứ không phải vì cô không thể vạch trần.
Tại sao...!Bây giờ mọi thứ đều nghĩ đến Hoắc Việt Bách đầu tiên? Điều này không tốt chút nào.
Diệp Mộc Châu thoát khỏi giao diện WeChat của Hoắc Việt Bách, nhấp vào chân dung của Anh Ba, nhận một vài văn kiện, bắt đầu xử lý chuyện của nhóm hacker.
Cô muốn trấn tĩnh lại...
Hẳn là bây giờ tại có quá nhàn rỗi, mới cảm thấy Hoắc Việt Bách vô cùng quan trọng.
Nhất định là vậy.
Khi Bạch Anh bị Diệp Mộc Châu đẩy ngã đánh bể trán, lập tức đã truyền ra khắp nhà họ Hoắc.
Lâm Khiếu Phương hô hấp run lên: "Ngài Cửu, bà chủ bị nhốt trong phòng tối rồi! Bà Hoắc nói đợi Bạch Anh tỉnh lại sẽ dùng gia pháp với bà chủ!"
Hoắc Việt Bách đột nhiên giơ tay tạm dừng cuộc họp, bước nhanh ra ngoài: "Cô ấy còn ở trong phòng tối sao?"
"Đúng vậy, tôi đã cử người vào phòng tối đón bà chủ rồi, ngài Cửu, anh."
"Tôi đi vào phòng tối."
Hoắc Việt Bách không biết bị làm sao, anh chỉ cảm thấy trái tim như bị một lòng bàn tay nắm chặt, nghĩ rằng Diệp Mộc Châu chỉ có một mình ở một nơi tối tăm như vậy...!
Anh mím môi: "Tôi đi đón cô ấy."
Lâm Khiếu Phương sửng sốt một chút: "Nhưng ngài Cửu, trong phòng tối mắt anh sẽ mù, tôi đi đón bà chủ là được rồi..."
“Tôi đi.” Hoắc Việt Bách nhắm mắt lại: “Cô ấy ở một mình sẽ rất sợ”
Lâm Khiếu Phương không nói gì nữa.
Anh ta cảm thấy ngài Cửu đã sớm đi vào trong rồi, mắt của ngài Cửu ở một chỗ hơi tối chút là sẽ không nhìn thấy, huống hồ là một căn phòng tối.
Anh là vì vợ, sẵn sàng tự mình vào phòng tối.
Trong phòng tối Diệp Mộc Châu nhàn nhã nói chuyện phiếm với Anh Ba, đếm thời gian độc
dược trên đám người Bạch Anh phát tác.
Đột nhiên ánh sáng phát ra từ bên ngoài cánh cửa phòng.
"Diệp Mộc Châu."
Là giọng của Hoắc Việt Bách.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...