Dù sao cho một người vào danh sách đen, thì khi người đó gọi đến, tiếng thông báo cũng là “đang bận” mà.
Thư ký lập tức thử nghiệm lên di động của mình, quả nhiên, điện thoại của Diệp Mộc Châu vẫn trong trạng thái có thể liên lạc.
Sắc mặt Hoắc Bách Việt lập tức đen thui.
À, thì ra là bà chủ Hoắc cho anh vào danh sách đen? Tốt lắm.
Từ từ, nếu như cho anh vào danh sách đen, vì sao Lâm Khiểu Phương không biết, còn đưa ra cho anh nhiều ý kiến vô dụng như vậy?
Hoắc Bách Việt giận chó đánh mèo: “Đi trừ tiền thưởng của Lâm Khiếu Phương đi”.
Thư ký: "...?
Vệ sĩ Lâm thật tội nghiệp, câu nói gần vua như gần cọp quả nhiên nói không sai.
Diệp Mộc Châu chờ đến tám giờ rưỡi.
Cô đã rất đói rồi! Vì sao tên khốn Hoắc Bách Việt còn chưa về nhà?
Diệp Mộc Châu xác nhận lại lần nữa: “Chú Chương, ngài Cửu thật sự sẽ về ăn cơm sao?”
Chú Chương cũng không chắc chắn, nhưng mà vừa nãy ông ấy đã hỏi ngài Cửu một lần: “Ngài Cửu có nói như vậy, nhưng mà đã trễ rồi, bà chủ có muốn ăn trước hay không? Tôi
sẽ đi sắp xếp những món cô mang về.”
Diệp Mộc Châu u oán: “Không cần, tôi chờ anh ấy”
Cái khác thì không sai, nhưng mà đó là đồ ăn đầu bếp Michelin cố ý làm cho cô...!
Không nếm thử hương vị, thì uổng quá.
Chờ đến chín giờ, Diệp Mộc Châu hít sâu, lấy di động ra, gọi điện thoại cho Hoắc Bách Việt.
Thật may là gọi được, anh không cho cô vào danh sách đen.
Theo tính cách của tên khốn Hoắc Bách Việt thì nếu anh.
phát hiện có cho anh vào danh sách đen, nhất định sẽ gây ông đập lưng ông, cũng cho cô vào danh sách đen theo.
Bây giờ cô có thể gọi được cho Hoắc Bách Việt, điều đó chứng minh Hoắc Bách Việt vẫn chưa phát hiện chuyện bị cho vào danh sách đen, nếu về nhà có lẽ là do bận.
Rất nhanh, bên kia đã kết nối.
Hơi thở nhẹ nhàng của đàn ông truyền ra từ tai nghe di động.
Giọng nói Diệp Mộc Châu trở nên cứng đờ: “Alo, ngài Cửu?”
Hoắc Bách Việt lạnh nhạt: “Ừ”
Diệp Mộc Châu nuốt ngụm nước miếng: “Đã đến chín giờ, anh nói với chú Chương sẽ về nhà ăn cơm, tại sao vẫn chưa về?"
Hoắc Bách Việt nheo đôi mắt, hừ nhẹ: “Kêu tôi là ngài Cửu?”
Diệp Mộc Châu hơi ngẩn ra một lúc.
Hừ, tên khốn này thích cô gọi anh là “anh Bách Việt”.
Nhưng chú Chương vẫn ở bên cạnh, cái cách xưng hô
buồn nôn thể này cô không thể nói ra được!
Người đàn ông bên kia hiển nhiên đã mất kiên nhẫn: “Nếu bà chủ Hoắc không biết xưng hô với tôi như thế nào, vậy tôi còn việc bận, cúp máy trước
“Từ từ!” Diệp Mộc Châu vội vàng đứng dậy, nhanh chân chạy ra ngoài cửa, dùng tay che microphone lại, trên mặt đỏ hồng: “Cửu...!À thì, anh có về ăn cơm không, anh anh Bách Việt”.
Hoắc Bách Việt dùng một chút, đuôi lông mày hơi nhíu lại: “Gọi thêm lần nữa.”
Diệp Mộc Châu cố nén cảm xúc kỳ lạ trong lòng, nói nhỏ như muỗi kêu: “Anh Bách Việt”
Đầu ngón tay Hoắc Bách Việt hơi cong lại, hạ giọng: “Được, tôi sẽ về sớm”.
Diệp Mộc Châu đạt được mục đích gọi điện thoại, nhưng không biết vì sao, trong lòng có một cảm giác bất an...!
Sai khi Hoắc Bách Việt về đến nhà, mới vừa cởi tây trang, Diệp Mộc Châu đã đi lên chào đón: “Ngài Cửu, tôi giúp anh cất tẩy trang”
Anh nhìn thoáng qua cô: “Bà chủ Hoắc đói bụng sao?
Diệp Mộc Châu lập tức muốn trả lời đói bụng, nhưng cảm thấy nếu vậy thì thật thiếu rụt rè, vì thế lắc đầu mỉm cười: “Chờ ngài Cửu, không đói bụng”.
“Xùy” Người đàn ông ung dung thong thả bước lên lầu: “Nếu không đói bụng, vậy muộn chút rồi ăn”
Trực giác phụ nữ nói cho Diệp Mộc Châu biết, tâm trạng của tên khốn này không tốt.
Bây giờ mà cưỡng hôn anh ta, có thể sẽ khiến cho anh thẹn quá thành giận thật.
Diệp Mộc Châu thấy anh rút ra một điếu thuốc, cô đảo
tròng mắt, vội bước lên: “Ngài Cửu, tôi giúp anh châm thuốc”
Động tác Hoắc Bách Việt hơi ngừng lại, lạnh nhạt nhìn cô: “Bà chủ Hoắc có việc muốn nhờ tôi?”
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...