Hắn cướp lấy đao của Hàn Nhi Phương, bắt lấy hai tay cô đặt cô lên vách tường, đầu gối giữ chặt lấy hai chân đạp loạn xạ của cô, ghé sát vào bên tai cô giễu cợt:
“Mọi người đều nói tức giận là vì quan tâm, em giận đến độ muốn giết tôi, chắc phải quan tâm nhiều lắm nhỉ?”
So với Youki dịu dàng đáng yêu, Lãnh Nhật Nam phát hiện ra Hàn Nhi Phương phản nghịch lãnh diễm dường như càng kích thích hứng thú chinh phục của hắn hơn, Youki đối với mình mà nói có thể xem như một vật cưng, mà Hàn Nhi Phương chưa từng bị Haren tàn phá, cũng không tồn tại quan hệ nô bộc với hắn, hai linh hồn ngang hàng nhau, thắng được trái tim kia tất nhiên sẽ có cảm giác thành tựu cùng thỏa mãn hơn.
Hơi thở ấm áp như đang trêu đùa bên tai Hàn Nhi Phương, cô vô ý nghiêng đầu đi rồi lại đột nhiên trừng mắt nhìn hắn:
“Mẹ nó, đừng có mà tự giáp vàng lên mặt mình, buông ra!”
“Sau khi buông ra hai ta lại đánh tiếp sao?”
Lãnh Nhật Nam thay đổi tư thế, đùi chen vào giữa hai chân cô gắt gao chống đỡ, dùng chính thân hình cao lớn của mình ngăn chặn cô lại, hiếm khi tâm tình tốt như vậy thương lượng với cô:
“Trong căn phòng này hiện giờ chỉ còn thừa lại một cái giường lớn còn ra hình dáng, đánh tiếp thì chỗ ngủ của tôi cũng bị mất, hay là chúng ta thay đổi phương thức, ngồi xuống nói chuyện đi?”
Miệng cùng gương mặt của Hàn Nhi Phương cũng sắp bị ép cho biến hình, thân thể cũng không thể thoát ra, xấu hổ và giận dữ vô cùng, chỉ thở hổn hển nói:
“Anh cho rằng mỗi người đều vô sỉ như anh sao? Tài nghệ không bằng ai, tôi không có gì để nói, thả tôi ra, tôi phải về phòng ngủ!”
Lãnh Nhật Nam nở nụ cười: “Đêm nay là tự em chạy tới phòng tôi mà.
Thịt đến miệng, em nghĩ tôi có thể để cho nó vụt mất sao?"
Hàn Nhi Phương quả thật không thể nhịn được nữa, khiêu khích nói:
“Vậy anh cứ để tôi ở trong phòng anh thử xem.”
Xem đêm nay tôi có cơ hội thiến anh không!
Thật sự muốn tôi phải đổ máu em mới nguôi giận sao? Lãnh Nhật Nam nén tiếng thở dài, ánh mắt sáng quắc nhìn Hàn Nhi Phương nửa ngày, sau đó đôi tay nắm chặt tay Hàn Nhi Phương hơi nới lỏng.
Hắn biết rõ trong nháy mắt khi hắn nới lỏng tay cũng đủ để Hàn Nhi Phương tùy ý ra tay.
Quả nhiên, Hàn Nhi Phương cho là hắn mỏi nên thay đổi tư thế, trong nháy mắt khi hắn buông ra, thoát khỏi sự kiềm chế của hắn, như đang làm ảo thuật lấy thanh chủy thủ dự bị từ trong túi quần ra, cánh tay ngọc vung lên, lưỡi dao MT đột nhiên nhắm thẳng đến cánh tay hắn.
Cô cho rằng nhất định Lãnh Nhật Nam sẽ đề phòng cô, làm sao ngờ được người nào đó lại để cô tùy ý chém, cuối cùng nếu không kịp thời thu lực lại thì có thể chém rụng cả cánh tay của Lãnh Nhật Nam cũng không chừng, vậy mà Lãnh Nhật Nam cũng bị cây đao quân dụng khoét sâu hai tấc, may cũng không phải quá sâu.
Hàn Nhi Phương choáng váng, miệng há hốc, mặt tràn đầy kinh ngạc nhìn hắn.
Lãnh Nhật Nam cũng không hề nhìn vào cánh tay máu chảy ròng ròng của mình, đôi mắt đen sâu thẳm vẫn chiếm trọn cô:
“Như vậy đã bớt giận chưa?”
Có một số việc làm ra sẽ phải trả giá thật nhiều, nếu không vĩnh viễn cũng không có cách nào cứu vãn, vì vậy sẽ mất đi thứ gì đó.
Đêm đó lồng ngực hắn mang theo lửa giận ngập trời, không tìm được nơi giải tỏa, vì vậy Hàn Nhi Phương là “người khởi xướng” đương nhiên sẽ là đối tượng để hắn xả giận, hắn làm ra chuyện như vậy thật sự không phải là vì Hàn Nhi Phương hiện tại mà nhằm vào hành vi lừa dối trước kia của cô.
Đêm nay hắn nguyện trả một cái giá thật lớn, không phải vì cảm giác tội lỗi quấy phá, chỉ là bởi vì hắn muốn tiến thêm một bước nữa với Hàn Nhi Phương.
Thời gian vội vã trôi đi, hôm nay đã đến “sinh nhật” của Hàn Nhi Phương, rõ ràng chỉ là một vở kịch vậy mà Lãnh Nhật Nam lại làm như thật, trong danh sách khách mời không chỉ có họ hàng thân thiết nhà họ Lãnh mà còn có các thương nhân và quan chức chính phủ, thậm chí các đồng nghiệp trong ngành buôn bán vũ khí của châu Á.
Mọi người tìm trăm mối cũng không có cách nào hiểu nổi vì sao Lãnh Nhật Nam từ trước đến giờ vẫn rất an phận lại đột nhiên khoa trương công khai tình cảm yêu đương của mình như vậy, nhưng đều vô cùng nể mặt, không những tự mình đến mà đang mang theo lễ vật giá trị.
Hàn Nhi Phương cũng hoài nghi tên này lấy danh nghĩa “sinh nhật Youki” để vơ vét tài sản, tùy ý lấy ra một trong những món trong đống quà cao ngất kia cũng bằng hai ba năm tiền lương của cô.
Số ít thân tín biết Lãnh Nhật Nam đã có hôn ước với nhà họ Đường nhìn thấy tư thế phù chính (từ thiếp lên vợ lớn) của vật cưng này cũng đều phải âm thầm cảm thán cô gái nhỏ này thật là ghê gớm, chưa đầy hai tháng đã mê hoặc điên đảo Lãnh Nhật Nam từ trước đến nay vẫn không ham mê sắc đẹp, cũng hoa mắt ù tai, bữa dạ tiệc sinh nhật lớn như vậy quả thật là không thèm nể mặt nhà họ Đường, nỗi sỉ nhục này mà cũng có thể nhẫn nhịn, thật đúng là phải phong cho nhà họ Đường danh hiệu đại nhẫn nhịn..
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...