Bà Xã Em Thật Biết Cách Lừa Người


Lãnh Nhật Nam thấy mặt mũi cô ỉu xìu uể oải, đoán hơn phân nửa là người này đã bị lời nói của hắn chọc vào chỗ đau, không khỏi sinh cảm giác thương tiếc, cánh tay dài duỗi ra, kéo cô vào trong lòng mình, tiến đến bên tai cô thấp giọng nói:
“Nói miệng không bằng chứng, tôi không tin, trừ khi để tôi tự mình kiểm tra.”
Cứt, đùa tôi à!
Hàn Nhi Phương bực bội trong lòng nhưng lại không phát tác được, âm thầm hít một hơi ngước mắt lên nhìn người đàn ông kia, đôi mắt đen tuyền nhất thời ngây dại:
“Kiểm tra thế nào?”
Lãnh Nhật Nam suy nghĩ mộ lát, khóe miệng nhếch lên một nụ cười:
“Xâm nhập từng tấc từng tấc để kiểm tra.”
Nụ cười của hắn khiến cho khuôn mặt vốn đã tinh sảo đến gần như sắc bén trở nên nhu hòa, lại khiến cho người ta có cảm giác dịu dàng thân thiết lạ thường.

Tôi ngất, thì ra cũng biết cười à, tôi còn tưởng rằng dây thần tinh mặt của anh bị tê liệt một nửa rồi.
Hàn Nhi Phương bị nụ cười không có ý tốt kia làm cho hoa mắt, trong lòng vừa chấn động thì bất thình lình đã bị khuôn mặt tuấn tú đang tiến tới gần làm cho hoảng sợ, mắt vẫn chưa kịp trợn tròn thì miệng đã thất thủ.
Lãnh Nhật Nam hôn lên môi cô một cái, thấy cô vẫn ngơ ngác không có phản ứng gì, ánh mắt khẽ cong lên, nghiến lấy môi cô làm cho nụ hôn này thêm sâu.Trong tình huống này tất nhiên cô không thể đẩy Lãnh Nhật Nam ra, dù thật sự đêm nay Lãnh Nhật Nam muốn ăn cô thì chức trách cùng sứ mạng của cô cũng sẽ không cho phép cô lâm trận lùi bước.
Khi cần thiết phải anh dũng hiến thân vì lợi ích quốc gia cùng sự nghiệp đặc công, hy sinh mình vốn chính là thiên thức của một đặc công như cô, nói cách khác lúc chấp hành nhiệm vụ đặc biệt, nếu như không thể không dùng thủ đoạn nhan sắc để đạt được mục đích thì điều tất yếu cô phải làm là hy sinh mình.

Không riêng gì cô, các thành viên khác trong Linh Xích cũng giống vậy, nếu như trời sinh Lãnh Nhật Nam thích đàn ông vậy thì tối nay người ở đây chính là mấy người như Vương Thái chẳng hạn.
Những nụ hôn như mưa dày đặc nhiệt tình.

Đầu tiên đôi mắt phượng của Hàn Nhi Phương mở to, vẻ mặt lại chợt tựa như tràn đầy mừng rỡ nhìn người đàn ông này, ánh mắt cũng tràn ngập vẻ mê luyến không thể che dấu được.
Môi mềm kề nhau, triền miên mấy bận, người đàn ông này mỗi lần hôn đều mang theo một vẻ dịu dàng thắm thiết, Hàn Nhi Phương ra vẻ hưởng thụ chậm rãi nhắm mắt lại nhưng trong lòng lại đầy một bụng khả nghi.

Ở đây không có áo mưa cũng không có thuốc tránh thai, lại trễ như vậy rồi, theo lý mà nói thì theo tính cách làm việc cẩn thận lại không chịu sai sót của Lãnh Nhật Nam, hắn sẽ không bước vào nguy hiểm như vậy mới phải, nhưng hai người đã hôn cả ngày mà hình như hắn không muốn dừng lại chút nào.
Mập mờ đang thăng cấp, ngay cả thời gian cũng xấu hổ đỏ mặt.
Đôi môi mềm mại căng mọng của Hàn Nhi Phương như một thứ quả ướt át tươi mát, bị Lãnh Nhật Nam gây mê nên có chút hứng khởi, trong lúc khoái cảm đang lan rộng, động tác của hắn càng kịch liệt hơn, đầu lưỡi mềm mại trơn tru ngang nhiên xâm nhập, bá đạo trở mình mút vào cùng quấn lấy đầu lưỡi cô.
Trong lúc nụ hôn đang sâu, đầu óc Hàn Nhi Phương có hơi choáng váng, không nhịn được mở rộng tầm mắt ra nhìn trộm, đôi mắt kia cũng đang nhìn cô.


Bốn mắt nhìn nhau, Lãnh Nhật Nam yêu chết đi được thần sắc mê ly “không đề phòng” của cô, hai con ngươi sâu và đen như đầm mực trong nháy mắt đã tản ra một hương vị dục vọng, như vết dầu càng loang càng rộng, giống như lúc nào cũng có thể nổ mạnh làm cho Hàn Nhi Phương sợ hãi không thôi.
Nhiệt độ trong phòng thoắt cái đã trở nên nóng hổi khiến người ta có chút không thể thích ứng được.
Đôi cánh tay đầy sức mạnh kia của Lãnh Nhật Nam càng siết càng chặt, trằn trọc xâm nhập hôn lên thân thể cách một lớp vải kia, Hàn Nhi Phương cũng có thể cảm giác đươc cơ thể mạnh mẽ kia đang bừng bừng phấn chấn nhiệt tình.

Cô giương mắt nhìn đôi con ngươi nhuốm màu dục vọng đang nhộn nhạo dậy sóng kia nhưng lại không hề thấy phản cảm.
Trong nội tâm đã giao chiến mấy phen, cuối cùng cô như đã thỏa hiệp vươn tay ôm lấy cổ Lãnh Nhật Nam, bắt đầu không lưu loát nhưng nhiệt tình đáp lại hắn.
Nhưng mà điều khiến cho cô không ngờ chính là sự chủ động của cô bỗng nhiên đã làm cho Lãnh Nhật Nam đình chỉ tiến công.
Rời khỏi môi nhau, hơi thở đàn ông dày đặc vẫn vương vít trên mặt Hàn Nhi Phương, nóng đến nỗi khiến tim cô đập nhanh.

Hàn Nhi Phương nhìn dục vọng trong mắt hắn dần dần tan biến mà chuyển thành vẻ sủng nịnh nồng đậm cùng một chút ảo nảo không dễ nhận ra.
Cô biết rõ vì sao hắn ảo não.

Người đàn ông này trời sinh tính tình đã cơ trí tỉnh táo, cẩn thận nghiêm túc, luôn giống như một người máy hệ thống tinh vi, làm chuyện gì cũng muốn đạt tới cảnh giới lí trí nhất, bình thường bất kể ở bên ngoài hay ở nhà hắn cũng vĩnh viễn làm ra vẻ bất cẩu ngôn tiếu (nói năng thận trọng), nghiêm chỉnh lạnh lùng, giống như có cực kì ít người có thể khơi mào tình cảm thật sự của hắn, nhưng vừa rồi trong khoảng thời gian ngắn rõ ràng hắn đã không kiểm soát được, đương nhiên trình độ “không thể khống chế” cũng chỉ có khi hắn định nghĩa như vậy mới có thể gọi là không khống chế được, đối với cô mà nói chỉ có thể gọi là hưng phấn.
Biết rõ đêm nay chắc chắn người đàn ông này sẽ không tiếp tục nữa, tảng đá trong lòng dần rơi xuống, Hàn Nhi Phương không để lại dấu vết thở phào một hơi, vẻ mặt lại vẩn cẩn thận như trước:
“Tứ gia?”
Lãnh Nhật Nam thấy đôi mắt ngập nước tràn ngập mê hoặc của cô, không khỏi sinh lòng tà ác, hỏi đùa:
“Muốn tôi tiếp tục sao?”
Éo đỡ nổi! Nói ra giống như chị mày chưa thỏa mãn dục vọng vậy, thôi, hôm nay thỏa mãn lòng hư vinh của nhà ngươi vậy.
Hàn Nhi Phương gật đầu như băm tỏi, đôi mắt mở thật to, dáng vẻ thản nhiên như đang không hề che giấu nội tâm của mình.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận