Bà Xã Em Phải Kết Hôn


Trong phòng làm việc của Trầm Thiên Phong, Lý Giai Kỳ mang một số tài liệu mà cô đã chỉnh sửa đến lấy chữ ký của anh.
Tiểu Dương từ ngoài đi vào, phía sau còn có một người đàn ông lạ mặt.

Người đàn ông lạ mặt không giấu nổi vẻ sợ sệt trên khuôn mặt, cơ thể anh ta hành động cứng ngắc như một cỗ máy.

Khi vào phòng nhìn thấy Lý Giai Kỳ thì hơi chút ngạc nhiên sau đó nhìn thấy Trầm Thiên Phong thì cơ hồ cả người sắp nhũn ra như bún.
Chủ...chủ tịch Trầm tốt! Tôi...tôi...tôi là trợ...trợ lý của...của Bộ trưởng Châu.

Tối...tối hôm nay, ngài Châu có...có tổ...tổ chức một buổi dạ...dạ tiệc.

Mời...mời chủ..chủ tịch Trầm ngài đến dự ạ.
Cẩn thận đặt tấm thiệp màu vàng kim lên bàn làm việc của Trầm Thiên Phong, vị trợ lý Bộ trưởng kia khẽ nuốt nước miếng cái ực rồi đứng im bất động.
Trầm Thiên Phong đang xem xét tài liệu nghe viên trợ lý nói thì nhíu mày sau đó nhìn anh ta.

Bị nhìn trúng, viên trợ lý suýt nữa xỉu luôn tại chỗ, chân anh ta run lên bần bật, tay nắm chặt mép quần.
Tôi biết rồi! Anh cứ về trước đi.
Như nhận được đại xá, viên trợ lý đẩy nhanh tốc độ rời khỏi phòng, lúc ra đến cửa còn giơ tay lau mồ hôi trên trán.
Ha ha ha ha! Cười chết mất! Trợ lý Bộ trưởng mà lại bị tật nói lắp.

Lý Giai Kỳ không nhịn nổi cười to.
Anh ta không bị tật nói lắp, có lẽ là căng thẳng quá thôi.

Tiểu Dương giải thích.
Nhìn bộ dạng khúm núm của anh ta làm tôi nhịn cười đến là vất vả.
Được rồi, không đùa nữa.
Lý Giai Kỳ thức thời ngưng cười, cảm xúc tiêu cực ngày hôm qua cũng theo đó mà tiêu hết.

Chủ tịch, tôi sẽ đi từ chối.
Sao lại từ chối, đây là dạ tiệc do Bộ trưởng tổ chức đấy.

Lý Giai Kỳ sửng sốt.
Trước giờ chủ tịch không tham gia dạ tiệc bao giờ cho nên tuy biết là chủ tịch sẽ không đi nhưng bọn họ vẫn luôn gửi thiệp mời.
Vậy sao!
Trên mặt Lý Giai Kỳ hiện rõ sự mất mát, cô chưa từng tham dự dạ tiệc sang trọng như vậy nên muốn đi cho biết vậy mà Trầm Thiên Phong trước giờ lại không tham gia bao giờ.
Trầm Thiên Phong cũng không mấy quan tâm đến mấy chuyện này thế nhưng vẻ mất mát của Lý Giai Kỳ làm anh đổi ý.
Không cần từ chối, tôi sẽ tham gia.
Tiểu Dương hơi bất ngờ với quyết định của Trầm Thiên Phong nhưng cũng không có ý kiến gì khác còn Lý Giai Kỳ thì vui mừng thấy rõ.
Hi hi, không ngờ cũng có ngày được tận mắt chứng kiến dạ tiệc của giới thượng lưu quyền thế.

Tuy chỉ là đi theo Trầm Thiên Phong với tư cách trợ lý nhưng cũng không ảnh hưởng đến tâm trạng vui vẻ của Lý Giai Kỳ.
Đúng bảy giờ tối, Lý Giai Kỳ cùng với Tiểu Dương và Đàm Minh Viễn đi theo Trầm Thiên Phong đến buổi dạ tiệc của Bộ trưởng Châu.
Bộ trưởng Châu đứng đầu bộ công nghiệp và truyền thông, quyền thế ngập trời cho nên dạ tiệc ông ấy tổ chức toàn là người không phú cũng quý.
Do không chủ ý đi dự tiệc nên cả bốn người đều ăn mặc đơn giản chứ không mặc lễ phục xa hoa như những người dự tiệc tối nay.

Trầm Thiên Phong, Đàm Minh Viễn và Tiểu Dương vẫn là bộ Âu phục mặc ban ngày và mặc thêm áo khoác dài giữ ấm.

Riêng Lý Giai Kỳ có chút khác, cô ngậm ngùi chia xa chiếc áo khoác dày như cái chăn của mình và mặc vào chiếc áo dạ dài giữ ấm cơ thể, tóc búi cao gọn gàng, trên mặt chỉ đánh chút son môi khác hoàn toàn với những nữ quý tham gia tiệc.
Nhìn cả khu vực dạ tiệc ai ai cũng lễ phục sang trọng, váy áo thướt tha chỉ riêng Lý Giai Kỳ là mặc nguyên bộ đồ công sở đi dự tiệc.
Dạ tiệc được tổ chức ở khuôn viên một biệt thự rộng lớn.

Tuy trời rét còn có tuyết rơi nhưng xung quanh khu vực tổ chức tiệc thì ấm áp lạ thường.

Lý Giai Kỳ nhìn thấy những tốp năm tốp ba các cô gái trang phục thướt tha đang đứng trò chuyện trên trời dưới biển với nhau rất rôm rả.
Bốn người chỉ vừa bước vào sảnh tiệc đã thu hút sự chú ý của mọi người, những tiếng xì xào bàn tán cứ vang lên không ngớt.

Họ là ai vậy? Nhìn lạ quá, tôi chưa từng thấy trước đây.
Không cần biết là ai nhưng phàm là người tham dự tiệc hôm nay thì đều là người không thể động đến.
Người đàn ông râu rậm đó khí thế thật đáng sợ, cảm giác cứ như tảng băng di động ý.
Đừng nói lung tung cẩn thận họ nghe thấy.
Rất nhanh từ trong đám đông có ba bốn người đàn ông vội vã đi về phía bốn người Trầm Thiên Phong, dẫn đầu là một người đàn ông tầm hơn năm mươi quần áo sang trọng, dáng người vừa phải trên mặt nở một nụ cười rất tươi.
Hoan nghênh chủ tịch Trầm, thật không ngờ được chủ tịch nể mặt đến dự.

Đúng là vinh hạnh cho Chẫu mỗ.
Bộ trưởng Châu quá khách sáo rồi.
Trầm Thiên Phong đưa tay ra bắt tay với Bộ trưởng Châu, trên mặt ông ta nét cười càng lớn hơn.
Đàm tiên sinh tốt! Trợ lý Dương tốt! Bộ trưởng Châu thân mật bắt tay chào hỏi với Đàm Minh Viễn và Tiểu Dương có vẻ là rất thân thiết, đến Lý Giai Kỳ thì chỉ bắt tay rồi cười thân thiện: Không biết vị này xưng hô thế nào cho phải?
Lần đầu tiên Bộ trưởng Châu thấy có phụ nữ đi cùng Trầm Thiên Phong hơn nữa cô gái này không giống như bạn dự tiệc cùng nên ông ta không dám phỏng đoán bừa bãi.
Bộ trưởng Châu, hân hanh! Tôi là trợ lý của chủ tịch Trầm, ngài gọi tôi trợ lý Kỳ là được.

Lý Giai Kỳ chủ động giải thích tránh để ông ta suy nghĩ theo hướng không hay.
Ồ, thì ra là trợ lý Kỳ.

Thất lễ, thất lễ.
Sau màn chào hỏi đầy thân mật thì mọi người đi theo Bộ trưởng Châu vào một phòng ăn lớn có lẽ là nơi dành riêng cho khách quý.

Rất tự nhiên, Trầm Thiên Phong ngồi vào ghế chủ tọa và mấy người bên phía Bộ trưởng Châu cũng không có ý định nhắc nhở.
Trong phòng có khoảng hơn mười người đang ngồi thêm cả bốn người Lý Giai Kỳ và ba người của Bộ trưởng Châu nữa cũng không phải ít.
Mọi người mời dùng bữa tự nhiên, chúng tôi xin phép ra ngoài dạo chơi một chút.
Tiểu Dương nói xong rồi kéo theo Lý Giai Kỳ rời khỏi căn phòng đi ra phía ngoài sảnh tiệc.
Xảy ra chuyện gì sao? Lý Giai Kỳ khó hiểu.

Không có chuyện gì, ở trong đó toàn mấy chuyện nhàm chán nên tôi đưa cô ra ngoài ăn đồ ngon.
Những người trong phòng đó hẳn đều là nhân vật tầm cỡ?
Không sai, chính trị gia và thương nhân đều đủ cả.
Vừa đi vừa nói chuyện, một lát sau hai người đã có mặt ở khu vực đồ ăn.

Nhìn những món ăn ngon miệng bắt mắt, Lý Giai Kỳ thầm nghĩ quả không sai khi lựa chọn đến đây.
Tiểu Dương ăn không nhiều lắm nên phần lớn thức ăn đều vào bụng của Lý Giai Kỳ.

Ăn uống no say, Lý Giai Kỳ không muốn làm việc gì nữa, cô dứt khoát ngồi ở đó ngắm đồ ăn.
Tôi đi toilet một chút, cô cũng ăn nhiều rồi nên đứng lên vận động một chút đi.

Tôi thấy gần hồ bơi có trồng khá nhiều hoa đẹp đấy.
Tôi biết rồi.
Vậy là hai người đi về hai hướng trái ngược nhau, Tiểu Dương đi về phía toilet còn Lý Giai Kỳ không tình nguyện cho lắm đi về phía hồ bơi.
Tiểu Dương nói không sai, gần hồ bơi được trồng rất nhiều hoa đẹp.

Có hồng leo, hồng bụi, hồng thân gỗ đủ màu sắc và chủng loại, thược dược cũng được trồng rất nhiều có lẽ chủ nhân của ngôi biệt thự là người rất yêu thích hoa cỏ bởi Lý Giai Kỳ thấy còn có rất nhiều loài hoa cô không biết tên được trồng ở đây.
Tản bộ ngắm hoa trong không khí ấm áp làm cho người ta thư thái hơn rất nhiều, Lý Giai Kỳ cũng thấy tinh thần sảng khoái hơn.
Người nào ở đó?
Đang mải mê ngắm mấy đoá hoa hồng, Lý Giai Kỳ nghe thấy một giọng nữ the thé đầy khó chịu.

Quay người lại, cô nhìn thây có bốn năm cô gái mặc lễ phục cầu kỳ đang tiến về phía mình.
Cô kia, cô là ai? Tại sao lại ở chỗ này?
Một cô gái mặc bộ lễ phục lệch vai màu đỏ rượu nhìn Lý Giai Kỳ không mấy thiện cảm, lên tiếng chất vấn.
Hỏi tôi sao? Không thấy tôi đang ngắm hoa sao, hay là trời tối quá mắt cô nhìn không rõ.

Chậc chậc, còn trẻ vậy mà thị lực có vấn đề, thật đáng thương.
Đối với loại người luôn cho mình cao hơn người khác Lý Giai Kỳ cũng không cho thái độ tốt thậm chí là chọc tức bọn họ.
Cô...
Cô gái lễ phục đỏ giận mà không nói được gì, hung hăng lườm Lý Giai Kỳ.
Đây là dạ tiệc của Bộ trưởng Châu, khách mời đều là người có quyền thế không phải hạng người nào cũng đến được.

Một cô gái mặc lễ phục màu bạc vô cùng bắt mắt lên tiếng, lời của cô ta ý nói Lý Giai Kỳ chỉ là thứ người thấp hèn mà cũng muốn dự tiệc sang trọng.
Bảo vệ đâu mà để cho cô ta vào đây vậy? Một cô gái khác phụ hoạ theo.
Châu tiểu thư, nhất định là cô ta vào đây muốn tìm đàn ông để bám theo, ai mà không biết trong này toàn người phú quý.

Bám đùi bất kể một ai cũng là một bước lên mây cho nên cô ta mới liều mạng như vậy.
Từ lời cô gái mặc lễ phục hồng này Lý Giai Kỳ đoán ra cô gái lễ phục màu bạc sang trọng kia là con gái của Bộ trưởng Châu, thảo nào mắt cao hơn đầu.
Cô cũng biết bảo an của buổi tiệc chặt chẽ vậy mà còn phun ra được mấy lời như vậy.

Chưa biết chừng người mời tôi lại chính là Bộ trưởng Châu cũng nên.
Tuy không muốn dây dưa với mấy chuyện rắc rối này nhưng đột nhiên Lý Giai Kỳ lại muốn xem vẻ mặt của mấy cô ả khi biết mình được chính chủ nhân bữa tiệc mời, à ở một góc độ nào đó thì đúng là như vậy.
Nực cười, ba của tôi làm sao quen biết với hạng người như cô.

Lễ phục bạc không phục phản bác.
Vậy sao? Chi bằng mời Bộ trưởng Châu đến đối chất không phải là xong rồi sao.
Cô là cái thá gì mà nghĩ Bộ trưởng Châu sẽ gặp mặt cô, thứ đàn bà chỉ muốn trèo lên giường đàn ông như cô tôi gặp nhiều rồi.

Thứ đàn bà lẳng lơ hạ tiện.
Lý Giai Kỳ hung dữ lườm lễ phục đỏ rượu một cái khiến cô ta lạnh sống lưng, bất giác lùi về sau một bước.
Cái miệng có thể ăn bậy nhưng lời nói thì chớ bậy bạ, mang danh là thiên kim là quyền quý lại có thể nói ra mấy lời dơ bẩn như vậy.

Mở miệng khép miệng đều là leo lên giường đàn ông, có khi người muốn tìm kim chủ trong bữa tiệc là mấy cô mới đúng.
Bị Lý Giai Kỳ nói khiến mặt của mấy cô gái kia như cái bảng pha màu lúc xanh lúc đỏ.

Giống như bị nói trúng tim đen, lễ phục hồng và đỏ rượu đảo mắt nhìn nhau rồi sợ sệt nhìn về Châu tiểu thư.
Cô vừa nói cái gì?
Châu tiểu thư giận tím mặt, mấy lời của Lý Giai Kỳ khác nào đánh vào mặt của cô ta.
Không ngờ thiên kim nhà Bộ trưởng Châu lại có vấn đề về thính lực.

Một người tai không tốt chỉ thích nghe nịnh bợ bảo sao có thể ở cùng chỗ với đám mắt có vấn đề.
Không phải người thích gây chuyện nhưng tuyệt đối cũng không để cho người khác bắt nạt, cái miệng của Lý Giai Kỳ đương nhiên không để cho người khác được lợi..


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui