Mọi nỗ lực tìm kiếm của Phi Hổ và các thế lực thân cận hoàn toàn trở nên vô vọng khi mà một tuần trôi qua vẫn không có một chút xíu manh mối nào dù là nhỏ nhất về Trầm Thiên Phong và những người khác, họ dường như đã bốc hơi khỏi Trái đất.
Mặc dù đã cố gắng ổn định tâm trạng cũng như ăn uống đầy đủ nhưng sức khỏe của Lý Giai Kỳ vẫn bị ảnh hưởng khá nhiều.
Cô bị các Giáo sư, bác sĩ yêu cầu phải nằm dưỡng thai trên giường bệnh, thời gian có thể ra ngoài chỉ vỏn vẹn nửa tiếng buổi sáng và nửa tiếng buổi chiều.
Sáu bánh bao nhỏ tuy rằng không biết rõ ràng chuyện gì xảy ra nhưng chúng vẫn nhạy cảm phát hiện không khí không thích hợp lắm.
Sáu đứa trẻ ngoan ngoãn hiểu chuyện không hề nhắc đến ba trước mặt Lý Giai Kỳ và luôn luôn ở bên cạnh cô sau khi tan học.
Tuổi còn nhỏ không thể làm gì khác nên chúng chỉ có thể ở bên cạnh mẹ mà thôi.
Không ai bảo ai nhưng trong lòng mọi người đều có kết luận của riêng mình, họ biết rằng Trầm Thiên Phong và thuộc hạ của mình chín phần là đã táng thân nơi biển sâu cho nên ai có tính toán gì đều bắt đầu rục rịch hành động.
Buổi chiều hôm ấy, đã chín ngày kể từ khi nhận được tin Trầm Thiên Phong và Lý Lập Thành mất tích, Lý Giai Kỳ vẫn không nhận thêm được một chút tin tức nào nữa về họ.
Ngồi trên chiếc xe lăn, Lý Giai Kỳ được Lương Thủy Nhu đẩy ra ngoài hít thở không khí, phía sau họ là một tốp hộ vệ đi theo để đảm bảo an toàn.
Mỗi ngày Lương Thủy Nhu đều dùng xe lăn đưa Lý Giai Kỳ ra đây vừa là thay đổi không khí vừa là để chờ sáu bánh bao nhỏ tan học trở về.
Còn khoảng mười phút nữa sáu bánh bao nhỏ sẽ về đến, Lý Giai Kỳ hít thở không khí trong lành, mắt vẫn hướng về phía cổng.
Một chiếc xe màu đen từ từ tiến vào cổng của Hải Thiên Đế Cung, chiếc xe này không phải xe của Hải Thiên Đế Cung nên đương nhiên không thể vào bên trong.
Chu Tử Kiệt đích thân đến kiểm tra, sau khi nhìn thấy người ở trong xe anh ta đầu tiên là kinh ngạc sau đó là kích động đến mức không nói rõ ràng.
Để cho chiếc xe vào trong, Chu Tử Kiệt giống như là gắn động cơ ở chân chạy vội vào trong báo tin cho Lý Giai Kỳ.
Phu...! phu nhân! Lão đại trở về rồi.
Trên mặt anh ta không che giấu nổi sự kích động, khoé mắt đỏ hoa thậm chí thấy rõ cả vệt nước trên mặt.
Lý Giai Kỳ đang tò mò đánh giá chiêc xe thì thấy Chu Tử Kiệt kích động chạy tới sau đó thông báo một tin tức động trời.
Không dám tin vào tai mình, Lý Giai Kỳ muốn tự mình kiểm chứng nên đã đỡ cơ thể nặng nề đứng dậy, dưới sự giúp đỡ của Lương Thủy Nhu và Chu Tử Kiệt, cô bước nhanh về phía chiếc xe kia.
Cửa xe mở ra, một đôi giày da màu đen xuất hiện sau đó là đôi chân thon dài rồi cuối cùng là anh, người mà cô cũng như tất cả mọi người mong ngóng bấy lâu nay.
Cảm xúc vỡ òa, bao nhiêu đè nén trong lòng được giải phóng, Lý Giai Kỳ cứ ngây ngốc đứng đó nhìn Trầm Thiên Phong, nước mắt lăn dài trên má, cô không biết nói gì vào lúc này nữa.
Trầm Thiên Phong cũng phát hiện ra Lý Giai Kỳ đang đứng ở đó, anh cũng rảo bước bước đến phía cô.
Lý Giai Kỳ đang chìm đắm trong sự vui mừng, hạnh phúc, ánh mắt không dời khỏi người Trầm Thiên Phong đánh giá anh một lượt và cũng vô tình cô phát hiện ra ánh mắt của anh có gì đó không đúng lắm.
Trầm Thiên Phong tiến lên ôm chầm lấy Lý Giai Kỳ.
Giai Kỳ! Cuối cùng cũng được gặp em, nhớ em quá đi mất.
Đôi tay đang đưa lên của Lý Giai Kỳ chợt khựng lại giữa không trung sau đó cô từ từ hạ tay xuống, nhẹ nhàng lách mình khỏi vòng tay của Trầm Thiên Phong.
Chúng ta mau vào trong thôi, để em nhìn xem anh có bị thương chõi nào không.
Nói xong, Lý Giai Kỳ xoay người đi vào bên trong trước, Trầm Thiên Phong cũng lập tức đuổi theo phía sau.
Anh rất quen thuộc đi vào bên trong, mọi người đều cảm thấy không khí giữa hai người hơi là lạ nhưng lại không rõ ràng lạ ở chỗ nào.
Lý Giai Kỳ bởi vì bụng đã lớn nên đi có hơi chậm, cô phải nhờ vào Lương Thủy Nhu đỡ mới có thể đi lại dễ dàng.
Trầm Thiên Phong đi hơi nhanh nên bước qua Lý Giai Kỳ và Lương Thủy Nhu sau đó anh hơi khựng lại rồi quay người đỡ Lý Giai Kỳ cùng vào trong.
Trầm Thiên Phong trở về quả thật là một tin tức chấn động, mọi người trong Hải Thiên Đế Cung nhanh chóng biết được thông tin vội vàng chạy đến phòng khách chào hỏi.
Chả mấy chốc mà xung quanh Trầm Thiên Phong đã vây kín bởi một vòng người, ai cũng gấp gáp hỏi thăm tình hình những ngày qua của anh như thế nào, người kích động nhất có lẽ là quản gia Lưu.
Nước mắt nước mũi giàn giụa, ông ôm lấy Trầm Thiên Phong rồi khóc như trẻ con.
Trái ngược với sự nhiệt tình của mọi người thì thái độ của Lý Giai Kỳ lại có vẻ lạnh nhạt.
Cô đỡ bụng lớn đi ra khỏi đám đông rồi kéo tay Chu Tử Kiệt ra một góc.
Anh mau gọi cho tài xế của sáu bánh bao nhỏ kêu họ đưa chúng đến nhà của anh trai tôi, nhớ phái thêm người bảo vệ chúng.
Ngạc nhiên với dặn dò của Lý Giai Kỳ, Chu Tử Kiệt buột miệng hỏi lại: Không phải lão đại đã trở về sao, tại sao không để cho bọn trẻ về gặp mặt lão đại?
Lý Giai Kỳ kéo Chu Tử Kiệt vào sát người mình sau đó thì thầm vào tai anh ta điều gì đó.
Hai mắt Chu Tử Kiệt mở lớn sau đó không dám tin mà nhìn Lý Giai Kỳ, chỉ thấy cô khẽ gật đầu một cái.
Không dám chậm trễ, Chu Tử Kiệt vội vã chạy ra ngoài gọi điện thoại cho tài xế của sáu bánh bao nhỏ cũng như điều động một đội hộ vệ bí mật di chuyển đến biệt thự riêng của Lý Lập Thành.
Lúc rời khỏi khỏi phòng khách còn không nhịn được mà nhìn Trầm Thiên Phong thêm một cái như muốn tìm ra điều gì đó.
Mọi người trong Hải Thiên Đế Cung vốn chỉ là muốn đến hỏi thăm tình hình của Trầm Thiên Phong một chút chứ không dám nán lại lâu ai ngờ Trầm Thiên Phong bình thường rất dọa người thì hôm nay lại khá dễ tính để cho họ tuỳ ý vây quanh.
Quản gia Lưu cũng là một phen thụ sủng nhược kinh bởi bình thường hễ ông xúc động muốn ôm ông chủ một cái đều bị ghét bỏ đẩy ra vậy mà hôm nay mặc kệ nước mắt nước mũi của ông dính tùm lum trên Âu phục của mình thì Trầm Thiên Phong vẫn để cho ông ôm mà không đẩy ông ra vì thế quản gia Lưu lại càng là ôm chặt hơn.
Lúc chạy đến đây chưa kịp chen chúc vào trong đám người, bà chủ đã đặc biệt nhắc nhở ông rằng ông chủ rất nhớ ông, cũng đặc biệt cảm kích ông đã chăm sóc cả nhà những ngày qua.
Trầm Thiên Phong cũng là lần đầu tiên đối diện với sự nhiệt tình của mọi người như vậy nên không biết phải làm sao chỉ có thể để tuỳ ý quản gia Lưu ôm chặt cứng lấy mình hơn nữa còn phải trả lời một đống câu hỏi của mọi người.
Lý Giai Kỳ lại hoàn toàn là bộ dáng nhàn nhã ngồi uống sữa mà Lương Thủy Nhu đã chuẩn bị, cô không lên tiếng gọi Trầm Thiên Phong cũng như không giải tán đám đông trong phòng khách mà chỉ thảnh thơi nhấp từng ngụm sữa.
Để hạn chế khả năng bị tiểu đường thai kỳ nên sữa mà Lý Giai Kỳ uống đều là loại không có đường, ngoại trừ có màu trắng đặc trưng của sữa và một chút hương thơm thì vị của nó không khác nước lọc là mấy.
Lương Thủy Nhu cũng thấy rất ngạc nhiên với thái độ của Lý Giai Kỳ nhưng cũng không đoán được suy nghĩ của cô nên vẫn bảo trì trầm mặc.
Mãi cho đến khi Lý Giai Kỳ uống hết cốc sữa, cô mới nhàn nhạt lên tiếng để cho đám đông giải tán, mọi người bấy giờ mới rời khỏi phòng khách nhưng quản gia Lưu vẫn sống chết không buông Trầm Thiên Phong ra.
Ông chủ, thật may cậu đã quay trở lại, nếu cậu thật sự không trở về thì cái thân già này chắc không sống nổi.
Quản gia Lưu vừa khóc vừa dụi mắt vào tay áo của Trầm Thiên Phong.
Được rồi, chẳng phải tôi đã về rồi sao.
Quản gia Lưu, tôi đói rồi, ông cho nhà bếp chuẩn bị thức ăn đi.
Lý Giai Kỳ lên tiếng.
À, được được, tôi lập tức đi dặn dò nhà bếp.
Trầm Thiên Phong cuối cùng cũng thoát ra khỏi vòng tay của quản gia Lưu, anh cười bất đắc dĩ rồi tiến lên ngồi bên cạnh Lý Giai Kỳ nhưng cô lại dịch mông ra tránh né anh.
Anh nghỉ ngơi một lát rồi chúng ta ăn cơm, mọi người cũng là quá vui mừng nên có hơi nhiệt tình quá.
Không sao.
Trầm Thiên Phong ghé sát vào Lý Giai Kỳ nói nhỏ đủ cho cô nghe thấy: Vậy em có vui mừng khi chồng của mình trở về hay không?
Lý Giai Kỳ lườm anh, bĩu môi: Biết rồi còn hỏi, đồ đáng ghét.
Dù đang mang thai, có thể tăng cân không ít nhưng nhan sắc của Lý Giai Kỳ thì đúng là càng ngày càng mặn mà, Trầm Thiên Phong ngay lập tức bị biểu cảm của cô hớp hồn.
Ngây ngẩn một chút mới sực nhớ ra bọn trẻ: Bọn trẻ sao giờ này vẫn chưa về?
Anh quên rồi sao, tuần này các con có lịch tham gia khoá học dã ngoại ở trường, chính anh sắp xếp lịch cho bọn trẻ mà còn quên mất.
Giọng điệu oán trách của Lý Giai Kỳ làm Trầm Thiên Phong bừng ngộ, anh vội vàng xin lỗi.
Là chồng quên mất, tại bận rộn nhiều việc quá nên quên mất chuyện này, vợ đừng có giận.
Càng lức Lý Giai Kỳ càng thấy suy đoán của bản thân là chính xác nhưng cô vẫn cần kiểm chứng thêm nên vẫn tỏ ra giận dỗi đánh một cái vào tay của Trầm Thiên Phong.
Còn may là anh trở về, nếu anh không về thì tuần tới lúc em sinh chẳng phải sẽ lại trải qua một mình hay sao.
Đến lúc đó chờ sinh xong em sẽ lập tức ly hôn với anh rồi đi tìm người đàn ông khác.
Lương Thủy Nhu luôn ở bên cạnh chợt thấy khó hiểu, cô đang định lên tiếng nhắc nhở Lý Giai Kỳ còn tận hai tháng nữa mới sinh thì lời mà Trầm Thiên Phong nói ra càng khiến cô sửng sốt hơn.
Chẳng phải đã trở về rồi sao, tuần tới lúc vợ sinh con thì chồng sẽ luôn ở bên cạnh vợ.
Ừm, chồng là tốt nhất.
Lý Giai Kỳ nũng nịu tựa đầu vào vai Trầm Thiên Phong.
Lương Thủy Nhu đi hết từ kinh ngạc này tới kinh ngạc khác sau đó cô lại nhận được ánh mắt của Lý Giai Kỳ, nãy giờ cô cũng đang thắc mắc hiện tại đã hiểu được.
Tôi vào xem đồ ăn chuẩn bị đến đâu rồi.
Lương Thủy Nhu vẫn tỏ ra bình tĩnh rồi đi vào phía trong bếp, phòng khách lớn chỉ còn lại Trầm Thiên Phong và Lý Giai Kỳ, cô cũng nhanh chóng ngồi thẳng người lên.
Ai da, không ngồi được như vậy, cái eo khó chịu quá.
Trầm Thiên Phong không nghi ngờ gì vội vàng đỡ Lý Giai Kỳ ngồi thẳng lên còn không quên để gối tựa sau lưng cho cô dễ chịu.
Việc Lý Giai Kỳ cần làm bây giờ là kéo dài thời gian cho nên cô phải phát huy hết khả năng diễn xuất mà mình học được lúc còn ở đoàn phim.
Chu Tử Kiệt và Lương Thủy Nhu rất nhanh sẽ quay lại nên cô chỉ cần để cho Trầm Thiên Phong ở bên cạnh mình là được.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...