Bà Xã Đừng Trốn Nữa!


"Tô Tô, Túi Sữa Nhỏ không thấy bóng dáng cậu, sẽ không vào phòng, có lẽ ngày mai mình phải đi làm với hai con mắt gấu trúc rồi.

" Đường Tịch ở đầu dây bên kia nói xong câu cuối cùng gần như ngửa mặt lên trời than dài.

Tô Tích Cầm nhíu nhíu mày: "Cậu đưa điện thoại cho Cẩm Thiên đi.


“Cẩm Thiên, Tô Tô muốn gặp con này.

" Chốc lát, điện thoại truyền đến giọng nói của Đường Tịch.

Dừng một lát, đầu kia truyền đến tiếng nói bé sữa: "Tô Tô.


“Ừm, mẹ đang trên đường về, lát nữa sẽ về tới, con mau đi ngủ đi, mai con còn phải đi học nữa?”
Giọng nói ôn nhu của Tô Tích Cầm giống như đầu lưỡi chạm vào hương vị ngọt ngào nồng đậm của sô cô la, tung bay lượn lờ trong xe.

"Vậy mẹ về mau đi, giờ con đi ngủ.

" Cẩm Thiên nói với giọng bé sữa.

"Đang trên đường về rồi, mau ngủ đi.

"
Sau khi nói chuyện xong, khóe miệng Tô Tích Cầm còn lộ ra ý cười, đèn đường lờ mờ chiếu rọi khuôn mặt thanh tú của cô qua lớp kính đen, khóe miệng cười như hoa xuân tháng ba, xinh đẹp đáng yêu, tất cả đều rơi vào đáy mắt Bạch Diễn Sâm đang nghiêng đầu nhìn cô.


Tô Tích Cầm thu lại nụ cười, trong xe tràn ngập một mùi thuốc lá nồng đậm, tuy cửa sổ xe đã hạ xuống một nửa, nhưng làn khói dày vẫn bay tự do trong xe, Tô Tích Cầm nhất thời cảm thấy hơi khó thở.

"Khụ, khụ! "
Cô quay đầu nhìn anh, chỉ thấy anh không biết từ lúc nào đã châm một điếu thuốc lá, cô còn chưa nói gì, cửa sổ hai bên đã từ từ hạ xuống, gió nóng ngoài cửa sổ tràn vào trong xe, khói sương dày đặc theo gió thổi từ từ bay ra khỏi xe, tàn thuốc trong tay Bạch Diễn Sâm sau đó cũng bị ném ra ngoài cửa sổ xe, rơi xuống đường nhựa, lăn vài vòng.

Hai người ai cũng không nói gì, chỉ chốc lát sau, trong xe đã khôi phục không khí trong lành, Tô Tích Cầm bình ổn hơi thở, bầu không khí trong xe trở nên hơi trầm mặc, cô hạ thấp giọng hỏi.

"Có thể đi được chưa?"
Bạch Diễn Sâm nhìn cô với đôi mắt vô cùng sâu thẳm, nhưng trong cái sâu đó lại chứa chút tình cảm.

Tình cảm này, Tô Tích Cầm cũng không biết nói thế nào, nó như bị kíƈɦ ŧɦíƈɦ bởi những tia chớp, nhưng lại có vẻ dịu dàng của hoa xuân và trăng thu.

Sự thay đổi của Bạch Diễn Sâm, cô không phải không cảm nhận được.

Tối nay anh xuất hiện ở đây có lẽ không phải trùng hợp, nhưng anh nói trùng hợp, tạm thời cứ cho là trùng hợp đi! Nhưng thành phần trong trùng hợp có ý khác, lần trước, sau khi anh tức giận rời đi từ căn hộ của cô, cô đã không gặp lại anh nữa, mà hôm nay, trong ánh mắt anh tuy có chút thần sắc cô không nắm bắt được, nhưng hiển nhiên đã không để ý những gì cô nói tối đó.

Ánh mắt tối nay của anh rất đặc biệt, đặc biệt khiến cô không thích ứng nổi.

"Thường để cho thằng nhóc kia ở một mình như vậy?” Đột nhiên, Bạch Diễn Sâm chậm rãi hỏi.

"Tôi không cảm thấy cần phải trả lời câu hỏi này của anh.

"
Sắc mặt Bạch Diễn Sâm lập tức lạnh xuống: "Đây là thái độ của cô đối với ân nhân của mình?” Giọng điệu vô cùng hấp dẫn.

Ân nhân?
Tô Tích Cầm nghe được hai chữ này, nói thật ra, cô vô cùng không muốn kéo lên loại quan hệ không rõ ràng này với Bạch Diễn Sâm.


Nhưng lúc này, đối mặt với sự bức bách của anh, cô lại không cách nào xóa bỏ quan hệ.

"Hử?"
Anh chỉ dùng ngữ điệu hỏi ngược lại một tiếng, nhưng nó lại mạnh mẽ hơn so với bất kỳ từ ngữ nào.

Tô Tích Cầm nhíu mày, sau đó giải thích: "Kiểu người có tiền như các anh có lẽ không cảm nhận được nỗi gian nan kiếm tiền, hơn nữa, tôi có gọi bạn tới giúp chăm sóc thằng bé, sao có thể nói là ở một mình?”
Sắc mặt Bạch Diễn Sâm dịu lại rất nhiều, Tô Tích Cầm không muốn nói mấy thứ này với anh, nên nói: "Phiền anh đưa tôi thêm một đoạn đường, nơi này hình như không dễ bắt xe.


Vẫn rất khách sáo như trước, nhưng lần này Bạch Diễn Sâm không nặng mặt như vừa rồi, mà khởi động xe.

Xe từ từ dời đi, tốc độ xe rất chậm, trong xe lại trở lại sự yên tĩnh.

Đối mặt với loại yên tĩnh này, Tô Tích Cầm có chút không biết làm sao, đang lúc cô không biết làm sao, Bạch Diễn Sâm đột nhiên hỏi.

"Tối nay tôi giúp cô, có phải cô nên có báo đáp gì không?"
Tô Tích Cầm hơi dừng một chút, chốc lát sau, mặt lạnh nhạt: "Anh muốn báo đáp thế nào?”
Nếu đối phương lấy vấn đề để làm khó, thì mình phải biết cách ném vấn đề làm khó lại đối phương, như vậy không đến mức để bị động bị đánh.

Đây là kinh nghiệm mà cô thu được trong công việc trong những năm qua.

Hàng lông mày rậm của Bạch Diễn Sâm khẽ nhíu lại, chăm chú nhìn cô, ánh mắt có thăm dò, còn có loại tình ý sáng chói.

Anh đây là đang dùng ánh mắt để nói với cô suy nghĩ của anh.


Sau khi nhìn thấy ánh mắt của anh, Tô Tích Cầm cụp mí mắt xuống, không nói nên lời.

"Sao lại không nói gì?" Bạch Diễn Sâm nhìn hành động của cô, khóe miệng lộ ra một nụ cười, chỉ là Tô Tích Cầm không phát hiện ra.

Nhìn Tô Tích Cầm bên cửa sổ xe, trong lòng có một tia ngưng đọng.

Đối mặt với từng bước thúc giục của anh, cô có chút không biết làm sao, tuy rằng hiện tại cô đã xem như là người ly hôn, chỉ thiếu giấy chứng nhận ly hôn, nhưng cô biết người đàn ông Bạch Diễn Sâm này, cô không thể dính vào.

Vì thế, cô đột nhiên quay đầu, nhìn ngũ quan tinh xảo của anh.

"Anh muốn tôi nói thế nào?"
Bạch Diễn Sâm nhìn khuôn mặt đỏ bừng, giống như một quả đào ửng đỏ, tươi mới mà mềm mại, như đang chờ anh hái vậy?
Kết quả, đôi mắt sâu của anh càng lúc càng sâu hơn.

Tô Tích Cầm phát hiện, nhìn ánh mắt của anh, nhất thời cô mất đi khả năng nói chuyện, ánh mắt ngưng đọng có chút bối rối cùng hoảng loạn.

Nhìn nhau thật lâu, định lực của cô cuối cùng vẫn kém hơn anh, xấu hổ quay đầu lại.

Tại thời điểm này, đèn xanh đã bật.

Nhưng chiếc Bentley dừng bên ngoài vạch ngựa vằn không có dấu hiệu di chuyển, Tô Tích Cầm định thần lại, lần thứ hai chống lại ánh mắt của anh.

"Đèn xanh rồi.

" Cô có chút khó khăn nhắc nhở.

Bạch Diễn Sâm không nhúc nhích, ánh mắt vẫn âm trầm nhìn cô.

Ánh mắt bức thiết như vậy, Tô Tích Cầm bị nhìn mà tim đập nhanh hơn, căng thẳng đưa tay vén tóc bên tai lại.


Vì bị xe Lincoln cản trở, chiếc xe phía sau không kiên nhẫn bấm còi, trên đường phố không có sự ồn ào náo nhiệt ban ngày, tiếng còi nghe thật chói tai.

Ngoại trừ tiếng còi kêu, còn kèm theo tiếng mắng chửi.

Tô Tích Cầm nóng ruột: "Người phía sau nổi nóng rồi.

"
“Cô vẫn chưa trả lời câu hỏi của tôi?" Bạch Diễn Sâm hỏi một đằng, trả lời một nẻo, ánh mắt sáng có thần nhìn chằm chằm cô.

Cô không chịu nổi ánh sáng trong mắt anh, cúi đầu: "Anh muốn gì?”
“Tôi muốn cái gì cô không biết?” Đột nhiên anh hỏi ngược lại.

Nhưng câu này, lại làm cho Tô Tích Cầm tim đập thình thịch, trong đầu cô lập tức tràn ngập suy nghĩ, câu hỏi này thật sự rất tự tin, nhưng cho dù cô biết cũng không thể đáp lại anh.

Nhưng cảm thấy nói từ chối có vẻ không tốt lắm.

Nghĩ đi nghĩ lại, cuối cùng cô quyết định giả vờ ngốc nghếch, ngẩng đầu lên, trên mặt nổi lên nụ cười sáng lạn.

"Tôi biết gần đây công ty của anh cần thiết kế tốt, tôi có thể giúp công ty các anh thiết kế miễn phí mấy bộ trang sức, không thu một xu.

"
Đem tất cả gả cho công việc, nhất thời chuyện khó giải quyết liền biến thành đơn giản, nhưng trong ý thức của Bạch Diễn Sâm, như vậy không khác gì là đùa giỡn anh, sắc mặt tối sầm.

Nhưng tiếng xe phía sau càng lúc càng nhiều, hơn nữa càng lúc càng vang.

Tô Tích Cầm không chịu nổi áp lực, đưa tay kéo tay áo anh: "Anh mau lái xe đi!"
Bạch Diễn Sâm nhìn bàn tay trắng nõn đến mức cơ hồ như không dính nước xuân trên tay anh, ánh mắt dừng lại mấy giây.

.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận