Bà Xã Đừng Trốn Nữa!


Tô Tích Cầm bị Mạc Tây Cố khóa trong phòng, cô thu lại tâm trạng đau buồn, cô hiểu được, lúc này không phải lúc để đau lòng, người đàn ông này cũng không đáng để cô đau lòng, cô cần tự cứu mình, ngẫm lại, cô vẫn còn còn trai, một khi gánh thanh danh không tốt thì con trai bị tổn thương là khôn lường.
Hiện tại cô cần nghĩ cách, ngay khi cô trầm tư, nghe thấy tiếng khóa cửa bị vặn, cô đưa tay lau đi vết ướt trên khóe mắt, vội vàng đứng dậy, bước về phía giường lớn kia.
Một lát sau, cô thấy thân hình mập mạp vọt vào, mà cô đã ngồi ở mép giường.
Chủ tịch Lăng uống cũng khá đỉnh, nhìn thấy Tô Tích Cầm bên giường, hai mắt phát sáng như đèn ô tô, miệng hô: "Bảo bối.” Anh ta chạy về phía cô.
Tô Tích Cầm lắc mình một cái, chủ tịch Lăng nhào vào khoảng không, Tô Tích Cầm cố gắng kìm nén lửa giận của bản thân, nói: "Chủ tịch Lăng, anh làm gì vậy?”
"Làm gì? Tô tiểu thư, hợp đồng tôi đưa cho Mạc tổng rồi, tối nay cô là người của tôi, cô không phải không biết chứ!”
Tô Tích Cầm nghĩ, ngay cả hợp đồng cũng đã thương lượng từ trước, Mạc Tây Cố một khi vô tình đúng là không khác gì con heo chó.

Chỉ là trước mắt cô cũng không có thời gian suy nghĩ những thứ này, cô chỉ nghĩ cách phải làm sao để thoát khỏi nơi này?
Cô cố gắng bình tĩnh, nói: "Chủ tịch Lăng, đừng nóng vội, tắm rửa trước cái đã!”
Chủ tịch Lăng là con cáo già, sao lại không biết Tô Tích Cầm đang muốn kéo dài thời gian, anh ta cười ha ha hai tiếng, nụ cười dữ tợn, bức tới chỗ cô.
Tô Tích Cầm từng bước lùi về phía sau.
"Đừng trốn nữa, đêm nay ngoan ngoãn theo tôi, về sau cho cô ăn ngon mặc đẹp, bằng không, nếu không cô chỉ có chịu khổ thôi.”
Chủ tịch Lăng này nổi danh là tên chơi gái, Tô Tích Cầm đương nhiên biết, cô vội vàng giải thích.

"Chủ tịch Lăng, tôi đã kết hôn, cũng đã có con rồi, một người phụ nữ như tôi thật sự không xứng với anh, nhưng anh yên tâm, tôi nhất định sẽ tìm cho anh một người anh thích.

Đúng, người đẹp, tôi tìm cho anh người đẹp."
Ánh mắt chủ tịch Lăng lộ ra ác ý: "Sinh con, cô cho rằng tôi dễ bị lừa vậy sao? Tối nay tôi muốn cô, người đẹp, lúc nào tôi cũng có thể tìm.”
Dứt lời, anh ta nhào tới chỗ Tô Tích Cầm, bởi vì thân thể của chủ tịch Lăng khá cồng kềnh, Tô Tích Cầm nhẹ nhàng thoát khỏi anh ta, nhưng tránh một lần hai lần, về sau sẽ không may mắn như vậy.
Phòng lớn như vậy, Tô Tích Cầm lại uống rượu, lại còn lượn mấy vòng, giờ cô chóng mặt, thở hồng hộc.
Chủ tịch Lăng có lẽ thường xuyên làm loại tiết mục truy đuổi phụ nữ này nên người ngược lại rất linh hoạt, sau vài vòng đã kéo được Tô Tích Cầm, dùng lực vung một cái, cô ngã xuống giường lớn, lập tức mắt hiện sao vàng.
"Cút ra." Hai tay cô chống lại Lăng đổng, trong lòng sợ hãi.
“Lát nữa cô sẽ không nỡ để tôi cút đâu."
Ánh mắt chủ tịch Lăng chảy ngược trên khuôn mặt cô, cười điên vài tiếng, sau đó kéo hai tay cô ra, đè người lên mặt cô.
Tô Tích Cầm co rúm lại, giãy dụa.

"Vòng eo này thật là mảnh mai, lát nữa sẽ rất sảng khoái."
Lời nói bẩn thỉu của chủ tịch Lăng, Tô Tích Cầm chỉ cảm thấy khó có thể lọt tai, đột nhiên có một lực không biết từ đâu tới, cô tát một phát vào người đàn ông đang đè lên cô, một tiếng "bốp" vang vọng bên tai.
Chủ tịch Lăng tức giận, hai mắt trừng to, tay đặt ở bên hông cô cũng buông lỏng.
Tô Tích Cầm nhanh chóng nắm lấy thời cơ, phản ứng nhanh đẩy anh ta một cái, đứng dậy định chạy đi, chỉ là cô còn chưa kịp chạy, đầu đã dội đến cơn đau, tóc của cô bị kéo lại.
"Con đàn bà thối, cho mặt mũi mà không biết nhận."
Tiếng nghiến răng nghiến lợi truyền vào tai cô cùng với một lực từ đầu truyền tới, da đầu đau đớn, giống như tóc sắp bị kéo xuống.
"Buông tôi ra." Tô Tích Cầm đau đớn hô to, đôi mắt ươn ướt vì hoảng sợ, ngay trong giây tiếp theo cơ thể cô đã bị kéo trở lại giường.
Ngay lập tức, người đàn ông đè lên người cô, miệng hôi thối như nước thải ép vào mặt cô.
Tô Tích Cầm kịch liệt giãy dụa, nhưng sức của cô sao mà địch nổi anh ta.
Nỗi sợ hãi lại ập đến lần thứ hai, điều năm năm trước cô gặp phải rõ ràng đang diễn ra lúc này, khóe mắt lập tức ướt đẫm.
Ngay lúc cô tuyệt vọng, một tiếng “rầm” từ cửa truyền đến.
"Buông cô ấy ra." Một giọng nói âm trầm lạnh lẽo vẫn rõ ràng không gian phòng này.


Khi cô còn chưa kịp làm rõ chủ của giọng nói này là ai, trọng lượng trên người cô đã biến mất không dấu vết.
Một tiếng "rầm" vang lên, đây là tiếng chủ tịch Lăng bị đánh phát ra, chủ tịch Lăng bị Bạch Diễn Sâm cho một cú vào mặt, ngã thẳng xuống đất.
"Bạch tổng." Chủ tịch Lăng ngã xuống đất, nhìn thấy gương mặt Bạch Diễn Sâm, phát ngốc cả người.
Bạch Diễn Sâm không để ý tới người trên đất, mà trước tiên quan sát Tô Tích Cầm.

Anh bước tới trước mặt Tô Tích Cầm đang cuộn tròn mình, áo trên người cô lộn xộn, sắc mặt anh trầm xuống, cởϊ áσ khoác trên người ra, quàng vào người Tô Tích Cầm đang sợ hãi chưa bình tĩnh lại, hai tay ôm người.
Tô Tích Cầm giương mắt nhìn Bạch Diễn Sâm, trong mắt có cảm xúc không rõ ràng, nhưng có một điểm có thể nhìn ra, cô ổn định lại rồi.
Bạch Diễn Sâm nhìn Tô Tích Cầm không nói gì, sau đó xoay người đi đến chỗ chủ tịch Lăng trên đất, Bạch Diễn Sâm ngồi xổm xuống, vẻ mặt lạnh băng: "Lăng tổng, anh nói xem, anh đã đụng vào chỗ nào của cô ấy rồi?”
Chủ tịch Lăng rùng mình một cái, không dám nói chuyện.
"Không nhớ nữa hả?"
"Bạch tổng, tôi không biết cô ấy là người của cậu..."
Chủ tịch Lăng chỉ vào chỗ Tô Tích Cầm, bộ dạng lo lắng.
"Răng rắc!" Tiếng xương gãy.
"A!" Chủ tịch Lăng đau đớn kêu to, lăn lộn trên đất.
"Hai tay đều chạm?" Bạch Diễn Sâm tiếp tục hỏi.
"Bạch tổng, tôi có mắt không tròng, không biết Tô tiểu thư là người của cậu, nếu tôi biết nhất định sẽ không động đến cô ấy, Bạch tổng, tha cho tôi lần này."
Trán đau đớn, mà mồ hôi lạnh chảy ròng ròng trên mặt, cánh tay không bị thương của chủ tịch Lăng kéo quần Bạch Diễn Sâm cầu xin.


Khuôn mặt tròn trịa kia lúc này trông chẳng khác gì cái bánh bị xát hỏng.
"Tha cho anh cũng không phải không thể, nhưng việc này anh tốt nhất giữ kín trong bụng, nếu anh nói chuyện này ra ngoài, anh biết tôi sẽ làm như thế nào không?"
"Bạch tổng, cậu yên tâm, tôi nhất định giữ miệng như bình." Chủ tịch Lăng trông như chó nhà có tang, vẻ mặt chắc chắn.
"Cút." Bạch Diễn Sâm lạnh lùng nói một câu, chủ tịch Lăng lập tức bò ra cửa.
Chỉ là lúc đến cửa phòng, Lục Minh đứng ở cửa, cười một tiếng: "Lăng tổng, anh nói xem ai anh không đi chọc, sao cứ nhất định phải chọc phải Bạch Tứ gia vậy."
“Lục thiếu gia, là tôi có mắt không tròng."
“Cút đi!” Lục Minh nhổ nước bọt, không quên đá vào mông của chủ tịch Lăng.
...
Trong phòng, Bạch Diễn Sâm đến bên cạnh Tô Tích Cầm, đưa tay ôm lấy cô, đi về phía cửa.
Người Tô Tích Cầm lạnh như băng.
Bởi vì quấn áo khoác, lại có hơi ấm của Bạch Diễn Sâm, cơ thể cô dần dần ấm áp lên, thậm chí trái tim lạnh như băng kia cũng có dòng nhiệt ấm áp chạy qua, đầu óc dần dần có cảm giác.
Cô ngước mắt lên, nhảy vào mắt chính là chiếc cằm với vài sợi râu màu lục lam, rắn chắc như núi, khiến người ta cảm thấy ấm áp ngay lập tức.
Tư thế hai người, thân mật không có một khe hở, đầu cô tựa vào ngực anh, màng nhĩ dán vào tim anh, nhịp tim mạnh, rõ ràng, tiếng "thịch thịch" vang lên, cô lại có cảm giác an tâm..


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận