“Sao anh lại tới đây?” Tân Đồng lau mắt, cái miệng nhỏ nhắn chu lên, trên người Chỉ mặc một chiếc quần mỏng cùng áo sơ mi, rõ ràng là mới từ trên giường chạy xuống.
Trâu Thần không nhịn được nhéo nhéo khuôn mặt nhỏ nhắn của cô, cô nhóc này, lúc nào cũng mơ mơ màng màng, nếu cứ để người đàn ông khác nhìn thấy cô thế này, còn không ăn cô ngay lập tức sao? “Không phải sáng nay em có tiết học sao? Bây giờ cũng sắp bảy giờ, còn chưa dậy không phải sao? Còn nữa, em ăn mặc thế này ra ngoài, không sợ hù người khác sợ sao?” Đôi tay vừa hạ xuống, kéo áo sơ mi trên người cô chặt lại.
“Hả?” Đôi mắt mông lung lập tức trợn tròn “Xong rồi, em quên mất, tiết đầu tiên là của chủ nhiệm! Làm sao bây giờ? Mô hình thiết kế của em vẫn còn thiếu mấy đinh ốc, xong rồi xong rồi, không kịp rồi!” Vừa kêu vừa muốn chạy về.
“Quay lại!” Anh bất đắc dĩ......Anh từ xa chạy đến không phải chỉ để gọi cô dậy?
“Em trễ giờ rồi, buổi trưa em sẽ đi tìm anh!” Cô liều mạng, bây giờ chỉ nghĩ một chuyện, chính là nên thêm mấy cái đinh ốc vào chỗ nào.
Rất bất đắc dĩ, anh chạy lên mấy bước, đưa tay kéo cô lại ngay trước cửa phòng quản lý ký túc “Đồ ăn sáng! Nhớ ăn!” Đưa đồ ăn sáng bỏ vào tay cô “Còn nữa, say này em để bình thủy ở dưới lầu, anh tới sẽ thuận tiện giúp em lấy, tránh cho em quên.”
“Hả? A, được!” Lòng tràn đầy cảm động, nhưng cô vẫn gấp gáp “Vậy em đi lên trước.”
“Ừ, nhớ ăn sáng!” Nhìn bóng lưng vội vã của cô, anh lại lắc đầu, cô nhóc nhà anh bề ngoài nhìn thấy thành thục không ít, nhưng trên thực tế vẫn là một đứa bé chưa trưởng thành, mà con đường của anh vẫn còn khá dài như cũ......
“Cảm ơn đồ ăn sáng, sao anh biết mà tới?” Lúc ăn cơm trưa, Tân Đồng vừa ăn cơm vừa nhàm chán khều cơm trong chén.
“So với sự lạnh nhạt như lúc này, anh rất thích chào em lúc còn trong tình trạng mơ hồ.” Anh vừa xem tài liệu, vừa cười gọi điện thoại.
“Ai bảo anh biến mất một thời gian dài như vậy, đột nhiên xuất hiện khiến em không thích ứng được?” Cô oán giận, ngày hôm qua vội vã gặp nhau dưới ký túc xá, anh liền bị gọi quay về bệnh viện, thời gian ngắn như vậy, nếu không phải Trần Duệ cứ càu nhàu bên tai cô thì cô vẫn cho rằng đây là ảo giác.
“Được, từ từ thích ứng!” Anh khẽ cười, không tự chủ dừng công việc trong tay lại “Vượt qua kiểm tra thiết kế khuôn đúc chưa?”
“A, anh đừng nói sang chuyện khác! Sao anh lại biết chương trình học của em? Sao buổi sáng anh lại tới?” Rốt cuộc vòng vo trở lại, cô đột nhiên phát hiện ra không biết mình bị anh quay vòng vòng từ lúc nào.
“A” Tiếng cười thông qua điện thoại truyền đến, nghe tâm tình của anh không tệ “Giống như em nói, anh biến mất thời gian dài như vậy phải tranh thủ thời gian lập công chuộc tội? Còn nữa, nghe Trần Duệ nói với anh, em ở trường rất được hâm mộ, nếu anh không tích cực thì sẽ bị người khác cướp mất vợ.”
Cô hé miệng cười trộn, rồi lại cố nén giả bộ nghiêm giọng “Ai là vợ anh? Vậy anh dậy lúc mấy giờ, không mệt sao?”
“Anh vì vợ phục vụ tất cả, anh không thể lưới biếng mà để người khác thừa cơ lợi dụng, bữa sáng tình yêu, nước nóng giấu tên, nghe cũng khiến cho người khác phải đề phòng!”
Cô giương mắt nhìn về phía Trần Duệ đang ăn rất vui vẻ, mắt híp lại, đôi môi mọng khẽ mở, khẽ nói hai chữ “Tạo phản!” Trần Duệ lập tức cúi đầu, suy nghĩ kỹ một chút liền biết rõ người đang nói chuyện điện thoại là ai, vì vậy vừa cười vừa ngẩng đầu “Mình rất vui khi tạo phản!”
Tân Đồng đảo mắt không để ý tới cô nữa “Anh đừng nghe cô ấy nói lung tung, dù sao em cũng không được hâm mộ bằng Mạnh Phỉ, người đẹp nhất trường đại học T, diễn đàn của trường em đều là hình ảnh của cô ấy, nếu anh không có việc gì làm thì lên thưởng thức xem? Có lẽ đến lúc đó anh liền ước gì có thể bỏ em” Nói xong, mùi vị ê ẩm truyền tới đầu dây bên kia.
Anh không nhịn được cười to, vừa rồi còn không thừa nhận là vợ anh, nhưng bây giờ lại nói bỏ cô, cô nhóc này, quả thật mơ hồ, nhưng mà dáng vẻ ghen tức này của cô lại càng làm cho anh thêm vui vẻ “Thì sao, nghe nói trong khoảng thời gian này quan hệ của hai nhà rất thân thiết liền ghen sao? Còn không phải do em sao, chọc giận ông nội, cò thời gian thì mau đến hiếu thuận một chút.”
“Không!” Nói đến đây liền tức điên lên, không cho cô gặp mặt Trâu Thần, cũng không ngăn cản Mạnh Phỉ đến tìm anh, ông nội Trâu cố ý chỉnh cô! “Anh khiến ông giận, ông hài lòng người nào làm cháu dâu, có liên quan gì đến em!” Hơn hai năm cô không ít lần đến nhận sai, ông đồng ý nhưng lại không thấy hàng động thực tế, càng tức giận là , ngay cả mọi người trong nhà đều bắt nạt cô, mỗi lần hai nhà gặp nhau khẳng định Trâu Thần đi liền không đưa cô đi cùng, nếu cô đi thì Trâu Thần sẽ không xuất hiện. Hai người cộng lại cũng hơn một trăm tuổi rồi, vẫn như con nít! Có mệt hay không chứ!
“Được, anh so với ông, xem ai gấp hơn.” Anh xoay người nhìn ra phía ánh mặt trời bên ngoài.
Một câu nói của anh khiến cô sững sờ, vốn dĩ đang trông đợi anh dịu dàng khuyên nhủ cô, kết quả, xem ai gấp gáp? Hưng phấn chọc chọc chén cơm “Đúng! Xem ai gấp gáp! Sáng mai em phải đi trao đổi học sinh, tốt nhất là đi không về!” Thở phì phò nói xong liền cúp máy, nhìn cô dễ bắt nạt sao?
“.......Tút.......Tút.......Tút.... ...” Nghe tiếng điện thoại bị cắt đứt, anh dở khóc dở cười, cô nhóc này, anh vừa nói rõ ràng là “anh” mà? Sao chỉ nghe có một câu cuối cùng “Xem ai gấp gáp” chứ? Haiz, cách mạng chưa thành công, đồng chí cần cố gắng nhiều hơn nữa......
“Tiểu Đồng, đã nghĩ ra đề tài luận văn chưa?” Lý Trung Khải mặc tạp dền, một tay làm mô hình xe.
“Chưa, đến lúc đó chọn đề do giáo sư đưa ra đi, đàn anh, gần đây công ty anh thiết kế cái gì? Không phải là cái này chứ?” Tân Đồng hứng thú nhìn chằm chằm bàn tay anh chỉ một chút xíu đã hiện ra sườn xe, buổi trưa bị Trâu Thần chọc giận, khiến kế hoạch buổi chiều đi tìm anh bị ngưng lại, lúc đang ở trong phòng học, sơ ý một chút liền bị Lý Trung Khải lấy danh nghĩa thảo luận lôi tới đây.
“Không có, anh tự nghiên cứu, xem có thể phát triển ở bên này được không.” Anh ta đứng dậy, dùng cánh tay lau mồ hôi “Đúng rồi, ý tưởng lần trước em nói không tệ, anh nói với mọi người, rất khả thi, chỉ là chỉ có thể áp dụng dành cho người tiêu dùng cao cấp.”
Cô bĩu môi “Em cũng không mong một bước lên tiên, khẳng định có thể đã rất tốt rồi, nhưng mà đàn anh, anh đã có công ty riêng, cần gì phải quay về trường học thạc sĩ? Như vậy có thể làm hết việc không?”
“Bởi vì có công ty riêng, mới biết mình thiếu sót chỗ nào, cho nên phải bổ sung, cảm giác cũng không tệ lắm!” Nở nụ cười, dịu dàng rồi lại lạnh nhạt, thời gian hai năm, anh ta không còn là anh chàng đẹp trai lạnh lùng nữa rồi, mà chuyển thành một thương nhân.
“Chậc, bây giờ em chỉ có thể dùng bốn chữ để hình dung tâm tình của mình.” Cô chép miệng, làm khuôn mặt quái dị.
“Cái gì?” Nụ cười lúc này của anh ta mới thực sự là xuất phát từ trái tim, ánh mắt nhu tình, rất nhạt cũng rất thật.
Nhíu mày, “Ước ao ghen tị!” Cô rất vô tội trừng hai mắt.
“Cô nhóc hư hỏng!” Anh cố ý muốn dùng tay dính đầy dầu đụng vào người cô, cô sợ đến nỗi chạy tán loạn “Tiểu Đồng, tới đây!” Anh ta đột nhiên dừng lại trước mô hình “Ban đầu em đưa bản vẽ thiết kế cho anh nhìn không cảm thấy gì, bây giờ nhìn lại, chỗ này và chỗ này đường cong nên lớn một chút, nếu không sẽ không hiệu quả, còn có nơi này, hoa văn là cái gì?” Rối rắm nhíu mày, ý tưởng của cô nhóc này rất tốt.
“Em cũng cảm thấy kỳ cục nên để chỗ đó lại, nhưng mà đàn anh vùa nói cũng đúng, em đi đổi lại thành mô hình 3D, xem hiệu quả có tốt hơn hay không.” Cô vội vàng mở laptop của mình, bắt đầu sửa đổi số liệu “Em cảm thấy chỗ đó có hơi trống, nên cho thêm ít hoa văn, cảm thấy thế nào?”
“Xóa!” Rất ngắn gọn dứt khoát chỉ thị.
“Tại sao?” Cô không hiểu thu hồi anh mắt của mình, nhìn anh ta đầy nghi ngờ.
“Nhìn đẹp măt hơn, nhưng vô dụng, lúc trước anh cũng thích thêm chút nguyên tố vào, khiến sản phẩm càng nhìn càng đẹp, nhưng trên thực tế, phải xem sản lượng sản xuất, thứ phải cân nhắc là toàn diện, những thứ vô dụng không nên tùy ý xuất hiện, sản phẩm cuối cùng sẽ là thương phẩm, như vậy sẽ tăng chi phí, rớt lợi nhuận, hơn nữa rất cao. Giống như thiết kế lần này phải là đong đo sản xuất, nhất định phải suy tính chi phí, còn có khuôn, khuôn đúc các loại. Nếu như món đồ em thiết kế chỉ là một khái niệm, khi đó mới không cần nhiều quy định cứng nhắc như vậy.”
Cô nghe thấy liền sửng sốt, chờ anh ta nói xong ánh mắt cô vẫn không chớp.
Anh ta khẽ cười, cô nhóc này, luôn khiến cho tâm tình anh ta thay đổi “Hay là học kỳ sau em tới công ty anh thực tập đi.”
Nháy mắt, giống như cô mới phục hồi tinh thần “Có thể không?” Hưng Phấn nhìn về phía anh ta, đôi mắt lóe sáng.
“Dĩ nhiên.” Khẽ cười.
“Sao bây giờ mới ra!”
Tân Đồng cùng Lý Trung Khải từ trong phòng mô hình đi ra ngoài, liền bị Trâu Thần ở ngoài gọi lại, nhìn hai người đi ra, anh khẽ mím chặt môi mỏng.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...