Bà Xã Đừng Chạy

“Làm sao anh biết chỗ này?” Nhịn thật lâu, cuối cùng Tân Đồng giận dỗi cùng khiếp sợ hỏi, vốn dĩ cô muốn chất vấn anh, nhưng vừa ngẩng đầu liền nhìn thấy đôi mắt đen, cô lại bị sự cường thế vây quanh anh làm cho sợ hãi, trực tiếp hỏi.

“Giờ sao? Ước gì anh không xuất hiện, không quấy rầy tới màn tỏ tình lãng mạn đêm giáng sinh của em sao?” Trâu Thần bất mãn liếc mắt nhìn cô, giọng nói có chút tức giận.

Hình như cô nghe loáng thoáng thấy tranh cãi vô ích, theo bản năng ở trong lòng anh giãy dụa.

“Anh cho em biết, sau này em đừng nghĩ muốn làm gì khác! Chỉ cần Trâu Thần anh vẫn còn một hơi thở, em đừng nghĩ có thể hồng hạnh vượt tường!”

“Ai hồng hạnh vượt tường! Tường đâu? Có tường sao? Xem như em nghĩ muốn làm, anh quản em được sao....anh là ai chứ!” Được rồi, chó nóng vội còn vượt tường nữa là, ép Tân Đồng cô, ai cũng đừng nghĩ sẽ tốt đẹp! “Thả em xuống, em không quen anh!” Nói xong muốn từ trong ngực anh nhảy xuống.

“Em đàng hoàng một chút cho anh!” Anh cũng gấp, cô lại làm loạn như vậy, anh sợ mình cùng cô sẽ ngã xuống đất, nhưng mà hôm nay cô mặc đồ cũng không tệ.

“Sẽ không! Trời sinh em tính đã thành thật thì sao? Chê em lộn xộn, không tìm ai đó không làm loạn đi, không phải anh có lực hấp dẫn vô biên sao, nhiều mỹ nữ như vậy chỉ cần tùy tiện chọn một người cũng hơn em!” Uất ức đè nén trong lòng cô đột nhiên trở thành một biển lửa, không báo trước đột nhiên bộc phát “Tân Đồng em là gì chứ, không tin anh lại không dịu dàng không biết quan tâm chăm sóc! Lại còn mập! Cái gì cũng không có, cả ngày lẫn đêm đều giống như rắm thúi, sao lại khiến anh quan tâm một cỏ đuôi chó như em mà buông tha cả một vườn hoa chứ?” Cô nói xong đôi mắt liền tràn đầy nước mắt, một giọt lại một giọt không ngừng chảy xuống.

Tiếng thở dài từ trên đỉnh đầu cô truyền tới “Ngu ngốc, mặc kệ em có phải là cỏ đuôi chó hay không, anh chỉ thích đồ đần độc nhất vô nhị này!”

Đột nhiên giờ phút này cả thế giới trở nên yên tĩnh.


Cô ngẩng đầu lên, nháy nháy mắt nhìn người đàn ông đang ôm mình, anh vừa mới nói cái gì?

Anh nhếch khóe miệng, cười ấm áp “Anh là của em, đồ đần!” Cúi đầu, hướng về phía cái trán của cô “Anh sẽ ở bên cạnh em cho đến khi em không cần anh nữa, anh cũng sẽ không để ý tới người phụ nữ khác, bởi vì anh chỉ thuộc về em!”

Cô hoàn toàn sững sờ, khóe miệng ngây ngốc nâng lên, đột nhiên cảm thấy mọi thứ xung quanh trở nên rực rỡ làm cho người ta muốn hôn mê?

Nhìn bộ dáng ngu si đần độn của cô lúc này, nụ cười trên miệng anh càng nở rộ, thì ra muốn cô nhóc này im lặng, chỉ cần mấy câu nói là có thể dễ dàng thỏa mãn đồ đần này! Chỉ là cô nhóc ngốc nghếch này lại càng làm cho anh đau lòng thêm, anh muốn tự tay từ từ khâu lại vết sẹo trong lòng cô......

Chờ Tân Đồng khôi phục lại vẻ bình thường, trước mắt đã là khung cảnh quen thuộc, cô đột nhiên ý thức được trong lúc mình hoảng hốt bị con sói đội lốt cừu mang vào hang sói! Hơn nữa lúc này bản thân đang ngồi ngay ngắn chỉnh tề trên ghế sa lon trong phòng khách, khăn choàng cùng áo choàng tùy ý vắt trên thành ghế, mà giày bó cũng đã được cởi ra nằm xiêu vẹo ngoài cửa, không khí ấm áp bao quanh cô, có chút cảm giác của gia đình, cô không tự chủ được thầm cười trộm.

“Một mình thầm vui cái gì vậy?” Trâu Thần cầm một lon đồ uống, miễn cưỡng dựa người vào cửa phòng ăn, nói xong đưa thức uống lên miệng khẽ nhấp.

Nhìn hầu kết anh vừa động, cô cũng theo bản năng nuốt nước miếng một cái, khát quá, vừa rồi cãi nhau với anh lâu như vậy, lúc này cổ họng cũng có chút khô.

“Muốn uống?” Anh cầm đồ uống trong tay quơ quơ, lúc cô muốn liền ngửa đầu uống cạn sạch, “Đáng tiếc, đây là lon cuối cùng.” Nói xong xoay người ném cái lon vào thùng rác.


“Trâu Thần!” Rốt cuộc vừa rồi cô hoảng hốt cái gì! Người này căn bản là bản tính khó dời, thành ngữ chính là chó không đổi được ăn cứt! Bây giờ cô hoài nghi những lời anh nói khi ôm mình có phải chỉ là si tâm vọng tưởng hay không? Người đứng trước mặt đây làm sao có thể nói những lời như vậy? Buồn bực vò rối tóc mình.

“Làm gì vậy?” Biếng nhác đứng thẳng người “Em đã trở lại bình thường rồi, chúng ta cũng nên nợ cũ nợ mới tính hết một lần cho xong?” Miễn cưỡng duỗi lưng, đi tới bên người cô ngồi xuống, duỗi cánh tay dài ra sau lưng cô, cúi đầu, tiến tới gần cô “Đổi số điện thoại, trốn anh? Hả?”

Rút lui, khoảng cách này khiến cho nhịp tim cô đột nhiên đập rất nhanh.

“Gần đây không ăn cơm hay sao, sao lại gầy như vậy? Hả?”

Tiếp tục rút lui, lúc này anh không giống sói xám lớn, càng giống một con sư tử vừa tỉnh dậy, kinh khủng......

“Tối nay tỏ tình với người ta, còn mặc như thế này? Hả?”

Không đúng! Tại sao cô phải sợ anh? Vừa biết đến vấn đề này, cô đột nhiên ưỡn ngực ngẩng đầu nhìn thẳng vào mắt anh.

Cô ưỡn ngực ngẩng đầu, anh không thể không nâng người lên, trong lòng lại không nhịn được bật cười, không tệ, biết phản kháng. Không tiếp tục tới gần cô, ngược lại dùng tay nâng cằm cô lên “Không phải anh đã nói sau này không cho phép em tùy ý mặc váy sao?”


“Cái này không phải là váy!”

Khóe miệng anh càng mở rộng, theo vạt áo len sờ soạng vào bên trong “Ừ, không phải, căn bản là không có mặc!” Đột nhiên cúi thấp đầu, chà sát đôi môi mềm mại của cô để trừng phạt.

“Uhm!” Bàn tay cực nóng theo bắp đùi cô chậm rãi trượt vào bên trong, khiến cho cơ thể cô khẽ run lên, cô rất muốn chống lại cảm giác tê dại như dòng điện này, nhưng lại bị anh hung hăng hôn, rất nhanh cả người đã bị đè trên ghế sa lon.

“Đã lâu không yêu em rồi, em quên em là người phụ nữ của anh sao?” Giọng nói làm cho lòng người cảm thấy ngứa ngáy.

Loại cảm giác này......Cô đột nhiên cắn môi anh.

“Em cắn, em càng cắn anh càng hưng phấn!” Nhìn cô nằm dưới người mình mái tóc xốc xếch, khuôn mặt nhỏ nhắn ửng hồng, đôi mắt to vô tội chớp chớp, bộ dáng hoàn toàn mặc kệ, tính trêu đùa trong anh liền nổi dậy, toàn thế giới này chỉ có một mình cô mới có thể khiến anh điên cuồng! Lúc cô bất tri bất giác, anh liền cởi tất chân của cô ra.

“Trâu Thần, anh......” Cô còn chưa nói hết câu lại lần nữa bị chặn lại.

Bàn tay cực nóng không ngừng làm bậy, tùy ý đảo trên người cô.

Cô không chịu nổi cả người mềm nhũn không làm gì được, có một loại cảm giác khó chịu ăn mòn cơ thể cô, theo bản năng nâng người lên đón lấy anh.

Đôi mắt anh đê mê, vốn chỉ muốn dọa cô một chút, khiến cho cô sau này không dám tùy tiện hành động, lại không nghĩ tới bản thân lại có phản ứng trước cô, đây rốt cuộc là trừng phạt cô hay trừng phạt mình đây? Đứng dậy, thừa dịp lúc cô nhu thuận cởi quần áo của cô, nhìn áo lót bên trong, anh quyết định xuống tay lưu tình, lại lần nữa khom lưng bế cô lên, vừa cúi đầu hôn cô vừa đi về phía phòng ngủ......


Lúc Tân Đồng từ từ tỉnh lại, toàn thân đau nhức khiến cô không nhịn được nhíu mày, chuyện gì xảy ra? Suy nghĩ muốn cử động lại phát hiện ra cơ thể mình dường như không thuộc về mình, miễn cưỡng mở mắt, quần lót đáng yêu nằm trên bàn, mà bộ quần áo của cô nằm xiêu vẹo trên tủ đầu giường, dời ánh mắt, áo lót màu trắng bị kéo tới tan tác nằm cạnh thùng rác.

“A!” Cô giơ tay vỗ đầu mình, trong đầu hiện lên cảnh tối qua Trâu Thần điên cuồng.

Anh vừa hôn vừa cởi chiếc áo lót trên người cô, trong miệng còn khẽ tức giận nói bên tai cô “Sau này em còn dám mặc như vậy, anh sẽ kéo nó từ trên người em xuống.......”

A, bây giờ nghĩ lại cảm thấy lúc đó anh thật đáng sợ, cũng may mặc dù anh tức giận nhưng không làm cô bị thương, chỉ làm, cô khẽ cử động cơ thể, rất muốn trốn khỏi sự giam cầm của người phía sau.

“Vợ yêu, dậy rồi sao?” Phía sau truyền đến giọng nói mơ màng.

“Anh đừng tới đây!” Cô xấu hổ quát.

“Thôi mà, người ta còn muốn!” Nói xong hai tay ôm chặt eo cô, không biết đã tỉnh từ lúc nào, động tác của anh nhẹ nhàng động vào cô.

“Trâu thiếu gia, em sai rồi, em không dám nữa, anh tha cho em đi!” Cô chịu thua cầu xin tha thứ.

“Được, hôm nay bắt đầu chuyển qua ở cùng anh.” Vừa nói vừa chậm rãi cử động “Vợ yêu, đến đây nào, chỉ một lần thôi!” Làm bộ đáng thương bắt đầu làm nũng, tay chân cũng bắt đầu không yên.

Được rồi, cô cũng bị anh làm cho có cảm giác, nhưng chuyện chuyển tới ở cùng căn bản là không thể!


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui