Bà Xã Điện Hạ, Anh Muốn Làm Quân Vương Của Em

Trong 1 căn biệt thự lớn, một cô gái đang ngồi trên ban công tầng 3 nhâm nhi ly rượu vang. Khuôn mặt trái xoan nhỏ nhắn trầm ngâm, ngón tay gõ trên bàn thành nhịp. Chiếc váy trắng cô mặc tung bay làm người ta có cảm giác đang nhìn thấy một tiên nữ giáng trần.

Vốn muốn đến bàn với cô vài việc nhưng trước cảnh tượng đó, Mặc Thế Phong ngẩn người ngắm nhìn. Dù quen nhau đã lâu nhưng hắn vẫn không thể chống lại được sức quyến rũ chết người của Hàn Lãnh Dạ.

Cảm giác có người tới, Hàn Lãnh Dạ xoay người lại, ánh mắt hai người chạm nhau. Cô mỉm cười:

- Công việc xong rồi sao?

Hắn gật đầu, sải bước tới đứng cạnh cô, cầm lên ly rượu:

- Sáng mai chúng ta sẽ lên đường về Trung Quốc. Anh đã sắp xếp mọi thứ rồi. Công việc ở đây giao lại cho John và Maria là được. Ngay cả Tổng bộ Thiên Ma cũng sẽ chuyển tới đó.

Cô không nói gì, khóe môi khẽ cong lên, lạnh nhạt và mê hoặc. Hắn không nhịn được tò mò hỏi cô:

- Về nước lần này em có dự định gì không?

Hàn Lãnh Dạ hơi cứng người lại, rồi cũng thả lỏng. Cô tin hắn sẽ không ngăn cản mình.


- Em muốn tìm ra hết đầu đuôi mọi chuyện 3 năm trước. Và cả bí ẩn của mật thất ngàn năm.

Bàn tay nắm lấy ban công của cô trắng bệch. Đó là biểu hiện cho thấy cô rất kích động. Mặc Thế Phong đâu lòng, hối hận vì đã hỏi một vấn đề nhạy cảm. Hắn ôm lấy cô, thì thào vào tai:

- Đừng lo, có anh ở bên em.

Cô đột nhiên hỏi:

- Nếu ngày nào đó em chống lại cả thế giới thì anh có muốn ở bên em nữa không?

- Không. - Thấy sắc mặt cô tối sầm lại, hắn vội vàng nói tiếp - Vì sẽ không bao giờ xảy ra chuyện đó. Thế nên em cứ tận hưởng đi, tiểu hồ ly bé nhỏ.

Dứt lời, Mặc Thế Phong không cho cô nàng có cơ hội phản ứng, hạ cánh môi mỏng xuống chặn cái miệng nhỏ đang mấp máy. Cô lập tức mơ màng không phân biệt được đâu là Đông Tây Nam Bắc. Đến lúc cả hai đều thiếu dưỡng khí hắn mới buông cô ra.

Hàn Lãnh Dạ lườm hắn:

- Anh vẫn còn một vị hôn thê đấy nhé! Đừng có giở trò với con gái nhà lành!

- Em mà là gái nhà lành thì sợ trên đời này không có ai là gái nhà lành nữa rồi!- Tâm tình vui vẻ, hắn cất lời trêu chọc.

Cô nóng mặt, không hạ thủ lưu tình giẫm đạp lên chân hắn. Bỏ lại một tên điên đang kêu gào đau khổ đằng sau, cô nàng huýt sáo ra khỏi phòng.

Mặc Thế Phong đuổi theo, không hiểu nhìn cô lấy ô tô ra khỏi gara. Cô nhìn hắn, hất đầu về phía ghế lái xe, ý bảo:“ Anh làm tài xế.“. Hắn ta vui mừng nghe lệnh, theo cô lên xe.

- Đi đâu thưa quý cô?

- Trung tâm thương mại Liberty.

Hắn kinh ngạc sờ trán cô. Cô trừng mắt, không biết tên khùng này định làm gì.


- Em hôm nay uống phải thuốc gì à? Chưa bao giờ anh thấy em tới trung tâm thương mại, vậy mà bây giờ đòi đến là sao? - Mặc Thế Phong bày ra bộ mặt hoảng hốt ôm chặt tim mình.

Cô thở dài, mặc kệ cái kẻ đang lảm nhảm điếc tai bên cạnh, ánh mắt lơ đãng nhìn cảnh vật ngoài đường. New York à, sau đêm nay mày sẽ không còn là nhà của tao nữa.

Phát hiện cô nàng rơi vào suy nghĩ mông lung, hắn nhíu mày khó chịu, không phải là cô lại tính toán cái gì chứ? Hắn vươn người, thổi phù vào lỗ tai cô. Cô nàng rùng mình, mặt xị xuống, hai tay bịt tai xoa xoa, cặp mắt tiếp tục trừng và trừng. Hắn ta bật cười ha hả, đôi khi dùng điểm yếu của cô để chọc ghẹo cũng được đấy. Bởi cô nàng có một nhược điểm như con mèo là rất sợ bị thổi vào tai. Cái này thì chỉ có hắn biết thôi à nha!

Còn Hàn Lãnh Dạ thì dù có tức giận vẫn không có khả năng động thủ với hắn. Ai bảo tên đáng ghét này là bạn trai của cô làm chi? Đổi lại nếu là người khác chắc chắn cô đã đập cho hắn đi gặp tổ tiên tám đời rồi.

Hai người rất nhanh đã tới nơi. Nhân viên bảo vệ kính cẩn gập người chào Mặc Thế Phong:

- Chủ tịch Thomas, hân hạnh cho chúng tôi.

Hắn khoát tay, ra hiệu đã biết. Chợt nhớ đến gì đó, hắn bảo cô tới khu mua sắm trước, còn mình thì đi đến chỗ quản lý.

Hàn Lãnh Dạ không phản đối, cầm tấm thẻ đen rời đi. Cô bước vào gian hàng hiệu, ngay lập tức bị nhân viên phục vụ tặng cho ánh mắt khinh thường. Cô nàng nhìn lại bộ dạng mình, nhận ra mình đang mặc cái váy ở nhà, không có bất cứ đường nét hoa văn cầu kỳ nào, khiến người ta dễ dàng lầm tưởng là đồ rẻ tiền. Cô nhếch miệng cười nhạt, không thèm để ý đến cô ta, chỉ lẳng lặng chọn đồ.

Bỗng khóe mắt liếc thấy một chiếc váy lễ phục tinh tế thu hút sự chú ý của cô. Bộ váy trắng không tì vết, họa tiết nhàn nhạt, gấu váy xẻ đằng trước và thuôn dần về sau, đơn giản mà lôi cuốn.

Hàn Lãnh Dạ với tay muốn lấy nó xuống, bất ngờ cổ tay cô bị chụp lại. Theo phản xạ, cô né ngay, xoay người lại đối diện với cô nhân viên. Chưa kịp mở miệng, cô ta đã tranh trước:

- Yêu cầu quý khách không đụng tới vật quý của cửa hàng chúng tôi.- Giọng nói mang đậm vẻ khinh rẻ.


Cô mỉm cười bình thản:

- Tại sao tôi lại không được đụng vào?

- Nếu quý khách có đủ tiền để đền bù khi làm hỏng thì mới có thể chạm vào.

Khóe miệng cô càng ngày càng nâng lên cao, đôi mắt phảng phất chút chế giễu. Một giọng nam âm trầm vang lên:

- Đó là đồ của tôi, sao bà xã tôi phải đền bù?

Cả hai cô gái quay về phía phát ra tiếng nói, vẻ mặt khác nhau hoàn toàn. Trên mặt cô là ý chờ xem kịch hay, còn cô ta là sự kinh hãi. Chủ tịch vừa nói “bà xã”? Ngài ấy lấy vợ bao giờ thế? Quan trọng hơn là, cô đã không biết điều mà gây khó dễ cho chủ tịch phu nhân, chủ tịch sẽ không đuổi việc cô chứ?

Mặc Thế Phong đi đến, ôm giúp cô đống quần áo trong tay:

- Nặng không?

Hàn Lãnh Dạ bĩu môi, xoay người chọn đồ tiếp. Thế là Mặc Thế Phong nghiễm nhiên trở thành osin cho cô nàng, lẽo đẽo theo chân cô không dám phản kháng. Một buổi chiều cứ thế trôi qua yên lành.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui