"Ai mà thèm ôm quần áo của anh ngủ! Tôi vốn dĩ là muốn ném vào thùng rác! Chỉ là còn chưa ném, thì anh đã đến. Đúng lúc, một lát ăn xong thì đem quần áo của anh mang đi!"
Quả nhiên, mỗi lần gặp phải Thẩm Ngự Phong đều không chuyện tốt!
An Tiểu Ngu hầm hừ xoay người đem quần áo của anh ôm lên, tùy tiện mà hướng trong ngực anh nhét vào.
"Nhà của tôi quá nhỏ, không chứa nổi tôn đại thần anh. Một lát ăn xong rồi thì nhanh đi!"
Nói xong, An Tiểu Ngu xoay người muốn đi.
Mới vừa đi hai bước, cổ tay lại bị Thẩm Ngự Phong kéo lại.
An Tiểu Ngu đang bực bội, một cái nhấc chân sau đá qua, nhưng bị Thẩm Ngự Phong dễ dàng tránh thoát. An Tiểu Ngu một cước thất bại, nhất thời trong lòng không cam lòng, mạnh mẽ xoay người lại là một cái chân đá về.
Lần này, Thẩm Ngự Phong không có né tránh, lại trở tay chặn thế công khí thế hung hăng của An Tiểu Ngu, ngay sau đó cầm cổ chân của cô, một cái xoay người, đem cô về phía sau đẩy, đặt ở trên tường.
"Anh!"
Cổ chân chân phải bị anh nắm thật chặc, đùi phải bị anh giơ lên, từng chút từng chút nâng cao, tựa hồ đã muốn dính vào trên tường, mà tư thế như vậy, hai cái đùi đều sắp thành 180° rồi.
Tại sao lại như vậy, công phu những năm nay cô học được ở trước mặt anh cứ như vậy không chịu nổi một kích sao?
Mà Thẩm Ngự Phong trước mắt cả người thân thể đều đặt ở trên người của cô, khiến cô không thể động đậy.
Xuyên thấu qua áo ngủ thật mỏng, cô thậm chí có thể cảm giác được nhiệt độ trên người của anh, còn có loại hơi thở dương cương của người đàn ông.
Mắt của An Tiểu Ngu đều sắp muốn phun ra lửa.
Mẹ nó......Có cần như thế không, tư thế hiện tại như vậy, quả thực chính là quá xấu hổ a!
Váy ngủ trên người cô mặc.....Váy ngủ a.....Hiện tại, đùi phải trắng nõn thon dài quả thực là toàn bộ lộ ra ở trong tầm mắt của người đàn ông kia!
"Thẩm Ngự Phong, anh cái đồ hỗn đản, nhanh buông tôi ra!"
Nếu không buông ra, ước đoán đùi phải của cô thật sự là muốn phế bỏ rồi!
Hô hấp của Thẩm Ngự Phong thổi vào cổ của cô, một luồng lướt nhẹ qua thần kinh của cô, An Tiểu Ngu trừng mắt anh, nhưng là khoảng cách gần như vậy......Cô có thể nhìn rõ ràng con ngươi sâu thẳm giống như đầm sâu vạn năm của anh, càng có thể nhìn rõ lông mi dài nhọn dày đặc của anh.......
Trên mặt của An Tiểu Ngu một mảnh nóng hổi.
Cái quái gì vậy, một người đàn ông, có cần phải dáng dấp câu hồn đoạt phách như thế a!
"Nếu không buông ra, tôi sẽ mắng người đấy!"
An Tiểu Ngu có chút không thể chống đỡ được rồi.
Vào lúc đó, Thẩm Ngự Phong cười lạnh một tiếng.
"Sao vậy, chỉ có chút bản lĩnh như vậy? Cùng tôi đấu, em còn non một chút!"
An Tiểu Ngu trừng Thẩm Ngự Phong trước mắt, trong đôi mắt đều sắp toát ra lửa tới.
Cái tên này, có cần như vậy không......Quả thực chính là khinh người quá đáng a!
Nhưng là đột nhiên, Thẩm Ngự Phong buông ra một tay, từ trong quần áo lấy ra một lọ thuốc mỡ, một tay mở nắp, bôi lên ở trên cổ chân bên phải của cô.
Ngón tay của anh nhỏ dài lại linh hoạt, ngón tay thấm thuốc mỡ ở trên cổ chân của cô ôn nhu xoay vòng vòng.
Trong nháy mắt đó, An Tiểu Ngu cảm thấy có chút ngứa một chút, nhưng là đồng thời, còn có một tia cảm giác lạnh buốt thấm vào da thịt, cảm giác đau ở trên cổ chân tựa hồ cũng giảm bớt rất nhiều.
An Tiểu Ngu trong nháy mắt hóa đá.
Người đàn ông này.......Vậy mà lại giúp cô bôi thuốc?
Đợi đến bôi thuốc mỡ xong rồi, Thẩm Ngự Phong buông đùi phải của An Tiểu Ngu xuống, hừ một tiếng.
"Đáng đời trẹo chân! Đau chết cô cho rồi!"
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...