An Tiểu Ngu về đến nhà, chuyện đầu tiên chính là đe âu phục áo khoác cùng áo sơ mi trong tủ áo lấy ra, muốn ném vào thùng rác, nhưng cuối cùng vẫn từ bỏ.
Cô đem quần áo ném lên giường, chân trần dùng sức giẫm hai cái.
Giẫm chết anh, giẫm chết anh!
Không thể hướng người anh trút giận, hiện tại chỉ có thể đem toàn bộ cơn giận trút lên trên quần áo. Chỉ là, giẫm được hai cái, cổ chân của cô đau đến mức càng lợi hại.
An Tiểu Ngu vô lực nằm ở trên giường, thở dài. Nghĩ tới tình cảnh hôm nay ở nhà hàng Tây vô tình gặp được, thật đúng là........Ủy khuất a! Thẩm Ngự Phong trêu đùa cô cũng bỏ đi, nhưng người đàn ông đối diện cư nhiên còn cười! Hừ!
Nói thật, cô từng tưởng tượng, lần sau cùng Thẩm Ngự Phong gặp mặt sẽ là dáng vẻ gì, nhưng không nghĩ tới vậy mà lại là như vậy.......Thật là càng nghĩ càng bực mình a!
Chán ghét quá đi! Thẩm Ngự Phong em gái anh!
An Tiểu Ngu làm thế nào cũng ngủ không được, lại đứng lên đi rửa mặt.
Bỏ đi bỏ đi, cùng Thẩm Ngự Phong tức giận căn bản không cần thiết, hà tất lấy sai lầm của người khác trừng phạt chính mình?
Dù sao thời gian còn sớm, đắp cái mặt nạ dưỡng da an ủi một chút thôi!
An Tiểu Ngu đi phòng bếp rửa trái dưa leo, cầm lấy con dao lên chuẩn bị cắt thành miếng mỏng đắp ở trên mặt, mặt nạ dưỡng da màu xanh lục không ô nhiễm thiên nhiên!
Chỉ là, trong lòng vẫn là không thoải mái, cô căm giận mà cắn dưa leo một cái.
Cắn chết anh! Cắn chết anh!
"Đinh đông!"
Chuông cửa bỗng nhiên vang lên.
An Tiểu Ngu sửng sốt một chút, đã trễ thế này, sẽ là ai chứ? Chẳng lẽ, lại là Sở Mộ Thành chứ!
Cô mang dép lê đi tới cửa, xuyên thấu qua mắt mèo hướng ra ngoài vừa nhìn, trong nháy mắt trợn to hai mắt.
Thẩm Ngự Phong cái ôn thần này........Cư nhiên tìm đến nơi này! Tình huống gì đây!
"An Tiểu Ngu, tôi biết cô đang ở nhà!"
Giọng nói thâm trầm xuyên qua cửa truyền đến.
An Tiểu Ngu mở cửa ra một khe nhỏ, nghiêng đầu nhìn anh một cái.
"Anh đẹp trai này, chúng ta quen biết sao? Anh chắc sẽ không là gõ sai cửa chứ!"
Trong miệng của An Tiểu Ngu còn có dưa leo chưa nhai, cho nên nói chuyện còn có chút mơ hồ, bất quá cũng đủ để cho Thẩm Ngự Phong nghe rõ ràng.
Giả không quen biết, ai không biết?
Nói xong, An Tiểu Ngu làm bộ phải đóng cửa, thế nhưng Thẩm Ngự Phong lại giơ lên một chân móc vào cửa.
"Đều cùng nhau ngủ qua rồi, còn không quen biết?"
An Tiểu Ngu trong nháy mắt nổi giận.
"Thẩm Ngự Phong, anh đừng bóp méo sự thật!"
"Oh, chẳng lẽ tôi nói không phải là sự thật? Hay là nói, cô hiểu sai rồi?"
"........"
Đang lúc An Tiểu Ngu chần chừ, Thẩm Ngự Phong kéo cửa ra, đi vào bên trong.
"Này, Thẩm Ngự Phong, tôi cũng không có mời anh đi vào."
An Tiểu Ngu hổn hển, chắn trước mặt của anh.
Cô đã thay thành váy ngủ, bên trên là một bọt biển bảo bảo rất dễ thương, đang toét miệng cười. Mà lúc này, khuôn mặt nhỏ nhắn của cô có chút đỏ, nhưng mặt mày lại chứa cơn giận trừng anh, đưa hai cánh tay ra chặn đường đi của anh, giống như là một con tôm hùm nhỏ giương nanh múa vuốt.
Chỉ là, ánh mắt của Thẩm Ngự Phong lại theo cánh tay của cô từ từ nhìn xuống, rơi vào trên tay của cô.
Thẩm Ngự Phong đột nhiên nở nụ cười, nụ cười ám muội vậy.
"Ăn ngon không?"
"Cái gì?"
An Tiểu Ngu nháy mắt một cái, lúc này mới phát hiện, ánh mắt của Thẩm Ngự Phong rơi vào trên tay của cô, mà trong tay của cô đang cầm một trái dưa leo xanh lục, mà trên đầu.......Vừa mới bị cắn đi một ngụm.
Trong nháy mắt, trong đầu của An Tiểu Ngu oanh một tiếng, khuôn mặt trong nháy mắt đỏ.
A a a........
Cái quái gì vậy, người đàn ông này có cần phải trực tiếp như vậy không a.......
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...