Edit: susublue
Trong phòng đen tối, trời đen kịt, giống như không có ánh sáng, Tô Cẩm trằn trọc, nhưng không thể nào thoát khỏi cơn ác mộng, ác mộng như ma quỷ tác quái vây hãm cô, dù thế nào, cô đều nghe thấy tiếng khóc của trẻ con, còn có tiếng kêu thảm thiết, hình ảnh Lãnh Mặc Phàm ôm Sarah, còn có giọng nói ác nghiệt của anh, “Tôi sẽ làm cho em hối hận, hối hận......”
Có vẻ như tra tấn không hề kết thúc, toàn thân Tô Cẩm lạnh run, mồ hôi lạnh ở giữa trán xuống xông vào da thịt, lạnh lẽo, rốt cục, cô gầm nhẹ một tiếng, la lên, giãy dụa giữa mọi thứ,“Không...... Không......” Trong giọng nói tuyệt vọng, cô tỉnh dậy, Tô Cẩm đột nhiên ngồi dậy trên giường, mi mắt quan sát căn phòng, phòng vẫn tăm tối như cũ, nhưng mọi âm thanh trong đầu óc của cô đều biến mất, điều duy nhất còn lại chính là ý chí kiên cường.
“Sư tỷ, chị làm sao vậy?” Nghe được âm thanh, Amy đẩy cửa đi vào.
Tô Cẩm vén mái tóc ẩm ướt, lắc đầu nói,“Không sao, chỉ là một cơn ác mộng.”
“Sư tỷ, chị phải nhanh bình phục lại, mọi chuyện đều đã tốt hơn rồi.” Amy an ủi, rót một ly nước cho cô.
Tô Cẩm cầm lấy uống mấy ngụm, ngẩng đầu nở nụ cười cảm kích cô,“Cám ơn, chị không sao.”
Thường thì ác mộng sẽ phản ánh góc sợ hãi nhất trong tâm hồn con người, Tô Cẩm trầm luân đấu tranh trong đó, khi cô muốn tỉnh lại, nghĩa là cô đã chiến thắng nỗi sợ hãi ở đáy lòng, quay về hiện tại một lần nữa.
Washington, trụ sở chính của Lãnh thị, trong văn phòng ở tầng cao nhất, một bóng người âm trầm đứng dưới nắng, khói thuốc lượn lờ trên đỉnh đầu của anh phiêu tán ra xung quanh, toàn bộ văn phòng rộng lớn đều nồng nặc mùi thuốc lá, trong gạt tàn có hơn mười điếu thuốc, điều này đã chứng minh ở trong này đã đốt cháy mười điếu thuốc.
“Khụ......” Jack đẩy cửa đi vào, lại đột nhiên ngửi thấy khói thuốc nồng nặc, anh kinh sợ, thiếu chút nữa còn tưởng rằng đã xảy ra hoả hoạn nữa! Nhìn thấy ở góc tối của cửa sổ có một người đàn ông, anh thở dài một hơi, ba ngày nay, từ lúc trở về từ Chicago, Lãnh Mặc Phàm đã không ăn không uống liên tục ba ngày, hoàn toàn cách biệt khỏi thế giới bên ngoài một cách âm thầm, im lặng đến mức khiến cho người ta sợ hãi.
“Lãnh tổng, đây là báo cáo tháng này, tôi đã xử lý một phần rồi, phần này phải được ngài ký tên mới có thể thông qua.” Jack thật cẩn thận mở miệng, nhưng anh hoài nghi không biết Lãnh Mặc Phàm có nghe lọt tai hay không.
Xưa nay Lãnh Mặc Phàm yêu thích sạch sẽ, nhưng hiện tại mặt mày lại đen thui, cằm và khóe miệng đầy râu ria lồm xồm, làm cho cả người anh rất âm u và tiêu cực, giống như không hề tức giận.
Jack không dám quấy rầy nữa, yên lặng lui ra ngoài, từ ba ngày trước đến bây giờ, anh đều không hỏi chuyện giữa Lãnh Mặc Phàm và Tô Cẩm, nhưng nhìn tình huống này, có vẻ cũng không vui lắm, có lẽ chuyện giữa bọn họ càng lúc càng nghiêm trọng, có lẽ đã chia tay.
Lãnh Mặc Phàm cầm điếu thuốc đã tắt trong tay, mở mắt, đôi mắt u ám vì mấy ngày mấy đêm không nghỉ ngơi, đầy tơ máu, lông mi dày rậm, ánh mặt trời nhẹ nhàng chiếu vào mặt anh, khuôn mặt vẫn đẹp như cũ, nhưng sắc thái trên mặt đã bay mất, chỉ còn lại vẻ suy sút và mất mát.
Anh đóng cửa ba ngày chỉ để suy nghĩ một chuyện, rốt cuộc đoạn tình cảm này sai ở chỗ nào? Anh giỏi về phân tích, nhưng lại không phân tích ra một lý do chính xác nào, nhưng hiện tại, anh quyết định không phân tích nguyên nhân nữa, diễn([email protected] anh thầm nghĩ ích kỷ một chút, để cho mình sống tốt hơn, nếu còn tiếp tục như vậy, anh sẽ nổi điên mất.
“Được, tôi nói rồi, sẽ làm cho em hối hận, tôi muốn em đến cầu xin tôi.” Lãnh Mặc Phàm thề nắm chặt tay, mắt lạnh lùng ngoan độc, còn có sự đau khổ, người phụ nữ anh từng che chở, bây giờ lại phải dùng thủ đoạn tàn nhẫn như vậy để đối phó cô, đối với anh mà nói điều này cũng là một loại tra tấn.
Lãnh Mặc Phàm gọi điện cho Jack, chỉ chốc lát sau đầu dây bên kia vang lên một giọng nói kinh sợ,“Lãnh tổng, ngài tìm tôi.”
“Đến văn phòng tôi.” Lãnh Mặc Phàm khàn giọng ra lệnh.
Không đến 1 phút, Jack liền xuất hiện ở cửa văn phòng, cẩn thận bước vào, đứng ở trước mặt anh,“Lãnh tổng, ngài có gì dặn dò sao?”
“Tôi muốn cậu đi làm một việc, làm thật tốt cho tôi.”
10 phút sau, Jack há to miệng, nghĩ xem mình có nghe lầm hay không, đây là chuyện mà Lãnh tổng kêu mình làm sao? Tuy rằng không phải quá khó khăn, nhưng nó thích hợp sao? Thật sự muốn làm như vậy sao?
Rốt cuộc là giữa anh và Tô Cẩm đã xảy ra ân oán gì mà lại khiến cho anh quyết định làm như vậy?
“Cho cậu thời gian ba ngày, tôi muốn có đáp án.” Lãnh Mặc Phàm lạnh lùng ra lệnh, hiện tại anh rất buồn bực, anh không muốn nhiều lời.
Jack vội vàng gật đầu,“Được, tôi sẽ cố gắng làm thật thỏa đáng.”
Chicago.
Năm ngày sau, cảm xúc của Tô Cẩm đã bình ổn lại, thật ra sau cơn ác mộng, cô đã khôi phục lại bình thường, qua hai ngày nghỉ ngơi, đã không còn gì khó chịu nữa.
Cha nuôi, cha muốn ra ngoài sao?” Amy ở trong đại sảnh nhìn Tương Vinh đi ra khỏi phòng, tay cầm theo một tập hồ sơ.
“Ừ, cha muốn đi ra ngoài bàn chuyện làm ăn, hai đứa ở đây hỗ trợ lẫn nhau, chờ cha trở lại.”
“Dạ, cha nuôi cẩn thận một chút.”
Lúc này Tương Vinh nhận một cuộc điện thoại, anh nói với đầu dây bên kia,“Hai giờ chiều sẽ tới, chuyện này tuyệt đối không thành vấn đề.”
Tương Vinh ngắt điện thoại, nói với Amy,“Cả hai phải chú ý đến Tiểu Cẩm một chút tình, khoảng giữa trưa ngày mai cha mới trở về.”
“Bọn con biết rồi, cha nuôi yên tâm.”
Trong phòng, Tô Cẩm bưng một ly cà phê ngồi trên sô pha đón ánh nắng mặt trời, đã sắp vào mùa đông, thời tiết có hơi lạnh, ánh mặt trời làm tâm hồn ấm áp, hương cà phê ngập khắp căn phòng, nhưng Tô Cẩm lại ngẩn người, vốn không uống một ngụm nào, những ngày nay cô có thói quen ngồi yên tĩnh, cô cũng hưởng thụ cảm xúc mà sự im ắng mang lại.
“Cha nuôi đi ra ngoài, sư tỷ, em xuống dưới mua đồ ăn cho chị, buổi tối cho chị uống canh hầm.”
“Cám ơn.” Tô Cẩm quay đầu cười dịu dàng.
“Sư tỷ, sao chị khách sáo vậy, chúng ta là chị em mà. Chăm sóc chị là việc nên làm.” Amy cười hì hì, đóng cửa.
Tô Cẩm nghe thấy Tương Vinh đi ra ngoài, cô lại thầm chờ mong ông có thể mang một nhiệm vụ nào đó về cho cô, hiện tại cô rất muốn ông phái cô đi làm nhiệm vụ một thời gian.
Nước Mĩ, Washington, trong khách sạn năm sao.
Tương Vinh đẩy cửa một căn phòng ra, người bên trong đi ra đón ông, đây là khách giao dịch lần này, Brown tiên sinh, ông đi lên nói“Tương tiên sinh, xin chào.”
“Brown tiên sinh, lâu rồi không gặp.” Tuy rằng Tương Vinh có tổ chức sát thủ, nhưng đối với cán bộ cao cấp của Mĩ, ông cũng là một quan ngoại giao nổi tiếng, đã từng giao dịch với rất nhiều cán bộ cao cấp quốc tế, mà Brown tiên sinh cũng là bạn của ông.
Sau khi nói chuyện phiếm, trên mặt Brown tiên sinh bắt đầu có chút bất an, biểu cảm không yên lòng, nhìn ông rất lo âu, mà Tương Vinh sắc bén nhận ra được điều này, ông mở miệng nói,“Brown tiên sinh, ông lo lắng chuyện gì phải không?”
Brown tiên sinh thấy mình bị ông nhìn thấu, chỉ thấy có lỗi thở dài một hơi,“Nói thật với ngài! Thật ra lần này gặp mặt cũng không phải vì giao dịch gì, mà là có người muốn gặp ngài.”
“Người nào?” Sắc mặt Tương Vinh khẽ thay đổi.
“Anh ta đồng ý với tôi là sẽ không làm ngài bị thương, chỉ muốn ngài an tâm ở đây vài ngày.” Brown tiên sinh bất đắc dĩ nói.
Vào lúc này, cửa bị một người khác đẩy ra, Jack dẫn sáu vệ sĩ mặc đồ đen đi vào, anh nói với Tương Vinh,“Tương tiên sinh, lại gặp mặt.”
“Đây là ý gì?” Tương Vinh nhìn vệ sĩ phía sau anh, bình tĩnh hỏi.
“Đây là ý của Lãnh tổng, anh ấy muốn Tương tiên sinh ở đây một tuần, ngồi trong phòng, bịt hết thông tin, có cần cái gì, có thể nói với chúng tôi.” Jack lễ phép nói.
“A, ý là muốn nhốt tôi sao?” Tương Vinh cười lạnh một tiếng.
“Thực xin lỗi.” Jack đành phải nói thật, đồng thời bảo sáu tên vệ sĩ bắt đầu công tác, đây là phòng được gắn thiết bị cắt đứt mọi thông tin liên lạc, cho nên, tương đương với việc Tương Vinh đang ở một nơi không ai tìm được, biến mất khỏi nước Mĩ.
Brown tiên sinh lại xin lỗi một lần nữa rồi cũng rời đi, lúc này Jack lại sắp xếp sáu vệ sĩ canh giữ hành lang ngoài cửa phòng, để đảm bảo Tương Vinh sẽ ở đây trong một tuần, không thể bước ra khỏi căn phòng này nửa bước.
Tuy rằng Tương Vinh kinh ngạc vì Lãnh Mặc Phàm gài bẫy ông, nhưng ông cũng hiểu rõ anh làm như vậy chỉ có một mục đích, đó là khiến cho Tô Cẩm sốt ruột, dùng ông để uy hiếp Tô Cẩm.
Jack làm tốt mọi thứ, đi tới gara, gọi điện cho Lãnh Mặc Phàm,“Lãnh tổng, nhiệm vụ đã hoàn thành.”
Trong văn phòng, Lãnh Mặc Phàm tao nhã cầm di động, hôm nay cả người anh sạch sẽ mặc tây trang màu đen, đầu tóc chải chuốt chỉnh tề, đã trở lại phong thái vương giả như trước, anh nghiền ngẫm nhếch khóe miệng, cầm lấy di động, anh bắt đầu thấy xúc động khó kiềm chế, rốt cục anh cũng có thể gọi vào số điện thoại mà anh đã nhịn sáu ngày qua, số điện thoại của Tô Cẩm.
Buổi chiều ở Chicago, trong căn phòng im lặng trống trải, tiếng chuông di động vang lên rất chói tai, nghe thấy âm thanh đã lâu rồi không nghe, Tô Cẩm sợ run một chút, còn tưởng rằng mình nghe sai thấy, cô đi qua cầm lên, dien
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...