Bà Xã Của Thủ Lĩnh Sát Thủ
Edit: susublue
Lục Thiểu Đình chớp đôi mắt ngái ngủ, hai thân phận trái ngược nhau, nên ngay cả một lời tiếp đón đối với bạn bè anh cũng không nói nên lời, anh chỉ có thể lẳng lặng nhìn cô, nửa ngày mới thấy ảo não nói,“Vì sao em không rời khỏi Mĩ?”
Tô Cẩm liếc mắt nhìn ra bốn phía xa xa, châm chọc lên tiếng, “Xem ra tôi luôn phải rơi vào trong tay anh.”
Đột nhiên cách đó không xa có đèn chiếu sáng, đội viên của Lục Thiểu Đình đã đuổi tới, Tô Cẩm căng thẳng, tuy rằng hiện tại cô giữ ưu thế tuyệt đối, nhưng cô không biết suy nghĩ của Lục Thiểu Đình, là tình nguyện thả cô đi, hay là thật sự muốn bắt cô?
Đương nhiên Lục Thiểu Đình cũng biết không tới 5 phút nữa, đội viên của anh sẽ tới đây, anh nhíu mày lại, mở miệng nói,“ Để khẩu súng đó lại, em đi đi!”
Tô Cẩm sợ run lên một cái, anh thả mình đi? Đột nhiên Tô Cẩm có chút buồn bực, cô khẽ nói,“Vì sao phải làm như vậy?”
“Xem như tôi nợ em.” Lục Thiểu Đình cười khổ một tiếng.
“Vẫn luôn là tôi nợ anh......” Tô Cẩm vô lực phản bác.
“Vậy đồng ý với tôi, sau này không được tổn thương người vô tội.”
“Thả tôi đi, anh sẽ không hối hận chứ?” Tô Cẩm ngẩng đầu, nhìn anh.
Lục Thiểu Đình nhìn thẳng cô, bất cứ lúc nào khuôn mặt này cũng đều hấp dẫn anh như vậy, anh trầm thấp trả lời,“Vậy trước khi tôi hối hận, hãy biến mất trước mặt tôi đi.”
Tô Cẩm thấy đèn càng ngày càng gần, nếu không đi sẽ không kịp, cô ném súng trong tay xuống đất, cuối cùng liếc mắt nhìn gương mặt anh tuấn kia một cái, diễn
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...