Nghỉ ngơi trong khách sạn ba ngày liền, ngăn cách mọi hỗn loạn bên ngoài, yên tĩnh, không phải lo nghĩ, nhưng có một chuyện khiến Tô Cẩm đắn đo đó chính là chuyện cô bị bắt. Cô cứ luôn cảm thấy chuyện này có chỗ nào đó rất lạ, trực giác bất an.
Lãnh Mặc Phàm thấy từ sáng Tô Cẩm đã nhíu mày, đến chiều vẫn nằm ngẩn người trên sô pha. Nhận thấy cô có tâm sự, anh bưng một ly rượu tới, thấp giọng hỏi: “Sao thế? Đang nghĩ gì vậy?”
“Không có gì, chỉ ngẫm lại chuyện lần này thôi, cảm thấy có chỗ nào đó không đúng.” Tô Cẩm nhổm nửa người dậy, nhẹ nhàng nhấp ngụm rượu.
Lãnh Mặc Phàm cong khóe miệng, nói nửa đùa nửa thật: “Em cảm thấy có người bán đứng em?”
Tô Cẩm ngẩn người, ngẩng đầu nhìn anh: “Tôi chưa từng nghi ngờ anh.”
“Đương nhiên không phải tôi, nhưng không ngoại trừ những người khác.” Lãnh Mặc Phàm khẽ trào phúng, xem ra có một số việc phải nói cho cô biết, tránh để cô bị người khác tổn thương.
“Những người khác? Là ai?” Tô Cẩm nghe ra ý trong lời của anh.
“Trong khu resort, em thực sự cho rằng cảnh sát tự tra được chỗ em sao?” Ánh mắt sắc bén của Lãnh Mặc Phàm lướt dọc người cô.
Tô Cẩm ngẩn ra, giống như lời này đã đánh trúng chỗ nghi hoặc của mình, cô nhíu mày nói: “Đúng rồi, chính là thấy kì lạ ở đây. Từ việc cảnh sát tìm ra tôi, rồi đến lượt đám người Ấn Độ nhanh chóng tìm tới tôi, tôi cảm thấy có người báo tin sau lưng mình.”
“Em biết ai chăng?” Lãnh Mặc Phàm cười lạnh.
“Người có thể biết vị trí của tôi chỉ có hai người, thứ nhất là anh, thứ hai là cha nuôi của tôi, chắc chắn không phải cha nuôi, cũng không thể là anh, vậy là ai chứ?” Tô Cẩm suy đoán.
“Đừng quên còn một người nữa, sư tỷ của em, Anna.” Lãnh Mặc Phàm nhắc nhở.
Tô Cẩm khiếp sợ một giây rồi lập tức ngồi ngay ngắn lại:“Anh nói gì? Sư tỷ của tôi sao? Anh nghi ngờ cô ấy?”
“Không phải tôi hoài nghi cô ta, mà nhất định là cô ta.” Lãnh Mặc Phàm nói chắc như đinh đóng cột.
Tô Cẩm khẽ run, phủ nhận nói: “Không đâu, sao sư tỷ của tôi lại tiết lộ hành tung của tôi được, đâu có lợi gì cho cô ấy?”
“Có thể vì em đẹp hơn cô ta.”
Tô Cẩm lườm anh, nghiêm mặt nói: “Lúc này anh còn đùa giỡn được à, chẳng có gì buồn cười.”
Lãnh Mặc Phàm nhướn mày, xòe tay vẻ vô tội nói: “Lời tôi nói là thật, sau khi em đi chưa được 10 phút, cô ta cầm hai chai rượu xuất hiện ở cửa phòng với ý đồ dụ dỗ tôi, chỉ tiếc tôi không có hứng thú với cô ta mà thôi.”
Tô Cẩm nghe giọng anh rất nghiêm túc, nhất thời không phân biệt rõ anh nói thật hay giả, nhưng điều này thật khiến cô giật mình, cô suy nghĩ một chút rồi hỏi: “Có lẽ sư tỷ của tôi chỉ muốn tìm anh uống ly rượu thôi?”
“Uống ly rượu cần cởi quần áo ra sao?” Lãnh Mặc Phàm cười châm biếm.
Tô Cẩm thấy anh nói có chứng cứ, mà dựa vào sự hiểu biết của cô với anh, anh không phải người hay lừa gạt, sắc mặt cô trở lên lạnh lẽo: “Rốt cuộc vì sao sư tỷ phải làm vậy?”
“Có hai nguyên nhân, thứ nhất cô ta đã có ý muốn thoát ly khỏi tổ chức, muốn leo cao hơn; thứ hai, gả cho người đàn ông có tiền giống tôi, ‘thoái ẩn giang hồ’.” Lãnh Mặc Phàm bình tĩnh phân tích.
“Nếu thật sự như vậy, người đó không phải là sư tỷ tôi từng biết.” Tô Cẩm thở dài nặng nề.
“Em là trợ thủ đắc lực của cha nuôi em, cô ta muốn lợi dụng đám người Ấn Độ giết em, như vậy cho dù về sau cô ta có phản bội thật, cũng sẽ bớt đi một đối thủ mạnh.”
Tô Cẩm giải đáp được khúc mắc, nhưng lại nhận về một đáp án ngoài ý muốn, cô vẫn có chút không vui, nghĩ đến nữ tinh anh trước kia cô từng bội phục, giờ biến thành đồng lõa hại cô, cô cảm thấy hơi thất vọng cùng đau lòng. Ngồi một lát, cô đứng dậy cầm di động vào phòng ngủ, chuyện này cô phải thông báo để cha nuôi đề phòng.
Điện thoại được kết nối, đầu kia nhận máy, đúng là giọng Tương Vinh truyền tới: “Tiểu Cẩm, con đi Ấn Độ làm nhiệm vụ hả?”
“Không phải đi làm nhiệm vụ, mà là bị đám xã hội đen Ấn Độ bắt qua đó.” Tô Cẩm cắn răng nói.
“Xảy ra chuyện gì vậy Tiểu Cẩm? Con không sao chứ!” Tương Vinh quan tâm hỏi han.
“Bây giờ con rất an toàn, con gọi điện muốn nhắc cha nuôi một tiếng. Thực ra lần này con bị bắt, con nghĩ rất có thể là người trong nội bộ chúng ta tiết lộ hành tung của con cho người khác.”
“Con chắc chắn chứ?”
“Vô cùng chắc chắn, cha hỏi hai sư muội xem có phải họ từng liên lạc với chị Anna không, con muốn xác minh một chuyện.” Tô Cẩm bình tĩnh hỏi.
“Con chờ chút.” Giọng điệu của Tương Vinh ở đầu kia cũng trở nên nghiêm trọng.
2 phút sau, giọng Tương Vinh vang lên: “Con đoán không sai, Amy nói mười ngày trước Anna bí mật liên lạc với nó, muốn nó kiểm tra hành tung của con, có phải chuyện này liên quan tới nó không?”
Nghe được đáp án xác định, lòng Tô Cẩm trầm xuống, mặc dù rất không muốn tiếp nhận hiện thực này nhưng chứng cứ bày ra trước mắt, cô không có cách nào phủ nhận, điều duy nhất cần làm bây giờ là hiểu rõ tình hình, xử trí tỉnh táo. Tô Cẩm thở dài nói: “Con nghĩ sư tỷ đã sinh lòng phản bội, lần này con bị bắt đúng là do một tay chị ấy ngầm lo liệu.”
“Amy nói Anna phát hiện hành tung đám sát thủ Ấn Độ, cha cho rằng nó tìm cách giúp con thoát thân, xem ra mọi chuyện hoàn toàn ngược lại, là nó muốn mạng của con. Anna thật sự làm cha quá thất vọng .” Tương Vinh lắc đầu cười lạnh.
“Cha nuôi, lần trước người nói chuyện úp mở, có phải đã biết sư tỷ có ý phản bội không?” Tô Cẩm nheo mắt hỏi.
“Trong những người cha huấn luyện, con và Anna là người đắc lực nhất, nhưng từ nhỏ Anna đã có dã tâm không an phận, ta sớm đoán được sẽ có ngày này, chỉ có điều nó nhanh hơn cha tưởng.”
“Vậy cha nuôi định xử trí chị ấy thế nào?” Tô Cẩm thật không muốn hỏi câu này.
“Đã quá muộn, chúng ta không liên lạc được, cô ta đã tháo thiết bị định vị trên người rồi. Tiểu Cẩm, con phải đề phòng cẩn thận, nếu phát hiện tung tích cô ta lập tức quay về báo cho cha.”
Kết thúc cuộc điện thoại, tâm trạng của Tô Cẩm càng thêm nặng nề, nghĩ đến một ngày phải đối địch với Anna, cô cảm thấy đau lòng cho người chị em, cũng thấy căm ghét và tiếc cho chị ta.
Đi ra phòng khách thấy Jack đã đến, còn mang theo mấy tập tư liệu, vẻ mặt của Lãnh Mặc Phàm cũng không thoải mái, đang nhíu mày nhìn giống như có tâm sự, Tô Cẩm ngồi lên ghế salon, Jack lập tức nói cho cô chuyện máy bay gặp tai nạn, hóa ra kẻ địch của Lãnh Mặc Phàm đã hạ thuốc hai vị cơ trưởng trước đó, lúc này cảnh sát đang điều tra. Tô Cẩm ngẫm lại lần này gặp đại nạn không chết, cũng thật quá may mắn, cô quay đầu liếc mắt nhìn Lãnh Mặc Phàm bên cạnh, thấy anh vẫn nhíu chặt mày, cô tò mò hỏi: “Xảy ra chuyện gì sao?”
“Lô vũ khí chúng ta đưa qua Mexico bị người ta chặn lại.” Jack không giấu diếm cô, lên tiếng trả lời.
“Người nào làm?” Tô Cẩm không khỏi kinh ngạc. Xã hội này, không có người giàu nào làm giàu dựa vào làm ăn ngay thẳng.
“Nhắc tới lại thấy tức, chính là thương nhân buôn vũ khí người Mêxico, người mua vũ khí của đám người Ấn Độ ấy.” Jack oán hận nói.
Sắc mặt Lãnh Mặc Phàm vẫn âm trầm, thật lâu mới mở miệng nói: “Trước thương lượng với bọn họ đòi hàng, nếu đám người này không biết phải trái, tôi muốn mạng bọn họ.” Mặc dù vẻ mặt bình thản, nhưng ánh mắt anh đã bộc phát phẫn nộ.
Jack cầm tư liệu ra ngoài, Lãnh Mặc Phàm có vẻ đau đầu, Tô Cẩm cũng không muốn quấy rầy anh, bèn đi vào phòng nằm một chút. Khoảng sáu giờ chiều, cô bị tiếng động bên ngoài đánh thức. Lúc mở cửa ra xem, cô thấy trong phòng khách có ít nhất bảy tám người tới, Lãnh Mặc Phàm đứng đầu, đang trầm giọng thảo luận gì đó, nghe mấy câu, Tô Cẩm liền nghe được tin tức, hóa ra người Mexico kia không thừa nhận đã cướp kiện hàng nên Lãnh Mặc Phàm chuẩn bị phản kích.
Nhắc tới Mexico, Tô Cẩm nghĩ tới Lục Thiểu Đình, không biết anh ở bên đó có tốt không?
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...