Bà Xã Của Thủ Lĩnh Sát Thủ

Một người khác cũng
đang nghĩ cách cứu người, Lục Thiểu Đình xuất hiện đầu đường, anh xuống
xe kiểm tra vết xe mới nhất, sau khi xác định chính xác lộ tuyến mới xe
chạy vào rừng cây. Anh không biết cách bên địch xa hay gần nên chỉ có
thể thăm dò từ từ.

Vừa tắt xe xong, anh liền thấy ba chiếc việt
dã rẽ từ trên đường xuống. Trên xe, tất cả đàn ông đều cầm súng trong
tay, xem ra đây chính là tên trùm Ấn Độ của đám người này. Nhìn tới đây, Lục Thiểu Đình không khỏi lo lắng cho tình cảnh của Tô Cẩm, bởi anh có
một dự cảm, có đánh chết Tô Cẩm cũng sẽ không nói ra chân tướng chuyện
này, làm một sát thủ, giữ yên lặng là điều tất nhiên.

Trong xưởng sắt vụn, Tô Cẩm chìm trong mơ màng, nghe được tiếng ô tô và tiếng
người, cô mở mắt ra, khôi phục sự tỉnh táo. Chỉ chốc lát sau, tên mắt
tam giác vây quanh một người đàn ông to cao hơn bốn mươi tuổi mặc âu
phục đi vào, người đàn ông kia có một đôi mắt diều hâu sắc bén, Tô Cẩm
biết, hắn chính là em trai của tên buôn súng ống đã chết.

Người đàn ông đi tới, nắm cằm của Tô Cẩm một cách hung bạo, hắn cười lạnh: “Chính mày giết chết anh trai tao?”

Mặc dù không phải tiếng Anh chuẩn, nhưng Tô Cẩm nghe vẫn hiểu, cô cười lạnh không đáp.

“Nói, là ai chỉ thị mày giết anh trai tao?” Người đàn ông không hề mất kiên
nhẫn, hắn chờ đáp án này quá lâu rồi, không ngại chờ thêm nữa.

“Tôi không biết.” Tô Cẩm trả lời rành mạch.


Người đàn ông hung hãn giơ tay vung về phía cô, cái tát bỏng rát khiến gương
mặt tái nhợt của Tô Cẩm hằn năm dấu tay, cô cắn chặt răng, nhất định
không phát ra tiếng.

“Mày nói hay không, không nói tao sẽ giết mày.”

“Anh giết tôi đi!” Tô Cẩm nhắm mắt lại. (ở đây mình vẫn đề TC xưng anh tôi, còn tên kia xưng tao mày vì hắn là xã hội đen mà)

“Được, mày cho rằng tao sẽ tùy tiện để mày chết như vậy sao? Thù giết anh
trai, đừng hòng chết dễ dàng.” Hắn nói xong, đột nhiên nhìn đến vết máu
trên vạt áo cô, nở nụ cười lạnh lẽo: “Mày bị thương?” Nói xong, hắn hỏi
đàn em phía sau: “Chỗ này có muối không?”

“Có.” Thuộc hạ kia lập
tức đi tới phòng bếp lấy, chỉ chốc lát sau đã mang tới. Người đàn ông
nhận lấy, hạ mệnh: “Cởi quần áo của nó ra, để chúng ta nhìn xem cảm giác xát muối vào vết thương là như thế nào.”

Hai tên đàn em lập tức
tiến tới giữ chặt Tô Cẩm, đồng thời xé áo cô, cũng cởi hết toàn bộ vải
băng, lộ ra vết thương khoảng 5cm, nơi đó vừa được cầm máu, da thịt xung quanh hơi đỏ.

Tên đó cười haha, sát từng chút từng chút muối lên vết thương, muối dính vào vết thương, cảm giác đau ray rứt truyền đến,
Tô Cẩm cắn chặt răng, đau đến mức gương mặt đỏ lên xanh tím. Hắn bỏ muối xuống, quay lưng nói với tên đang hút thuốc sau lưng: “Cho tao.” Tên
thuộc hạ kia lập tức châm thuốc cho hắn, người đàn ông hít một hơi, hỏi: “Giờ mày có nói không? Không nói còn đau khổ nữa đang chờ!”



Cẩm nén đau nhức, lắc đầu kiên định. Sắc mặt tên cầm đầu trở nên hung
ác, hắn không chút khách rắc tàn thuốc nóng lên vết thương của Tô Cẩm,
mùi thịt bị ngọn lửa thiêu đốt thoang thoảng, hắn sung sướng cười rộ
lên, đám đàn em bên cạnh cũng cười theo.

Ở đầu đường, một chiếc
việt dã xuống núi, vọt vào rừng cây bên cạnh, Lãnh Mặc Phàm đẩy cửa
xuống xe, nhưng anh phát hiện sau tán lá cây còn có một chiếc xe nhỏ
khác. Anh cảnh giác nhìn sang, trên xe không có ai. Anh thu súng nhét
vào thắt lưng, sau đó lấy thêm hai khẩu súng dài nhanh chóng bước tới
phía trước.

Trong xưởng sắt vụn, đám sát thủ nhìn Tô Cẩm bị hành
hạ cười lớn vui sướng, nhưng có đôi mắt đang cực lực ẩn nhẫn hiện lên
đau lòng, đó chính là Lục Thiểu Đình ẩn núp ngoài cửa sổ. Anh thấy rõ
hết mọi chuyện trong phòng, bao gồm cả vẻ mặt thống khổ của Tô Cẩm,
nhưng anh phải nhịn, chờ một thời cơ tấn công thích hợp.

Ý chí
của Tô Cẩm nhất định sẽ không vì điều này mà khuất phục, cô vẫn duy trì
đầu óc tỉnh táo, chờ thêm những yêu biến thái của tên đàn ông biến thái

này.

Sau khi tên đó cười xong, lúc này hắn mới chú ý tới đôi môi
đỏ mọng trên gương mặt của Tô Cẩm, bộ dáng xinh đẹp như vậy, hắn nâng
cằm cô lên, buộc cô nhìn vào mặt hắn, hắn chậc chậc khen: “Dáng dập
không tệ, còn là một mỹ nhân (người đẹp)!” Nói xong, hắn nở nụ cười dâm
đãng.

Mà nhóm sát thủ đứng bên cạnh hắn, từ lúc Tô Cẩm bị cởi áo
bọn họ đã chú ý tới thân thể mê người này, nhìn bộ ngực được đồ lót nâng cao ngút, đã sớm nổi lên ham muốn. Nay nghe được ý nói của lão đại, mỗi người bọn chúng đều muốn tức tốc đùa bỡn mỹ nữ này.

Tô Cẩm tựa
như chết lòng, nhưng chẳng qua là lạnh nhạt, giống như thân thể này
không phải của cô, giống như bất kỳ thống khổ nào cũng khó khiến cặp mặt của cô hiện lên tia sợ hãi, cho dù nghe được lời biến thái của tên đàn
ông này, cô vẫn thờ ơ như cũ.

Tên cầm đầu rút cuộc bị cô chọc
giận hoàn toàn, hắn hung hăng quăng cho cô một cái tát, la lên với đám
thuộc hạ phía sau: “Cởi hết người nó ra, để đám đàn em sung sướng một
chút.”

Vừa nói xong lời này, toàn bộ đám sát thủ đều kích động, coi Tô Cẩm như dương cao mỹ vị chuẩn bị ăn vào bụng.

Bên ngoài cửa sổ, Lục Thiểu Đình nắm chặt quả đấm gần như bóp vào da thịt,
đúng lúc này, anh nghe được tiếng động rất nhỏ, thân hình khẽ chấn động. Đang lúc quay đầu thì một khẩu súng dí vào ngực anh, nhưng thấy mặt của đối phương, anh kinh hãi, nhỏ giọng nói: “Là anh?”

Lãnh Mặc Phàm sớm phát hiện hắn ở chỗ này, nhưng nghĩ đến thân phận của hắn, anh vẫn
díu súng gần thêm nữa. Lãnh Mặc Phàm vẫn không trả lời, chợt nghe thấy
tiếng hỗn loạn trong phòng, khi anh nhìn thấy Tô Cẩm gần như trần truồng bị một đám sát thủ bỉ ối tiếp cận, cả người anh đều chấn kinh, lửa giận thiêu đốt, anh hận không thể đánh cho tất cả đám người đang đến gần cô

xuống địa ngục.

“Xem ra chúng ta phải hợp tác.” Lục Thiểu Đình thấp giọng nói.

Tuy Lãnh Mặc Phàm đang phẫn nộ nhưng cũng nhận rõ tình thế, trong tay đối
phương có ít nhất mươi lăm người trở lên, muốn cứu Tô Cẩm thì hai bọn họ phải cùng lên, anh đưa một khẩu súng dài cho hắn, cắn răng nói: “Chỉ
một lần này.”

Lục Thiểu Đình nhếch mép, nhận súng giữ lại bản kỵ, nhắm ngay vào tên đang giữ Tô Cẩm, Lãnh Mặc Phàm cũng bắn trúng tên còn lại đang đè ép Tô Cẩm. Hai người nổ súng ăn ý, một phát đã trúng. Tiếng bịch bịch vang lên, nhóm sát thủ chỉ muốn dâm dục phòng bị hời hợt, đảo mắt đã gục bốn năm tên. Sau khi phát hiện có vấn đề, tên đàn ông Ấn Độ
lập tức muốn lên bắt lấy Tô Cẩm, nhưng bị một loạt đạn dày đặc đánh lui. Mặc dù đám sát thủ có thế trận nhiều người nhưng bọn chúng tuyệt đối
không biết đang đối mặt với hạng người gì, đó chính là hai ác ma đang
phẫn nộ.

Thần chí của Tô Cẩm vẫn còn tỉnh táo, bởi vì vừa rồi lúc đám người này chuẩn bị ô nhục cô đã tháo dây thừng ở chân, cô đứng lên, nhanh chóng đi kiếm mảnh sắt sắc nhọn. Lúc đi ngang qua một tên sát thủ chưa tắt thở, Tô Cẩm đạp mạnh một cước gãy cổ hắn. Ngoài cửa sổ nổ súng chặn sát thủ đến gần, đồng thời cũng giao đấu kịch liệt, Tô Cẩm nhanh
chóng tháo nốt dây trói, tránh phía sau một thiết bản (tấm sắt). Lúc
này, ngoài cửa sổ ném cho cô một khẩu súng, cô lập tức nhặt lên, bắn sau lưng sát thủ.

Sát thủ mất đi một nữa, tên đàn ông Ấn Độ thấy
thế, chuẩn bị giết Tô Cẩm, nhưng khi hắn vừa giơ súng lên thì một viên
đạn bắn chính xác xuyên qua tay hắn. Hắn kêu thảm thiết, vội vàng lui về phía sau rồi lên xe, đám sát thủ thấy lão đi cũng rốt rít lên xe rời
đi.

Tô Cẩm dùng hết sức lực cuối cùng, cả người tê liệt ngồi
xuống dưới đất, chỉ chốc lát sau, bóng dáng lo lắng của Lãnh Mặc Phàm
bước đến, đau lòng gọi tên cô: “Tiểu Cẩm.” Nói xong, anh vươn tay ôm
ngang cô, đi ra ngoài cửa.

Lục Thiểu Đình theo sau che chở, chờ
Lãnh Mặc Phàm đặt Tô Cẩm ngồi ra ghế sau, ạnh mới vào ghế lái, khởi động xe khỏi cánh rừng, rẽ lên đường quốc lộ rời đi.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui