Đi từ con sông lênquốc lộ đã là giữa trưa, vết thương của Tô Cẩm không bị chuyển biến xấu. Toàn bộ hành trình Lục Thiểu Đình đều ôm chặt cô, không để ngoại lựcnào làm tổn hại đến cô, mắt tam giác thấy bộ dáng quan tâm săn sóc củaanh như vậy, đáy lòng liền cho rằng người đàn ông này nhất định là người yêu của nữ sát thủ. Hắn không muốn tự tìm phiền toái cho mình, ít nhấtanh ta (Lục Thiểu Đình) còn có tác dụng, hơn nữa hắn cũng không muốn cho thuộc hạ của mình đi chăm sóc một nữ bệnh nhân.
Dùng cơm trongmột khách sạn đơn giản, xe của bọn họ lao tới sân bay, một chiếc máy bay tư nhân chuẩn bị “nghênh đón” bọn họ. Lên máy bay, Tô Cẩm đã tỉnh lại,nhìn Lục Thiểu Đình vẫn luôn bên cạnh, trái tim trước nay luôn lạnh lẽocủa cô như được thổi vào một luồng gió xuân ấm áp.
Bởi vì không được phép nói chuyện nên cô không có cơ hội nói lời cảm ơn với anh, chỉ khi đến Ấn Độ mới có cơ hội.
Trong khách sạn bảy sao tại nước Mỹ, Lãnh Mặc Phàm đang video call với mộtngười đàn ông lớn tuổi, đàm luận chuyện thu mua với số tiền lớn. Ngườiđàn ông này được anh mời để đứng ra thu mua, nhưng lúc này, vẻ mặt ôngta có chút không vui.
“Hall tiên sinh, chỉ sợ kế hoạch thu mua lần này không thể thành công.”
“Tôi mời ông đến, không phải để ông nói với tôi những lời này.” Lãnh MặcPhàm tao nhã bưng ly cà phê lên nhấp một ngụm, khuôn mặt tuấn tú có chút không thoải mái.
“Tất cả vấn đề đều bắt nguồn từ lão tộc trưởng gia tộc Andrew, hắn phản đối mảnh liệt ngài thu mua tài nguyên của gia tộc hắn.”
“Chẳng lẽ ông ta không biết trong kế hoạch thu mua này, còn bao gồm cả hai mươi triệu đô bọn họ nợ tôi sao?”
“Ông ta vẫn kiên quyết nói rằng đó là chuyện của con trai ông ta, ông ta đã cắt đứt quan hệ cha con với hắn rồi.”
“Trên tay chúng ta có hợp đồng do chính tay con trai ông ta ký, món nợ này để bọn họ tự mình thanh toán, tôi chỉ muốn kế hoạch phải hoàn thành trongthời gian quy định, tất cả những thứ khác tôi không muốn hỏi đến.” Trong ánh mắt lạnh nhạt của Lãnh Mặc Phàm mang theo sự không ngần ngại.
“Ta nghe nói năm đó vị lão tộc trưởng này lập nghiệp dựa vào quan hệ vớihắc bang, chỉ sợ nếu chúng ta cưỡng ép thu mua, sẽ mang đến cho Halltiên sinh chút phiền toái, mời ngài cân nhắc.” Ông chú ở đầu kia tậntình khuyên nhủ.
“Bọn họ muốn đối phó tôi thì cứ việc đến đây! Kế hoạch thu mua không thay đổi, đừng để tôi phải nhắc lại những lời này.” Lãnh Mặc Phàm nói kiểu xem thường, tắt video đi.
Sau khi nam trợ lý Jack đứng bên cạnh nghe xong, nhíu mày nói: “Lãnh tổng, xem ra tínhiệu uy hiếp nhận được ít ngày trước chắc là do chính lão già đó gửiđến. Muốn hù dọa chúng ta lui kế hoạch, tại sao vẫn chậm chạp không cóđộng tĩnh gì!”
“Kể cả ông ta có đến đây thì sao chứ? Nếu tôi làngười dễ bị dọa sợ thì đã không có địa vị ngày hôm nay.” Lãnh Mặc Phàmnhíu mày cười lạnh, đột nhiên nghĩ đến điều gì đó, nghiêm nghị hỏi: “Tôi để anh tra vị trí của Tô Cẩm, có tra được không?”
“Rất kỳ quái, lúc mười hai giờ tối qua, tín hiệu của cô ấy là ở trong một ngọn núi tuyết gần biên giới nước Mỹ.”
“Vậy bây giờ thì sao?” Đáy lòng Lãnh Mặc Phàm dâng lên một dự cảm không tốt.
“Ta đã bảo bọn họ chú ý tỉ mỉ, để tôi hỏi lại xem”. Jack rút di động ra gọi một dãy số, vừa nghe xong, trên mặt anh liền kinh ngạc: “Cái gì? Ấn Độ? Các anh không tra lầm chứ?” Đầu kia nói thêm vài câu, Jack cúp điệnthoại.
“Lãnh tổng, chúng tôi tra ra bây giờ Tô tiểu thư đang bay tới Ấn Độ.”
“Ấn Độ?” Gương mặt tuấn tú của Lãnh Mặc Phàm biến đổi, đáy lòng phát racàng nhiều bất an. Anh trầm giọng nói: “Không phải các anh có thể tìmthu video qua vệ tinh sao? Tìm ra tần số cho tôi.”
“Vâng.” Jack vội vàng trả lời, anh rất ít khi thấy Lãnh tổng có vẻ mặt lo lắng như vậy!
10 phút sau, trên máy tính của Jack xuất hiện một đoạn video truyền từ vệtinh, đoạn video đó quay sân bay từ trên xuống, hình ảnh Lục Thiểu Đìnhôm Tô Cẩm lên máy bay, mà bên cạnh bọn họ là hơn mười tên sát thủ Ấn Độ, nghiêm mặt nhìn bọn họ bước lên.
“Đây là hình ảnh mới nhất nhận được, xem ra Tô tiểu thư bị thương.”
Gương mặt của Lãnh Mặc Phàm chỉ có thể hình dung bằng hai chữ “khó coi”, TôCẩm bị thương, đáng giận hơn là người đàn ông ôm cô lại là “hắn”? Vì sao cô ở cùng một chỗ với hắn ta? Tô Cẩm bị thương nghiêm trọng ra sao? Dựa vào thân thể của cô, nếu không phải bị thương nghiêm trọng, cô tuyệtđối không cần người khác ôm. Lãnh Mặc Phàm nhìn đi nhìn lại trên mặt TôCẩm, mới vài ngày ngắn ngủn, khuôn mặt cô đã tái nhợt đến như vậy.
“Lãnh tổng, bây giờ chúng ta phải làm gì?” Jack thận trọng hỏi.
Ánh mắt Lãnh Mặc Phàm sáng rực, nhìn chằm chằm bóng dáng người phụ nữ, cắnrăng lên tiếng: “Chuẩn bị cho tôi chuyến bay nhanh nhất đi Ấn Độ.”
“A, Lãnh tổng, anh muốn đi Ấn Độ?” Jack hoảng sợ.
“Chẳng lẽ để tôi trơ mắt nhìn cô ấy bỏ mạng sao?” Lãnh Mặc Phàm nóng nảy.Không, cô tuyệt đối không thể chết được, không có anh cho phép, không ai có thể động đến cô.
“Dựa vào năng lực của Tô tiểu thư, nhất định cô ấy có thể trốn ra được.” Jack lấy can đảm đề nghị.
Ánh mắt của Lãnh Mặc Phàm đột nhiên trở nên hung ác, liếc nhìn anh: “Đừng nói nhảm, đi làm ngay cho tôi.”
Jack đành phải trưng bộ mặt đau khổ đi làm, thực ra thì anh không nói khôngthể đi Ấn Độ, chẳng qua chuyện này cũng không có gì quan trọng, mà hiệntại chính Lãnh tổng cũng là người đang ở trong hiểm cảnh đó (tình cảnhnguy hiểm)! Đúng lúc này, điện thoại của anh vang lên, nhấc máy lên nhìn một dãy số xa lạ, vội vàng trả lời: “Alo.”
“Mờ Hall tiên sinh nghe điện thoại.” Đầu kia là một giọng nói khàn khàn tức giận.
“Xin hỏi ông là?” Jack lạnh giọng đáp.
“Anh bảo với Hall tiên sinh, tốt nhất đình chỉ kế hoạch thu mua, nếu không,chỉ sợ hắn có tiền mua nhưng không có mạng hưởng thụ. Chỉ cần một ngàyhắn chưa đình chỉ, hắn sẽ không sống yên ổn qua ngày đó.” Đầu kia hétlớn, hung hăng cúp điện thoại.
Jack hoảng sợ, nhưng sau đó nhanhchóng ổn định cảm xúc, nói với Lãnh Mặc Phàm: “Lãnh tổng, xem ra gia tộc Andrew sẽ không dễ dàng đáp ứng kế hoạch thu mua, có một người khá lớntuổi vừa gọi cho tôi, có thể là tộc trưởng tộc Andrew.”
“Ông ta nói gì?”
“Ông ta nói sợ ngài có tiền mua, nhưng không có mạng hưởng thụ.” Jack nóilại nguyên câu đó, đồng thời cũng mong Lãnh tổng có thể cân nhắc hủy bỏchuyến đi Ấn Độ, như vậy sẽ giảm bớt nguy hiểm.
“Hừ! Lão giàngoan cố, kệ ông ta.” Lãnh Mặc Phàm kéo kéo caravat, toàn bộ tâm tư củaanh đều đang lo lắng cho an nguy của Tô Cẩm. Đột nhiên, nhìn Jack vẫnchưa ra ngoài, anh tức giận nói: “Làm sao còn chưa đi đặt vé máy bay?”
“Lãnh tổng, anh vẫn nên suy tính ở lại nước Mĩ đi, bên Ấn Độ kia có tôi đi là được rồi, tôi nhất định sẽ cứu được Tô tiểu thư .”
“Không cần, để tôi tự qua.” Trong giọng nói của Lãnh Mặc Phàm lộ ra ý kiênđịnh, ngoại trừ việc cứu Tô Cẩm, anh còn muốn đuổi một người khác.
Tại sân bay tư nhân Ấn Độ, ban đêm, một chiếc máy bay hạ cánh.
Bước xuống máy bay, đang là thời tiết tháng tám, đêm đã về khuya nhưng vẫncó hơi nóng phả vào mặt. Tô Cẩm có thể tự đi bộ, Lục Thiểu Đình khôngrời khỏi cô một khắc nào, đồng thời cũng không quên để ý tình huống xung quanh.
Vừa xuống máy bay đến cửa ra vào, đột nhiên bốn sát thủtiến lên, chặn người Lục Thiểu Đình và Tô Cẩm lại. Đáy mắt của Lục Thiểu Đình lộ ra tia ngoan độc, bị mắt tam giác dí khẩu súng vào đầu: "Đôitình nhân hai người tốt nhất nên tách ra, cô nghĩ đây là nơi nào để chocác người nói chuyện yêu đương?” Nói xong, quay đầu nói với hai tên sátthủ kia: “Giam hắn lại trước, tôi chờ tin tức rồi sẽ xử trí sau.”
Tô Cẩm rất bình tĩnh, nhìn Lục Thiểu Đình nói: “Anh có thể đi trước, mau chóng thoát khỏi nơi này, đừng lo cho tôi.”
“Cô đang nói gì?” Mắt tam giác không hiểu tiếng Trung, hung hãn trợn mắt nhìn cô.
“Tôi nói câu tạm biệt với anh ta cũng không được sao?” Tô Cẩm nhếch miệng, mặc cho hai tên sắc thủ kéo vào một chiếc xe.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...