Thần Vĩ cùng Giai Kỳ trở về ở cùng với bà vài ngày tiếp rồi nhanh chóng trở về Pháp, tin tức cô có thai ngoại trừ cô, anh, Lâm Hữu thì vẫn chưa có người nào biết nữa cả.
Việc cô là người phụ nữ của Thần Vĩ cũng đã lan truyền ra nhiều nơi, hầu hết mọi tầm ngắm đã không còn thuộc về Thần Vĩ nữa, họ đã chuyển sang Giai Kỳ, tuy nhiên họ vẫn chưa nắm hết được thông tin cũng như diện mạo của cô.
Và đó là kế hoạch hoàn hảo cho nhưng việc sắp tới của anh.
Trở về Pháp, Thần Vĩ để cô ở trong nhà hoàn toàn, không được đi ra ngoài.
Giai Kỳ có hỏi tại sao lại giam cô lại, Thần Vĩ chỉ cười nhẹ, ý bảo không phải.
"Bé cưng..em bây giờ phải ở nhà không được đi lung tung."
"Tại sao? Em muốn đi làm, muốn đi dạo nữa."
"Em bây giờ đang có thai..ở nhà tịnh dưỡng cho anh.
Cấm đi."
Giai Kỳ mang thai đã được tháng thứ ba, bụng đã có dấu hiệu to lên, mỗi lần cô nhìn vào đều không khỏi hạnh phúc, đưa tay lên vuốt ve phần bụng.
Những ngày này được anh chăm sóc kỹ đến mức, cô đã mập lên được vài ký so với bà bầu bình thường.
Thần Vĩ yêu thương, chăm sóc từng li từng tí, không cho cô đụng bất cứ một việc gì hết.
Anh cũng thuê một bảo mẫu về để chăm sóc cho cô.
"Cô Cherry, cô có muốn dùng thử món này không ạ?"
Cô bảo mẫu là người Pháp, là một sinh viên khoa ngôn ngữ, vì cô bé đang học ngôn ngữ của Giai Kỳ nên đặc biệt rất thích khi ở cùng với cô.
Cô bé tên Michelle, 19 tuổi, cô bé rất dễ thương, có mái tóc màu nâu đất và đôi mắt và xanh nhạt.
Michelle rất thích ở cùng với Giai Kỳ là do cô bé có thể nhờ cô dạy thêm và chỉ dẫn.
Cô bé đặc biệt thích văn hoá và ngôn ngữ của Giai Kỳ, mong ước của Michelle là trở thành một thông dịch viên cho một công ty lớn.
"Cứ gọi chị là Giai Kỳ được rồi."
"Á....được ạ?" Michelle vui mừng, Giai Kỳ gật đầu.
Cô đi ra ngoài ban công, nhìn vào những chiếc lá xanh tươi tốt.
Ở đây cũng tốt nhưng cô cũng muốn đi đâu đó cho thật thoải mái.
Chứ nhốt cô ở đây, chắc cô sẽ điên lên mất.
Tiếng thang máy đến, cô vừa bước vào bên phía trong, cánh cửa mở ra, bước ra là một cô gái thật sự rất xinh đẹp, mái tóc đỏ rượu dài thướt tha được xoã ra một cách nhẹ nhàng, dáng người cao, gầy gần 1m7 với làn da trắng.
Đôi môi màu của cherry càng thêm nổi bật làn da, khuôn mặt thon gọn, đôi mắt đen được giấu sau cặp mắt kính đen sang trọng.
Thần thái của cô gái này thật không thể khiến người khác rời mắt được.
Giai Kỳ đứng hình trong vài giây vì cô gái này quá đẹp, cô gái đó quay qua quay lại nhìn xung quanh, lại ngừng ngay Giai Kỳ, cô gái mỉm cười nhẹ, bước tới gần.
Michelle đi tới chặn giữa Giai Kỳ và cô gái đó, liền lên tiếng hỏi ngay.
"Cô là ai? Muốn làm gì?"
Cô gái đó nghiêng đầu, nhìn Michelle, hít thở nhẹ rồi hạ túi xách xuống bàn, ngồi xuống chiếc ghế sô pha.
Đôi chân thon dài gác lên nhau một cách quý tộc.
"Em là Mộng Giai Kỳ?"
Cô gái đó cất giọng nhẹ, giọng nghe thật sự rất êm, khiến cô một phút chốc mê mẫn, xung quanh cô gái này phát ra hào quang đấy.
Mà tiếng cô ấy không phải là tiếng Pháp, mà là của cô.
"Phải..cho hỏi cô là..."
"Woa..em là người phụ nữ của Magnus.
Rất xinh đẹp."
"Magnus? Cô là..?"
Clarissa tháo kính xuống, ánh mắt dịu dàng khi nhìn về Giai Kỳ.
"Chào em..chị là Clarissa Cyrus, chị gái của Magnus."
Giai Kỳ kinh ngạc, nhìn kỹ vào Clarissa, cô gái này là chị gái của Thần Vĩ, không thể nào? Với nhan sắc này không thể nào là chị gái được, trẻ như thế cơ mà.
Clarissa chớp mắt nhẹ, nghiêng đầu lại nhìn vẻ mặt của Giai Kỳ, bật cười, tay che miệng.
"Em không tin?"
Giai Kỳ gật đầu.
Clarissa nhướng mày, thở nhẹ một chút.
"Nếu như chị đoán không nhầm, Magnus sẽ về trong 3..2.."
**Ting**..
"Trở về rồi."
Thần Vĩ đứng trước mặt Clarissa thì đang ngồi, tư thế hết sức nhàn rỗi khi đối diện và bị Thần Vĩ nhìn như thế này.
Clarissa đứng dậy, đi tới ôm lấy Thần Vĩ, Michelle đứng bên cạnh Giai Kỳ, tưởng rằng anh sẽ đẩy cô gái đó qua một bên, nào ngờ anh cũng đưa tay ra ôm lấy Clarissa rất chặt.
Giống như bao nhiêu nỗi nhớ của anh cuối cùng cũng đã được bù đắp.
"Magnus..lâu rồi không gặp."
"Chào mừng chị..Clary..chuyến nghỉ dưỡng của chị như thế nào?"
"Khá ổn, chị đi khá nhiều nơi, học tập rất nhiều thứ." Clarissa vỗ vỗ vai em trai.
"À..con bé dễ thương đấy.
Mắt tốt đó Magnus."
"Em biết mà."
Hai người buông nhau ra, nhưng vẫn nắm chặt tay nhau.
Cả hai người họ nói chuyện bằng tiếng Đức, nên cô không hiểu, chỉ khi nghe thấy tiếng cười và ánh mắt của anh hướng về cô một cách đầy tự hào, cô không hiểu sao cảm thấy nhẹ lòng mang thêm một cách ngượng ngùng.
"Giai Kỳ tới đây." Thần Vĩ vẫy gọi Giai Kỳ bước tới, một tay ôm eo cô đẩy tới ngang với mình.
"Em gái..như chị đã nói chị là chị gái của Magnus, từ nay chúng ta là gia đình."
"Chị..." Giai Kỳ vô thức gọi.
Clarissa cười tươi, xoa đầu của Giai Kỳ, cảm giác rất vui.
"Ngoan."
Clarissa gật đầu, vui vẻ lại cầm túi xách lên.
Hướng ra ngoài cửa thang máy.
Thần Vĩ nhướng mắt, hỏi Clarissa.
"Chị đi liền à?"
"Ừm..gặp lại cũng tốt."
"Vậy thì chỗ cũ."
Clarissa giơ tay hình chữ V rồi chào cả ba người.
Chân bước vào thang máy, đeo lại cặp mắt kính đen lúc nảy.
Thần Vĩ quay vào với Giai Kỳ ôm cô, Michelle nhìn cũng hiểu liền bước đi.
Cũng tới giờ cô tan làm rồi nên cô về trước.
"Đấy là chị anh thật à?" Giai Kỳ nửa tin nửa không lại hỏi.
Cô vẫn không tin cô gái đó với nhan sắc như vậy không thể là chị gái được.
"Phải...có muốn biết chị ấy bao nhiêu tuổi không?" Thần Vĩ vuốt mái tóc của cô ra sau, ngồi xuống liền kéo cô vào lòng.
"Có có..."
"Năm nay chị ấy sẽ là 30 tuổi."
Thần Vĩ ôm cô xoa xoa vùng bụng, Giai Kỳ cũng không từ chối bất cứ hành động của anh đối với con.
Giai Kỳ bất ngờ, độ tuổi 30, điều này là không thể.
Nhìn chị ấy nói nhỏ hơn cô còn có thể tin được luôn.
"Chị ấy...đi đâu vậy?"
"À...đi gặp một người bạn lâu năm.
"Bạn lâu năm?"
Thần Vĩ xoa mặt cô, hơi thở bên cạnh phà vào trong cổ khiến cô nhột nhột.
Hôn lên tai và để lại những dấu hồng trên chiếc cổ trắng.
"Sau này sẽ giới thiệu với em."
Clarissa bẻ tay lái, không đến The Unlimited, vì chị biết hắn đang ở đâu, Khuynh Hướng Nam không hay đi đến The Unlimited vào giờ này.
Đánh xe chạy đến toà nhà cao tầng đằng xa.
Tay cầm chìa khoá bước vào thang máy, lên phòng tổng thống trên cao, chị luôn biết vào giờ này, ngày này của mỗi tháng, hắn đều sẽ xuất hiện ở đây.
Bấm mã số, bước vào.
Đúng như chị nghĩ, hắn đang ngồi trên chiếc ghế sô pha hướng ra ngoài ban công ngắm bầu trời, khuôn mặt thẫn thờ nhìn ra ngoài, trên tay hắn là chiếc ly rượu vang, hắn có vẻ không nhận ra có người vừa bước vào.
Điều này thì chị biết, chị biết lí do hắn không thể tập trung điều gì nữa.
Bước chân nhẹ nhàng đi tới từ phía sau lưng của hắn, đưa tay với lấy ly rượu của Khuynh Hướng Nam đổ vào miệng rồi đẩy đầu của hắn ngược ra sau, môi chị nhanh chóng đè lên môi của hắn.
Động tác nhanh đến mức Hướng Nam khi nhận ra thì đã bị cướp môi.
Dòng rượu được truyền qua miệng của anh, đã hưởng thức vị rượu trước đó cũng không thể kích thích bằng việc như thế này.
Hướng Nam nuốt hết rượu được Clarissa truyền qua, động tác nhanh và nhẹ nhàng như vậy chỉ có mình chị mới có thể làm được.
Hướng Nam rung động vì sự xuất hiện của chị sau những năm tháng tìm kiếm cực khổ.
Hắn đưa tay ôm lấy vai của Clarissa kéo xuống, chị mất thế, ngã nhào phía trước, nằm vào trong người của Hướng Nam, hắn cúi xuống vồ vập quấn đôi môi của chị, họ vẫn tiếp tục hôn nhau.
Nụ hôn ngày càng mãnh liệt, Hướng Nam như muốn cắn nát môi của Clarissa, chị cũng không vừa, ôm lấy cổ Hướng Nam đè xuống để chị và hắn càng được gần nhau hơn.
Hướng Nam vốn sống từ nhỏ ở phương tây nên anh bị ảnh hưởng không nhỏ, một bàn tay đỡ lấy đầu, còn một bàn tay thò vào trong váy của chị sờ soạn.
Chị rên trong lúc hôn càng làm hắn thêm kích thích.
Dứt khỏi môi, lướt xuống vùng cổ trắng ngần, ra sức cắn mút để lại rất nhiều dấu tích bên trên.
Bên trong phòng vốn rất yên tĩnh bây giờ lại đầy âm thanh dục vọng của cả hai.
Xung quanh ái muội khiến người khác khó lòng chịu đựng được.
Nhanh chóng trên người của chị chỉ còn bộ đồ lót, hắn cũng bán thân trên.
"Vào phòng." Clarissa nói nhẹ trong lúc hôn.
Hướng Nam hít thở mạnh, ánh mắt bây giờ không còn thẫn thờ như trước nữa, đầy ham muốn với con người trước mặt.
Hắn xoay eo, đứng dậy, ôm lấy cơ thể mềm mại, hắn mặc cho đôi chân chị quấn vào eo hắn như rắn, vừa ôm vừa hôn, bước chân nhanh chóng vào phòng.
________
Robert cùng Victoria ngồi bên cạnh cách nhau một cái bàn để hưởng thức trà chiều cùng với đầy đủ các loại bánh ngọt đẹp mắt, trước mặt họ là một nghệ sĩ đàn violin nổi tiếng thế giới, cô đang say sưa đánh một bài.
Người nghệ sĩ ấy phải thật tập trung cao độ, bởi vì muốn làm hài lòng với khách hàng đã chi trả một số tiền lớn chỉ để nghe cô đàn.
Tiếng đàn du dương bên tai nhưng tâm trạng của hai người đều không để tâm vào.
Ông Robert thở dài, Victoria nhận ra liền rót một tách trà cho ông.
"Con bé trở về rồi."
"Tôi biết." Victoria gật đầu.
"Không ai có thể biết được mục đích lần này của nó." Robert cảm kích, cầm tách trà lên thưởng thức.
"Nó dù sao cũng là một đứa trẻ xuất sắc."
"Bà có suy nghĩ như thế nào về chuyện này."
"Mưu sự tại nhân, thành sự tại thiên." Bà Victoria lắc đầu nhẹ.
"Tôi trước giờ chỉ mong nó là một đứa trẻ bình thường, chỉ là tiếc là nó quá thông minh."
"Đứa trẻ này mong là nó đừng nhún quá sâu vào chuyện này."
Robert và Victoria không nói nữa, lấy lại tâm trạng để tiếp tục nghe tiếng đàn vang.
_______________
The Unlimited.
"Cái gì? Chị Clarissa trở về rồi?"
"Phải..không lẽ cậu không biết? Họ không phải ở đó à?"
Thần Vĩ bên kia hơi bất ngờ, bàn tay vẫn đang vuốt ve, xoa xoa thắt lưng của Giai Kỳ, vì trông cô khổ sở vì nằm xuống.
"Ở đây con khỉ ấy! Tôi đang cùng với các em xinh đẹp vui đùa, liền bị cậu ta nói điện tới trông chừng The Unlimited.
Thật tức chết tôi."
Cao Văn Khiêm bực mình đang ngồi trên quầy bar hét lớn, giọng không thể nào bức xúc hơn được nữa.
"Vậy cậu ta đang ở đâu?"
"Vĩ..cậu quên rồi à? Hôm nay là ngày 10." Văn Khiêm khẽ giọng nhắc nhở, chợt nhận ra điều gì đó.
"Mà cậu nói chị Clary về rồi phải không?"
Hai người như hiểu ra một điều gì đó, liền bật cười, quả nhiên người hiểu Hướng Nam nhất vẫn là Clarissa, chị có thể biết được hắn đang ở đâu, nhất định hắn sẽ xuất hiện ở đó.
"Thôi..giờ thì chúng ta đã rõ rồi.
Tôi cúp máy trước nhá." Văn Khiêm vuốt lại mái tóc, giọng đã bắt đầu thở mạnh ra, lấy lại vẻ đẹp trai, đào hoa của mình.
"Được..khi nào hẹn ăn cơm đi.
Tôi giới thiệu Giai Kỳ cho hai người." Thần Vĩ gật đầu, căn dặn.
ngôn tình ngược
Anh cúp máy khi Cao Văn Khiêm đã đồng ý, liền quăng điện thoại sang một bên, đẩy chăn ra, ôm lấy Giai Kỳ và ăn một chút tàu hủ từ cô.
Văn Khiêm sau khi đồng ý với Thần Vĩ lần gặp mặt tiếp theo, thả di động xuống mặt bàn.
Ánh mắt tự nhiên cũng ngẩng lên nhìn xung quanh, ôi hình ảnh đó thôi cũng khiến cho các bạn nữ xung quanh chết mê mệt.
Họ chủ động đến bên Văn Khiêm sà vào lòng ngay lập tức..
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...