Bà Xã, Anh Vô Cùng Cưng Chiều Em!

Buổi tối, Âu Dương Thụy tan việc về nhà không nhìn thấy bóng dáng mà mình luôn tâm niệm, anh lên tiếng hỏi:

“Thím Trương, thiếu phu nhân đâu?”

“Ah…vẫn còn ngủ ở trên lầu.”

Thím Trương ngừng công việc đang làm, nhìn thiếu gia đang lo lắng, bà cười đáp.

Thiếu gia thật đúng là đang khẩn trương vì thiếu phu nhận, chỉ một ngày không thấy thì gấp đến như vậy.

“Lúc trưa cô ấy có ăn cơm không?”

Âu Dương Thụy quan tâm hỏi.

"Vẫn không có."

“Vậy nhanh làm bữa tối, thiếu phu nhân tỉnh lại sẽ rất đói, nhớ nấu thêm canh bổ thân thể.”

Âu Dương Thụy nói xong vội bước lên lầu, anh đẩy cửa ra đi vào. Hạ Tịch Nguyệt nghe tiếng mở cửa thì tỉnh giấc, mắt còn chưa tỉnh hẳn nhìn anh, giọng khàn khàn nói:

“Anh đã về rồi à, hiện tại mấy giờ rồi?”

“Ừ, vừa về, đã chạng vạng tối, sao em lại ngủ đến trễ như vậy?”

Âu Dương Thụy đi tới bên giường, dịu dàng nói.

“Có thể là do sáng thức quá sớm, hơi mệt nên ngủ nhiều một chút.”

Hạ Tịch Nguyệt vừa xoa hai mắt của mình vừa nói.

“Anh nghe thím Trương nói em buổi trưa không ăn cơm, vậy nhanh dậy ăn cơm thôi, đừng để bụng đói.”

“Ừm, buổi trưa không có thức nên vẫn chưa ăn cơm. Vậy em đi rửa mặt rồi xuống lầu.”

Hạ Tịch Nguyệt đứng dậy vén chăn đi tới phòng vệ sinh. Âu Dương Thụy lẳng lặng nhìn cô, giống như chỉ nhìn cô như vậy anh có thể hạnh phúc cả đời.

Hạ Tịch Nguyệt rửa mặt xong cùng Âu Dương Thụy đi xuống lầu, đi tới bàn ăn Hạ Tịch Nguyệt nhìn thấy thức ăn ngon trên bàn không nhịn được chảy nước miếng, vui vẻ nói với Âu Dương Thụy:

“Oa, không nhìn không biết đói, vừa nhìn những món ngon này bụng liền đánh trống. Mấy con sâu tham ăn cũng đã chạy ra ngoài rồi.”

Hạ Tịch Nguyệt cười ha hả nói.

“Đói bụng thì ăn nhanh đi.”

Âu Dương Thụy gắp thức ăn cho cô.

"Ừm, ăn ngon."

Hạ Tịch Nguyệt vui vẻ ăn thức ăn Âu Dương Thụy gắp cho. Âu Dương Thụy không ăn mà chỉ gắp thức ăn bỏ vào chén cho cô. Nhìn cô ăn vui vẻ như vậy tâm tình anh cũng vui theo.

Hạ Tịch Nguyệt đang ăn nhưng cảm giác Âu Dương Thụy cứ nhìn cô hoài, không động đũa, cô ngước nhìn anh:

“Làm sao anh lại không ăn?”

“Anh không đói, buổi trưa có thể đã ăn nhiều ở công ty rồi, nhìn thấy bảo bối ăn ngon anh vui vẻ nên cũng no bụng.”

Âu Dương Thụy cầm khăn giấy lau chùi mép cô bị dính thức ăn vừa nói. Hạ Tịch Nguyệt yên tâm thoải mái nhận lấy phục vụ của anh, giống như điều mà Âu Dương Thụy nên làm. Cô đùa giỡn nói:

“vậy anh nói xem, ngày ngày nhìn em ăn cơm anh không cần ăn cơm, anh không thấy dói sao?”

Nghe thấy câu hỏi của cô, Âu Dương Thụy cười phúc hắn, nhích người đến gần lỗ tai của cô cười nói:

“Nếu như vợ yêu có thể cho anh ngày ngày ăn no, anh nghĩ anh không cần ăn cơm, đều cảm thấy no bụng rồi. Ha ha ha ~."

Âu Dương Thụy nói xong còn cắn lỗ tai của Hạ Tịch Nguyệt một cái. Mặt Hạ Tịch Nguyệt đỏ như cà chua, bị anh cắn nơi cô mẫn cảm nhất, toàn thân nổi da gà nhìn Âu Dương Thụy tức giận nói:

“Anh làm gì thế, nơi này ở phòng khách đó nha, còn nhiều người giúp việc đang ở đây.”

Hạ Tịch Nguyệt nhỏ giọng nhắc nhở Âu Dương Thụy .

“Vậy theo cách nói của vợ, nơi nào không có người thì có thể muốn làm gì thì làm phải không?”

Âu Dương Thụy không thèm nghe cô nhắc nhở, bắt được sơ hở trong lời nói cảu cô.

“Anh….anh, anh là đồ ngựa đực, em không thèm nói với anh. Hừ ~."

Hạ Tịch Nguyệt không để ý Âu Dương Thụy , cúi đầu chuyên tâm đã ăn trong bát món ăn.

Cơm nước xong trở lại phòng ngủ, Âu Dương Thụy đi tắm. Hạ Tịch Nguyệt mở máy vi tính lên. Cô đăng nhập vào QQ đã có người nói chuyện với mình, mở video ra thì đầu bên kia là Vân Nặc.

“Nàng ơi, đang làm gì đấy?”

Vân Nặc vừa ăn táo vừa nói.

“Không có chuyện gì để làm, cậu tìm mình có việc à?” Hạ Tịch Nguyệt đáp.

“Ừ, có chút chuyện.” Vân Nặc tỉnh bơ nói.

“Có chuyện sao không gọi điện thoại cho mình?” Hạ Tịch Nguyệt kinh ngạc hỏi.

“Làm ơn đi đại tiểu thư, điện thoại của cậu mình gọi cả ngày đều tắt máy, mình lại không dám gọi điện thoại cho chồng cậu.” Vân Nặc tức giận.

Hạ Tịch Nguyệt đi tới bên giường cầm điện thoại di động lên, thì ra là hết pin nên Vân Nặc không gọi được. Cô sạc điện thoại sau đó ngồi vào trước máy vi tính trò chuyện với Vân Nặc:

“Điện thoại di động của mình hết pin, cậu tìm mình có chuyện gì gấp sao?”

“Mình muốn rủ cậu ngày mai đi dạo phố, lâu rồi tụi mình chưa đi, vì chuyện kết hôn mà bận bịu quá. Ngày mai được nghỉ, cậu đi với mình đi.” Vân Nặc cầu khẩn.

“Ngày mai mình cũng không biết có ra ngoài được hay không, để mình hỏi Âu Dương Thụy thử xem sao?” Hạ Tịch Nguyệt không chắc chắn.

“Cái gì? Đi dạo phố còn phải đợi anh ấy cho phép, cậu thật kém cỏi quá đi Hạ Tịch Nguyệt. Không phải bây giờ cậu bị chồng quản nghiêm chứ? Hahaha.” Vân Nặc trêu chọc. Còn cố ý nhấn mạnh chữ bị chồng quản để chọc Hạ Tịch Nguyệt.

“Cái gì nha? Mình mới không có bị chồng quản, ngày mai đi thì đi. CHuyện này mình có thể tự làm chủ, cậu nói đi mấy giờ?” Hạ Tịch Nguyệt chứng minh mình không bị chồng quản, nhanh chóng trả lời Vân Nặc.

“Nha đầu thối! Lỗ ta mình đâu có điếc, cậu làm gì kêu lớn tiếng thế.” Vân Nặc tiếp tục nhạo bang.

“Vân----Nặc, ngày mai cậu có muốn mình đi dạo phố cùng không hả?” Hạ Tịch Nguyệt uy hiếp.

“Nàng ơi, ta sai lầm rồi được chưa, ngày mai chín giờ ở lầu dưới Cao ốc Empire State, không gặp không về nhé.” Vân Nặc lập tức cầu xin Hạ Tịch Nguyệt tha thứ.

“Ừm được rồi.”

Nghe được tiếng nước ngừng chảy ở phòng tắm, Hạ Tịch Nguyệt nhanh chóng nói:

“Âu Dương Thụy đi ra, cứ quyết định như vậy đi, sáng mai chín giờ, mình out trước đây.”

Hạ Tịch Nguyệt nói xong cũng lập tức cắt đứt video.

"Ai ~. . . . . . ."

Vân Nặc còn muốn nói them thì đã bị Hạ Tịch Nguyệt cắt đứt, nhìn hình của Hạ Tịch Nguyệt trong máy vi tính đã tắt, cô lảm nhảm:

“Còn nói không phải bị chồng quản, nhìn cậu ta lập tức logout, nói không phải thì ai tin…”

Âu Dương Thụy từ phòng tắm ra ngoài, nghe thấy giống như Hạ Tịch Nguyệt đang nói chuyện với ai, anh tò mò hỏi:

“Vợ ơi, em đang nói chuyện với ai đó?”

Hạ Tịch Nguyệt vẫn còn tức Âu Dương Thụy, vừa thấy anh cô lại nghĩ đến chuyện ở trên bàn cơm lúc nãy:

“Ai cần anh để ý chứ?”

Sau đó tiếp tục lướt web, cô thấy một tin tức buôn bán.

“Hôm nay Hạ thị chính thức kí hợp đồng với Chu thị, cùng nhau khai phá Phúc Giai Tân.”

Phía bên dưới tin tức còn có hình Quan Hi Triết bắt tay với Chu Đông.

“Âu Dương Thụy không phải muốn chỉnh Quan Hi Triết sao, làm sao lại để cho anh ta hợp tác với Chu thị.”

Hạ Tịch Nguyệt thầm nghĩ ở trong long, Âu Dương Thụy đi tới bên cạnh cô cũng không hay biết.

Âu Dương Thụy lau xong đầu đi tới chỗ cô, nhìn Hạ Tịch Nguyệt đang đọc tin tức ngẩn người ra. Anh làm như không có chuyện gì, hỏi Hạ Tịch Nguyệt:

“Vợ à em còn giận chuyện lúc nãy ở bàn ăn sao?”

"Ahhh."

Đột nhiên có tiếng nói vang lên Hạ Tịch Nguyệt giật mình, sau đó lập tức tắt máy vi tính.

Cô không muốn Âu Dương Thụy thấy tin tức này. Cô cũng không hiểu tại sao mình làm thế, chỉ là trong tiềm thức cô không muốn Âu Dương Thụy thấy tin tức này mà tức giận thôi.


Âu Dương Thụy nhìn cô, anh không trả lời mà hỏi:

“Vợ này, tại sao lại không nói chuyện?”

Hạ Tịch Nguyệt đóng máy vi tính nhìn Âu Dương Thụy nói:

“Em không có gì để nói với anh.”

Sau đó đứng lên muốn đi ra ngoài, Âu Dương Thụy nhanh tay ôm lấy hông của cô, anh ngồi xuống giường còn Hạ Tịch Nguyệt ngồi trên đùi mình, nhìn cô cười nói:

“Vợ à sao lại không có gì để nói, em còn chưa nói cho anh biết lúc nãy em nói chuyện với ai?”

“Sao em phải nói cho anh biết?”

Hạ Tịch Nguyệt bất mãn, bị Vân Nặc bảo bị chồng quản nghiêm cô tức tối muốn làm ra vẻ không bị Âu Dương Thụy quản chặt. Nhưng Hạ Tịch Nguyệt không nghĩ những gì cô làm bây giờ Vân Nặc đâu có thấy được, chính mình tự tìm khổ nữa rồi.

Hạ Tịch Nguyệt giãy giụa trong ngực của anh muốn thoát ra ngoài.

"A ~, không nói thật sao?"

Âu Dương Thụy ôm chặt hông của cô để cô dán chặt lên người anh, cảm giác nóng bỏng của thân thể hòa vào nhau, một tay khác thò vào trong áo ngủ của Hạ Tịch Nguyệt, vuốt ve làn da mềm mại của cô.

Hạ Tịch Nguyệt cảm giác được vật thô sáp dưới mông cô.

“Anh mau buông em ra.”

“Vậy em phải nói cho anh biết lúc nãy em nói chuyện với ai.” Âu Dương Thụy uy hiếp.

“Là Vân Nặc.”

Hạ Tịch Nguyệt tức giận quát.

“Cô ấy tìm em có chuyện gì sao?”

“Ừm, cô ấy rủ em ngày mai đi dạo phố mua quần áo.”

“Em đồng ý!”

“Ừm, đương nhiên em đồng ý, chúng ta đã lâu cũng không có gặp mặt. Em cũng muốn đi gặp cô ấy.”

“Nhưng em đừng quên tối nay cho anh ăn no đã, anh mà không ăn no thì em đừng có hòng đi được.”

Âu Dương Thụy bá đạo yêu cầu, không sai anh đang ăn dấm chua của Vân Nặc, tại sao cô ấy chỉ nói một câu, bảo bối của anh liền hấp tấp, bảo bối của anh trừ thân cận anh ra người khác đều không được. Ngay cả phụ nữ cũng không, đây chính là ham muốn giữ lấy mãnh liệt của Âu Dương Thụy.

Hạ Tịch Nguyệt thấy Âu Dương Thụy cự tuyệt mình, cô liền nói:

“Anh thật đáng ghét, em không muốn.”

Nếu để cho Âu Dương Thụy ăn no, cô còn hơi sức đâu mà đi dạo phố cùng Vân Nặc.

“Em không muốn cũng phải làm, đừng quên chúng ta đã đồng ý với mẹ lần này trở về phải làm cho mẹ nghe được tin tốt, anh phải nỗ lực them chứ sao.”

Âu Dương Thụy vừa sờ cô vừa nói.

“Đó là anh đồng ý với mẹ không phải em.”

Hạ Tịch Nguyệt bĩu môi bất mãn nói

“Chuyện như vậy phải dựa vào cố gắng của hai đứa mình mới được.”

“Em mới không cần cố gắng cùng anh. ANh thả em xuống đi, em muốn đi tắm.”

“Vậy cũng không được, không có anh sao em có thể tạo người.”

Âu Dương Thụy nói xong liền ôm Hạ Tịch Nguyệt đến bên giường, anh dè lên người cô, Hạ Tịch Nguyệt la ầm lên:

“Âu Dương Thụy anh thật bá đạo, anh không phân rõ trái phải! Anh để cho em xuống, ngày hôm qua đã làm nhiều lần như vậy, em còn chưa khỏe hẳn, hiện tại em rất buồn ngủ.”

Hạ Tịch Nguyệt làm bộ như rất mệt mỏi mà nói.

Nghe được Hạ Tịch Nguyệt lời nói, Âu Dương Thụy nhìn Hạ Tịch Nguyệt cười:

“Vợ này em mới vừa nói muốn đi tắm, giờ lại muốn ngủ, rốt cuộc em muốn làm gì?”

“Em muốn ngủ, anh đi xuống đi.”

“Vợ à, anh nhớ em đã ngủ cả ngày rồi, giờ lại ngủ nữa là sao? Nếu không chúng ta làm vận động cho tỉnh người đi!”

“Em không muốn vận động với anh, em đi tắm đây.”

“Được, anh có thể tắm cùng em, chúng ta lâu rồi không có làm ở trong phòng tắm.”

"Âu Dương Thụy lưu manh."

Nghe được lời nói Âu Dương Thụy, Hạ Tịch Nguyệt tức giận thét lên.

“Anh chỉ lưu manh với em thôi!”

Âu Dương Thụy lần mò tìm môi của cô, lưỡi của hai người nhanh chóng quấn lấy nhau.

"Ô ô. . . . . . ."

Hạ Tịch Nguyệt muốn mở miệng nói chuyện nhưng lại bị Âu Dương Thụy bưng bít hết không cách nào nói ra lời.

Một lát sau Âu Dương Thụy rời môi cô, anh hôn trằn trọc xuống cổ. Âu Dương Thụy cúi người liếm cái cổ trắng ngần.

"Ừm."

Hạ Tịch Nguyệt thoải mái rên rỉ ra tiếng, nghe được tiếng rên của cô, Âu Dương Thụy ngẩng đầu khổ sở nói

Hạ Tịch Nguyệt không khỏi thoải mái rên rỉ ra tiếng. Nghe được Hạ Tịch Nguyệt tiếng rên rỉ, Âu Dương Thụy ngẩng đầu nhìn Hạ Tịch Nguyệt khổ sở nói đến:

“Vợ ơi, anh muốn em.”

Hạ Tịch Nguyệt thấy dáng vẻ khổ sở của anh, hơn nữa trên đầu toát mồ hôi lạnh, cô đau long.

“Vậy anh vào đi, nhưng nhớ là phải nhẹ một chút. Sáng em còn phải đi với Vân Nặc.”

“Tuân lệnh vợ yêu.”

Âu Dương Thụy hưng phấn vô cùng, đâu còn bộ dạng đang nhịn đến khổ sở nữa, gian kế cuối cùng đã thành công.

Được sự đồng ý của vợ, Âu Dương Thụy nhanh chóng hướng về phía cô cởi áo ngủ xuống, lộ ra thân thể mềm mại. Âu Dương Thụy nhìn ngắm cơ thể của Hạ Tịch Nguyệt bên dưới đến ngây người, thật lâu vẫn còn chưa hoàn hồn.

Hạ Tịch Nguyệt thấy anh nhìn cô ngẩn người, có chút thẹn thùng, đưa tay che vị trí trọng yếu, nhìn Âu Dương Thụy cô xấu hổ nói:

“ANh đừng nhìn có được không?”

Âu Dương Thụy cười lấy cái tay của Hạ Tịch Nguyệt đang che xuống.

“Không cần che lại, thân thể em đẹp như thế phải nên hảo hảo thưởng thức mới đúng.”

Âu Dương Thụy nói xong, cúi đầu ngậm lấy vành tai của Hạ Tịch Nguyệt.

"Ừm."

Dưới sự kích thích của Âu Dương Thụy, Hạ Tịch Nguyệt rên rỉ ra tiếng. Anh cởi hoàn toàn áo choàng tắm của mình ra cúi người chiếm lấy Hạ Tịch Nguyệt. Ở lần vận động thứ ba Hạ Tịch Nguyệt không thể nhịn được nữa, mở miệng cầu xin:

“Chồng à, anh tha cho em đi, em thật sự là không được nữa rồi. Ngày mai em còn muốn ra ngoài.”

“Nhưng vợ à đã lỡ bắt đầu rồi, nếu dừng lại anh sẽ điên mất, em muốn chồng em thành người mất năng lực à.”

Âu Dương Thụy cố ý muốn cô nhiều lần như vậy để cô không còn hơi sức đâu mà ra ngoài với Vân Nặc.

Vợ anh sao phải đi bồi người ta chứ? Vợ anh chỉ một lòng một dạ bồi anh mà thôi.

Đến suy nghĩ trong lòng Âu Dương Thụy cũng bá đạo như thế. Hạ Tịch Nguyệt không chịu nổi nên hôn mê, đến khi cô tỉnh lại vẫn thấy Âu Dương Thụy còn nằm trên người cô vận động.

“Âu Dương Thụy anh là đồ đáng ghét nhất, anh căn bản không muốn ngày mai để em ra ngoài.”

“Vợ em còn lớn tiếng gào thét như thế, biểu hiện anh chưa cố gắng hết sức, xem ra anh phải cố thêm.”

Âu Dương Thụy nhìn Hạ Tịch Nguyệt vừa dùng sức đụng vừa cười nói.

“Không có, không có, anh đã rất cố gắng rồi….không cần nỗ lực nữa, chồng à, em van anh thả em ra đi mà.”

Hạ Tịch Nguyệt sợ hãi cầu xin.

“Vợ ơi, lần này anh đảm bảo là lần cuối cùng.”


“Anh……..”

Anh biết cô sẽ phản bác cho nên cúi người chặn miệng cô lại không để cô nói ra. Tiếp sau là một loạt âm thanh triền miên, kích tình khắp phòng.

Buổi sáng ngày hôm sau Âu Dương Thụy vừa tỉnh dậy đã thấy nửa thân trần truồng của Hạ Tịch Nguyệt, lại không nhịn được dò người tới hôn đôi môi cô thật lâu. Hạ Tịch Nguyệt nhíu mày, tức giận huơ tay:

“Đừng làm rộn, tôi còn muốn ngủ.”

Hạ Tịch Nguyệt xoay người lại tiếp tục ngủ, hoàn toàn quên mất cuộc hẹn dạo phố với Vân Nặc hôm nay. Âu Dương Thụy thấy cô mệt mỏi, nén nhịn ham muốn của mình thả cô ra.

Âu Dương Thụy tinh thần thoải mái sảng khoái đi làm, còn Hạ Tịch Nguyệt thì ngủ như heo chết. Đến lúc 12 giờ trưa thì mới tỉnh lại, nhìn đồng hồ Hạ Tịch Nguyệt lập tức tỉnh táo, ngồi trên giường dùng hai tay xoa xoa mắt lần nữa xác định đúng là 12 giờ. Cô hoảng hốt mắng thầm trong lòng:

“Âu Dương Thụy, cái tên khốn kiếp này, đã nói hôm nay mình có chuyện ra ngoài, hôm qua đã cố gắng cầu xin nhưng vẫn không buông tha, anh từ đầu đến chân chính là một tên khốn kiếp!”

Ở phòng làm việc của tổng giám đốc kia, Âu Dương Thụy đang kí hợp đồng, bỗng nhiên hắc xì một cái, trong lòng cười nghĩ:

“Chẳng lẽ bảo bối đang ngủ cũng muốn mình sao?!”

Hạ Tịch Nguyệt cầm điện thoại di động lên, nhìn thấy hai mươi cuộc gọi nhỡ của Vân Nặc. Cô muốn điên lên rồi, gương mặt khổ sở cầm điện thoại gọi cho Vân Nặc, đầu dây vừa đả thông đã nghe tiếng Vân Nặc rống to:

“Hạ______Tịch______Nguyệt! Cậu muốn chết có phải không? Cậu có biết mình đợi bao lâu rồi không, mình đợi đã ba canh giờ, hiện tại mình hận không thể giết chết cậu ngay. Không phải là do tối qua mình nói cậu bị chồng quản chặt cho nên hôm nay cậu cố ý đến trễ để báo thù mình hả?”

Vân Nặc phẫn nộ.

“Mình…Vân Nặc à trước hết cậu đừng tức giận…mình lập tức tới…20 phút nữa là tới, hôm nay chi phí là do mình trả hết được không?”

Hạ Tịch Nguyệt lấy lòng.

“Được, là cậu nói đó nha.” Sau đó liền ngắt điện thoại.

Hạ Tịch Nguyệt đi tới bàn trang điểm nhìn thấy thẻ ngân hang, nhớ tới buổi sáng lúc mình đang ngủ mơ mơ màng màng thì Âu Dương Thụy có đưa cho, để cho cô xài thoải mái khi dạo phố. Giơ cái thẻ trong tay lên, Hạ Tịch Nguyệt nhìn chằm chằm giống như đang nhìn Âu Dương Thụy mà nói

“Hừ, hôm nay mình sẽ xài hết thẻ của anh, xem anh còn dám khi dễ em không, em sẽ quét chết anh.”

Hạ Tịch Nguyệt trẻ con ngồi nói với cái thẻ trong tay sau đó vội rửa mặt nhanh chóng đi tìm Vân Nặc.

Đi tới cao ốc Empire State, Hạ Tịch Nguyệt vừa xuống xe đã thấy Vân Nặc tức giận nhìn mình. Hạ Tịch Nguyệt cười nói:

“Nặc à, cậu đừng tức giận…mình sai rồi có được không. Hôm nay mình ngủ quên mất.”

“Xem ra cậu căn bản không xem trọng mình nên mới ngủ quên.”

Vân Nặc tức giận nói.

"Không phải như vậy á..., là bởi vì. . . . . . ."

Hạ Tịch Nguyệt ấp úng không nói ra được, Vân Nặc nhìn thấy cô ấp a ấp úng liền hiểu chuyện, cười nói: “Không phải là tối qua làm quá muộn chứ, hôm nay nóng vậy tại sao cậu lại xõa tóc thì ra để che vết hôn.”

Vân Nặc đưa tay vén tóc Hạ Tịch Nguyệt lên, quả nhiên thấy vết hôn.

“Được rồi, lần này không phải do cậu sai, miễn cưỡng tha thứ cho cậu. Chỉ là cậu đã nói hôm nay phí là cậu trả hết.”

"Biết rồi."

Hạ Tịch Nguyệt đỏ mặt đáp. Cho dù là bạn bè thân thiết nhưng dính đến chuyện khuê phòng Hạ Tịch Nguyệt không thể không xấu hổ.

Hai người bước vào cao ốc, đi thang máy tới lầu bốn, Vân Nặc nói với cô:

“Nghe nói nơi này hôm nay có bộ sưu tập quần áo mùa hè của Chanel, chúng ta đi lựa đi.”

“Được, đã lâu rồi mình không có shopping.”

Hạ Tịch Nguyệt vui vẻ trả lời.

“Ai…mình nói này Nguyệt Nguyệt hôm nay cậu không mang tiền tới lúc không có tiền trả sẽ để cho chồng cậu tới trả thay như thế thật mất mặt nha.”

Vân Nặc có vẻ không yên lòng.

“Vân __Nặc, cậu không nên xem nhẹ mình thế chứ, lúc ra ngoài Thụy đã đưa cho mình một tấm thẻ rồi. Hảo hảo lấy lòng chị đi, hôm nay chị sẽ trả tiền cho em.”

Hạ Tịch Nguyệt nhìn Vân Nặc kiêu ngạo nói.

"Thật không?"

“Ừm."

Hai người bước vào cửa hàng bán quần áo, Vân Nặc nhanh chóng bị một cái váy màu trắng hấp dẫn, mà Hạ Tịch Nguyệt bị cuốn hút bởi cái đai đeo váy ngắn màu xanh da trời, cũng không coi là ngắn lắm khoảng trên đầu gối một tất.

“Chúng ta thử một chút chứ?”

Vân Nặc cười nói.

“Được.”

Sau đó hai người đi vào phòng thử quần áo, lúc đi ra, Vân Nặc nhìn Hạ Tịch Nguyệt như một thiên sứ mỹ lệ.

"Nguyệt Nguyệt, cậu mặc bộ y phục này thật là đẹp. Giống như thiên sứ."

"Cậu cũng rất xin đẹp.”

“Hai vị tiểu thư thật tinh mắt, hai bộ trang phục này đều là hàng mới, bản giới hạn, cả thế giới chỉ có ba bản. Mặc trên người hai vị rất hợp.”

Nhân viên phục vụ giới thiệu với bọn họ. Vân Nặc định mở miệng nói thì nghe thấy giọng nữ ở phía sau truyền tới.

“Nhân viên phụ vụ, hai bộ này tôi muốn lấy hết, phiền cô kêu hai người kia cởi ra.”

Vân Nặc nghe được lời của đối phương, tức giận quay đầu lại định mắng nhưng khi nhìn thấy người thì kinh ngạc:

“Tại sao là anh?”

"Làm sao lại không thể là tôi?"

Đông Phương Húc cười trả lời.

“Anh hôm nay không phải đi bố trí hội trường sao? Làm sao anh lại đến đây?”

“Cô chạy ra ngoài chơi, nhân tiện tôi cũng phải đi mới được.”

“Anh……..”

Vân Nặc tức không còn lời nào để nói.

“Húc thiếu, anh quen cô ta?”

Minh tinh Vương Giai Giai bên cạnh ghen tỵ hỏi.

"Ừ."

Đông Phương Húc nhẹ giọng nói.

“Vậy thì thật là tốt, Húc thiếu, em nhìn trúng hai bộ y phục này, anh bảo họ cởi ra có được không? Anh đã đồng ý hôm nay mua quần áo cho người ta nha.”

Vương Giai Giai nũng nịu nói. Cho là mình làm cho Đông Phương Húc vui nên anh sẽ cưng chiều mình.

“Này, Đông Phương Húc mắt nhìn của anh thật là kém, loại hàng này mà cũng để ý đến được.”

Vân Nặc châm chọc.

“Cô là ai? Dám nói chuyện như thế với Húc thiếu, cô không muốn sống sao?”

Vương Giai Giai kiêu ngạo nói.

“Tôi là ai, cô nên hỏi Húc thiếu chẳng phải sẽ biết sao?”

“Húc thiếu, cô ấy rốt cuộc là ai?”

Vương Giai Giai tức giận hỏi.

"Vị hôn thê của tôi."

Đông Phương Húc không chút nào giấu giếm trả lời.


"Cái gì, còn em thì sao ?"

Vương Giai Giai đau lòng hỏi.

"Bạn giường."

Đông Phương Húc coi như không có gì đáp.

“Tôi nói ánh mắt anh thật kém, đầu óc như vậy mà anh cũng thích sao, có phải anh chỉ thích loại ngực bự nhưng không có não phải không?”

Vân Nặc chống tay vênh váo tự đắc nói với Đông Phương Húc.

“Vân Nặc đủ rồi! Tôi tìm phụ nữ là chuyện không cần cô xen vào.”

Đông Phương Húc tức giận nói. Người phụ nữ này hai ba lần châm chọc anh, rốt cuộc đã làm anh phát bực rồi. Vương Giai Giai thấy Đông Phương Húc và Vân Nặc cãi nhau, vui vẻ nói:

“Thì ra là một cô vợ không được sủng ái.”

“A__tôi chính là không được sủng ái đó nhưng tôi là chính thất, cô tốt nhất là lấy lòng tôi, nói không chừng tôi sẽ cho phép cô làm vợ bé của Đông Phương Húc.”

Vân Nặc nhấn mạnh hai chữ vợ bé.

“Cô…….”

Vương Giai Giai định giơ tay lên đánh Vân Nặc, Vân Nặc tức giận bắt được tay của cô ta, trực tiếp cho cô ta một cái tát. Vương Giai Giai bị đẩy ngã trên mặt đất.

Cô ta uất ức nói với Đông Phương Húc:

“Húc thiếu, anh xem cô ta dã man như vậy, anh nhất định phải làm chủ cho em.”

“Cút! Cô ấy nói không sao, cô thật đúng là ngực lớn mà không có não.”

Đông Phương Húc tức giận đối với Vương Giai Giai quát.

"Húc Thiếu"

Vương Giai Giai bụm mặt, nước mắt rơi lã chạ.

“Cút, tôi không cần một bạn giường không hiểu chuyện.”

Đông Phương Húc không để ý tới Vương Giai Giai, đi tới trước mặt của Hạ Tịch Nguyệt cười kêu lên:

"Chị dâu."

Dựa vào thái độ mới vừa rồi Vương Giai Giai đối với Hạ Tịch Nguyệt, Đông Phương Húc cũng quyết sẽ không lưu cô ta lại.

Hạ Tịch Nguyệt không để ý đến lời của Đông Phương Húc, bởi vì anh ta khi dễ Vân Nặc. Vân Nặc biết cô đang vì mình mà tức giận, vội lên tiếng:

"Nguyệt Nguyệt, mình không sao ."

Đông Phương Húc thấy Hạ Tịch Nguyệt không để ý tới mình, anh cũng không biết rốt cuộc mình đắc tội với với bà cô này rồi.

“Đông Phương Húc, anh quét thẻ đi.”

Vân Nặc nói.

"Tại sao là tôi?"

Đông Phương Húc bất mãn kêu lên. Bị người phụ nữ này chọc giận tức chết, cuối cùng còn phải cà thẻ cho cô ta nữa.

“Nếu như anh không trả tiền, tôi sẽ nói chuyện này cho ông nội.”

Vân Nặc uy hiếp.

“Được, tôi cà.”

Đông Phương Húc cắn răng nghiến lợi nói. Đông Phương Húc nói xong, Vân Nặc dẫn Hạ Tịch Nguyệt chọn một đống quần áo, sau đó cầm hết chúng đi ra ngoài.

"Đi thôi, Nguyệt Nguyệt."

Đi ra bên ngoài, Hạ Tịch Nguyệt lo lắng nhìn bạn mình, cô nói:

“Để anh ta trả tiền có được không?”

“Không sao, chúng ta cũng không biết ngày nào tách ra, hiện tại mình đương nhiên muốn tiêu tốn của anh ta bao nhiêu tùy thích.”

Vân Nặc vui vẻ nói.

“Vân Nặc, cậu nhìn thấy anh ta cùng với người phụ nữ khác, cậu không tức giận sao.”

Hạ Tịch Nguyệt dò xét.

“Tại sao mình phải tức giận, mình không thích anh ta, mình biết rõ tại sao mình kết hôn, mình sẽ không có cảm giác với anh ta.”

Lời nói này Hạ Tịch Nguyệt nghe được, hình như cũng đang cảnh cáo mình.

“Ai da… không nói anh ta nữa, mình đói rồi đi ăn cơm thôi.”

Vân Nặc tránh né sang chuyện khác.

“Cái người này, cậu vừa nói làm mình cũng đói bụng, chúng ta đi ăn đồ Trung Quốc đi, trước mặt có một nhà hàng mới mở cũng không tệ, chúng ta đi thôi.”

Hạ Tịch Nguyệt cười đề nghị.

“Được."

Hai người đi đến nhà hàng Trung QUốc, đi tới cửa định vào thì vừa vặn Hạ Tịch Nguyệt bị Lâm Hinh Nhân tát một cái. Cô ta mới từ khách sạn ra ngoài thì nhìn thấy Hạ Tịch Nguyệt, không nhịn được chạy tới.

Hạ Tịch Nguyệt bị đánh cô trực tiếp xoay người đánh lại đối phương một cái tát, Hạ Tịch Nguyệt nhìn Lâm Hinh Nhân, cô gằn từng chữ nói:

"Lâm Hinh Nhân đừng tưởng rằng Hạ Tịch Nguyệt tôi dễ bị khi dễ."

Lâm Hinh Nhân che mặt của mình, nhìn Hạ Tịch Nguyệt đố kỵ nói đến:

“Hạ Tịch Nguyệt tôi thật không ngờ cô lại không biết xấu hổ như vậy, bên này ở chung một chỗ với Âu Dương Thụy, bên kia lại dây dưa không rõ với Quan Hi Triết, cô thật lợi hại, có thể đem hai người đàn ông đùa bỡn trong tay.”

“Cô nói gì tôi không hiểu.”

Nghe được Lâm Hinh Nhân lời nói, Hạ Tịch Nguyệt tức giận nói.

“Không hiểu ư? Cô thật biết giả vờ, vì cô mà tay tôi bị phế, hiện tại không thể cầm nổi cây viết. Tay của tôi tàn, ngã bệnh nhập viện thế nhưng Quan Hi Triết không một lần đến xem tôi thử, cô còn nói không có quyến rũ anh ta, tôi và anh ta ở cùng nhau đã hai mươi năm, cô chỉ ở cạnh anh ta có vài năm, tại sao cô lại cướp anh ta? Tại sao?”

Lâm Hinh Nhân càng nói càng kích động.

“Đây tất cả đều là do cô gieo gió gặt bão, không oán trách ai được.”

Hạ Tịch Nguyệt không có chút ý định nói xin lỗi. Sau đó kéo Vân Nặc vòng qua người Lâm Hinh Nhân đi vào nhà hàng.

"Đáng đời."

Vân Nặc đi ngang qua Lâm Hinh Nhân hung hang nói.

Lâm Hinh Nhân nhìn Hạ Tịch Nguyệt đi vào, ánh mắt độc ác phát ra.

‘ Hạ Tịch Nguyệt tôi sẽ không bỏ qua cho cô . ’

Ông trời giống như đang đối nghịch với Lâm Hinh Nhân, đột nhiên mưa như trút nước.

"A ——, ông trời, chẳng lẽ đến ông cũng đối kháng với ta sao?”

Lâm Hinh Nhân ngước đầu nhìn lên trời mở miệng mắng. Đột nhiên một bóng dáng đi tới trước mặt cô ta.

“Ngươi là ai?”

Lâm Hinh Nhân kinh ngạc hỏi.

"Một người có thể giúp cô diệt trừ người cô hận nhất ."

"Ngươi biết tôi hận nhất là ai ?"

Lâm Hinh Nhân hỏi.

"Dĩ nhiên, chỉ cần cô chịu cùng tôi hợp tác, tôi bảo đảm sẽ giúp cô báo thù."

"Vậy thì tốt, tôi nguyện ý hợp tác với ngươi."

Lâm Hinh Nhân nói xong thì đi lên xe của đối phương. Chỉ cần có thể diệt trừ Hạ Tịch Nguyệt, Lâm Hinh Nhân sẽ hợp tác.

Vân Nặc và Hạ Tịch Nguyệt vào nhà hàng, Vân Nặc nhìn chằm chằm Hạ Tịch Nguyệt, đau lòng hỏi:

"Nguyệt Nguyệt, cậu không sao chớ."

“Mình không sao, chúng ta chọn món nhanh đi, không phải cậu đói bụng sao?”

Hạ Tịch Nguyệt cười nói.

"Nguyệt Nguyệt, lần tới cậu không nên yếu đuối, cậu xem tay cậu kìa, vết đỏ cô ta đánh cậu này, nếu để Âu Dương Thụy biết chắc sẽ giết cô ta thôi.”

Vân Nặc tức giận thay bạn.

“Làm ơn đi, cậu đừng nói cho anh ấy biết, nếu anh ấy mà biết mình đoán chừng về sau đừng nghĩ ra khỏi cửa.”

Hạ Tịch Nguyệt nhìn Vân Nặc, giọng cầu khẩn.

“Mình biết rồi.”

Đột nhiên bên ngoài trời mưa to, Vân Nặc nhìn nước trên cửa nói:

“Thời tiết thay đổi nhanh thật, vừa rồi còn trời xanh mây trắng, giờ đã đổ mưa.”

“Đúng vậy, thời tiết thay đổi thật nhanh.”

Ngồi trong phòng làm việc, Âu Dương Thụy nghe thấy bên ngoài có tiếng sấm biết trời đang mưa. Anh lo lắng Hạ Tịch Nguyệt bên ngoài sẽ mắc mưa. Buổi trưa anh có gọi điện thoại về nhà biết cô đã đi ra ngoài. Nhìn trời mưa to bên ngoài, Âu Dương Thụy cầm điện thoại di động trực tiếp gọi bà xã.


Hạ Tịch Nguyệt đang dùng cơm, liền nghe được điện thoại di động kêu, để đũa xuống, thấy là điện thoại của Âu Dương Thụy, lập tức nhận:

“Này!”

"Đang Ở đâu?"

Âu Dương Thụy ôn nhu hỏi.

“Ở trong một nhà hàng Trung Quốc ăn cơm.”

Hạ Tịch Nguyệt trả lời.

“Ở đó chờ anh, trời đang mưa anh muốn qua đón em.”

“Nhưng mới ba giờ chiều, anh còn chưa tan sở mà?”

Hạ Tịch Nguyệt quan tâm.

“Không sao, anh là tổng giám đốc ai quản được anh chứ, nếu em mắc mưa ngã bệnh thì anh đau lòng lắm. Ở đó ngoan ngoãn chờ anh không cho phép chạy lung tung khắp nơi.”

Âu Dương Thụy nói xong cũng cúp điện thoại.

"Uy. . . . . . ."

Hạ Tịch Nguyệt còn chưa kịp nói gì thì Âu Dương Thụy đã ngắt điện thoại Thật ra thì Hạ Tịch Nguyệt muốn nói Vân Nặc có xe có thể đưa cô về nhà không cần phiền đến anh. Người này đúng là vĩnh viễn đều bá đạo như thế, không đợi người ta nói xong đã cúp điện thoại.

Hạ Tịch Nguyệt nhìn chằm chằm điện thoại ở trong tay, nhỏ giọng thầm thì.

“Cậu đang lầm bầm gì thế? Âu Dương Thụy điện thoại muốn qua đón cậu sao?”

Vân Nặc vừa ăn cơm vừa hỏi Hạ Tịch Nguyệt.

“Đúng vậy, anh ấy bảo trời mưa cho nên phải tự mình đón mình về nhà.”

“Nha đầu, cậu thật đúng là có phúc, có một ông chồng yêu thương cậu như vậy.”

Vân Nặc nói bằng giọng hâm mộ.

“Đúng rồi cậu đừng có nói chuyện chúng ta gặp Linh Hinh Nhân cho anh ấy nhé.”

Hạ Tịch Nguyệt thận trọng nói.

“Biết rồi, người bị chồng quản nghiêm.”

“Nhưng anh ấy thấy vết thương trên mặt cậu thì làm thế nào?”

“Mình sẽ dùng tóc che lại, bên ngoài trời khá tối, tí nữa đi ra ngoài mình che lại, anh ấy sẽ không thấy được.”

Hạ Tịch Nguyệt giọng điệu cứng rắn nói. Âu Dương Thụy đẩy cửa phòng ăn tiến vào, anh thấy Hạ Tịch Nguyệt liền sải chân bước tới. Hạ Tịch Nguyệt kinh ngạc nhìn anh hỏi:

“Làm sao anh lại tới nhanh vậy?”

“Nhớ em cho nên đến nhanh chứ sao.”

Âu Dương Thụy dịu dàng nói với Hạ Tịch Nguyệt. Vân Nặc ở bên cạnh nghe được lời của anh toàn thân cô nổi da gà.

"Ăn no chưa?"

Âu Dương Thụy nhìn chằm chằm Hạ Tịch Nguyệt cười hỏi.

"Còn chưa no, anh đợi em một lát.”

Hạ Tịch Nguyệt cúi đầu nói. Bởi vì sợ Âu Dương Thụy thấy vết thương trên mặt mình cho nên cô không dám ngẩng đầu.

"Vậy cũng tốt."

Âu Dương Thụy ngồi vào chỗ bên cạnh Hạ Tịch Nguyệt. Vì Hạ Tịch Nguyệt ngồi ở bên cửa sổ, phía bên mặt bị thương quay về phía ngoài cửa cho nên Âu Dương Thụy không nhìn thấy.

Ăn một hồi nhưng Hạ Tịch Nguyệt thấy thức ăn trên bàn ăn vẫn không hết, cô cảm thấy tiếc, món ăn ở đây rất đắt nhưng thật sự cô không ăn nổi nữa. Âu Dương Thụy nhìn cô đang cau mày, cũng biết cô đang nghĩ gì, anh nói:

“Đã no rồi.”

“Ừm nhưng vẫn còn nhiều món chưa ăn xong.”

Hạ Tịch Nguyệt khổ não nói đến.

"Không sao, vừa đúng anh cũng đói, anh sẽ ăn."

Âu Dương Thụy nói xong lấy đũa trong tay của Hạ Tịch Nguyệt gắp thức ăn.

“Đó là đũa em đã dùng rồi mà.”

Hạ Tịch Nguyệt chỉ vào đôi đũa trong tay Âu Dương Thụy.

“Không sao, nước miếng trong miệng em anh còn không chê, những thứ này anh sao lại ghét được chứ.”

Âu Dương Thụy nói xong liền thưởng thức đồ ăn. Vân Nặc nhìn tình cảm hai người, cảm giác mình ở chỗ này là bóng đèn lớn, vội vàng ăn.

"Nguyệt Nguyệt, mình ăn xong rồi, đi trước đây."

"Ai ~, Vân Nặc cậu không mang ô sao về nhà?”

Tịch Nguyệt quan tâm hỏi.

“Cậu quên là mình lái xe sao, nếu Âu Dương Thụy ở chỗ này rồi thì mình không cần lo cho cậu nữa, mình đi trước.”

Vân Nặc đứng lên cầm túi xách rời đi. Hạ Tịch Nguyệt thấy Âu Dương Thụy mà đến nỗi khẩn trương quên cả chuyện Vân Nặc có lái xe tới. Lát sau Âu Dương Thụy ăn xong, ngẩng đầu lên nói với cô:

"Đi thôi."

"Nha."

Sau đó dắt Hạ Tịch Nguyệt tay liền đi đi ra ngoài. Ngồi trên xe, Hạ Tịch Nguyệt bởi vì sợ Âu Dương Thụy phát hiện trên mặt mình có vết thương nên quên cả thắt dây an toàn. Âu Dương Thụy cười ghé người qua nịt giúp cô.

"A ——."

Âu Dương Thụy đột nhiên tới gần làm cô giật bắn lên, tròng mắt cô mở to nhìn ah.

“Vợ, em quên nịt dây an toàn rồi.”

Âu Dương Thụy cười nói, sau đó ngẩng đầu vừa vặn nhìn thấy vết thương trên má của cô. Nụ cười của anh trong nháy mắt biến mất. Anh sa sầm mặt hỏi cô:

“Mặt em bị sao thế?”

“Em…..em…”

Giọng của anh đột nhiên lạnh lùng Hạ Tịch Nguyệt không khỏi sợ hãi, những lời nói đã chuẩn bị sẵn trước không cách nào nói ra được. Cô lắp ba lắp bắp nửa ngày mà không nói được gì.

“Đừng nghĩ nói cho anh biết là do em tự làm mình bị thương, em bị thương như thế thì sau này đừng ra khỏi phòng nửa bước. Còn nếu em không nói anh cũng sẽ có cách để biết, nếu như vậy thì em đừng trách hậu quả.”

Âu Dương Thụy nhìn chằm chằm cô, ánh mắt uy hiếp muôn phần. Hạ Tịch Nguyệt bất đắc dĩ phải kể đầu đuôi câu chuyện cho anh nghe. Nghe xong Âu Dương Thụy tức giận ra lệnh cho cô:

“Tới đây! Cởi dây an toàn ra sau đó ngồi lên đùi anh.”

“Em………….”

Hạ Tịch Nguyệt sợ hãi, do dự.

“Nhanh lên, không để cho anh nói lại lần thứ ba.”

Hạ Tịch Nguyệt cảm giác bên ngoài trời mưa to ào ào còn bên trong xe thì mây đen giăng đầy.

"A, biết rồi."

Hạ Tịch Nguyệt nghe lời anh cởi dây an toàn ra, ngồi trên đùi anh. Vì hôm nay cô mặt quần dài cho nên không bị lộ quần lót ra, điều này làm cho cô giảm bớt chút xấu hổ.

Âu Dương Thụy muốn cô ngồi lên đùi anh để anh xem vết thương có nghiêm trọng không. Âu Dương Thụy vén tóc của cô lên, nhẹ nhàng vuốt ve lên vết thương:

"Còn đau không?"

Âu Dương Thụy đau lòng hỏi, bảo bối của anh anh cưng chiều còn không kịp, lại có người dám ra tay với cô. Xem ra phế tay của Lâm Hinh Nhân còn nhẹ với cô ta. Hạ Tịch Nguyệt thấy anh đau lòng vì mình, cô nói:

"Không đau."

“Vợ này em còn nhớ em đã đồng ý với anh cái gì không?”

Âu Dương Thụy dịu dàng nói đến.

“Nhớ, không để cho mình bị thương.”

Hạ Tịch Nguyệt áy náy nói.

“Nhưng bây giờ em lại không làm được, hiện tại anh muốn phạt em một tháng không được ra ngoài.”

“Cái gì? Chồng à em là người bị thương, anh sao lại cấm túc em?”

Hạ Tịch Nguyệt bực bội.

“Bởi vì em làm anh đau lòng.”

Âu Dương Thụy nhìn Hạ Tịch Nguyệt nghiêm túc nói.

“Thật xin lỗi. Về sau em nhất định không để mình bị thương nữa, em bảo đảm.”

Hạ Tịch Nguyệt giơ tay lên hướng về phía Âu Dương Thụy kiên định nói.

“Lần trước em cũng nói vậy, em chỉ có ở cạnh anh, anh mới yên tâm.”

Bộ dạng Âu Dương Thụy không có chút ý định thương lượng.

"Biết rồi."

Mặt Hạ Tịch Nguyệt như đưa đám, Âu Dương Thụy thấy vậy cũng không để ý. Anh nhất định phải dạy cho cô nhớ mỗi lần ra ngoài bị thương tim anh đau đến chết đi.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui