Âu Dương Thụy nằm ở trên giường, ánh mắt nhìn xa xăm, chậm rãi kể cho cô nghe chuyện xảy ra năm anh bảy tuổi.
Năm Âu Dương Thụy bảy tuổi, mẹ anh lại mang thai em trai hay em gái của anh. Âu Dương Thụy rất vui vì mình sắp có một đứa em để chơi cùng, như vậy anh sẽ không phải làm gì cũng chỉ có một mình nữa.
Nhưng bởi do mang thai mà Mộc Tiểu Tiểu có chút lơ là với Âu Dương Thụy, anh cũng cảm thấy cha mẹ ngày càng ít quan tâm đến anh, dù sao anh cũng là đứa bé nên rất nhạy cảm. Trong lòng Âu Dương Thụy ghen tị với em của mình, nó chưa ra đời đã cướp mất yêu thương của cha mẹ vốn dành cho anh.
Một ngày kia anh cùng Mộc Tiểu Tiểu đi dạo ở cửa hàng bán đồ trẻ em, Âu Dương Thụy thấy mẹ luôn ân cần với đứa em còn chưa ra đời, mua cái này cái kia, anh đố kị tức giận bỏ chạy ra ngoài.
Ở bên ngoài một lát Âu Dương Thụy cảm giác có người ở gần anh, vừa định quay đầu nói chuyện liền bị người kia dùng khăn tay che lại, ngất xỉu trong nháy mắt. Âu Dương Thụy nhìn thấy mờ ảo hình ảnh mẹ anh vội vàng từ trong cửa hàng đi ra, vì vội vàng mà không để ý đến xe cộ lui tới sau đó ngã trong vũng máu.
Giây phút đó, Âu Dương Thụy rơi nước mắt, bởi vì anh biết mẹ anh rất yêu anh, chỉ vì tính ghen tị con nít của mình làm mẹ xảy ra tai nạn.
Âu Dương Thụy hôn mê một khoảng thời gian, khi tỉnh lại thì nghe người đàn ông ở ngoài cửa nói:
“Thật đúng là nhặt được vàng, cậu xem thằng tiểu tử này dáng dấp rất được, nhất định bán rất có giá.”
“Đúng vậy, đại ca thật tinh mắt.”
Tiểu đệ bên cạnh vuốt mông nói. Nghe hai người họ nói chuyện Âu Dương Thụy biết mình rơi vào tay bọn buôn người.
“Làm sao đây, mình nên làm gì đây?”
Âu Dương Thụy hối hận vì làm thiếu gia bảy năm mà không học qua phương pháp tự vệ bản thân nào cả. Âu Dương Thụy nghỉ lấy sức sau đó hoạt động tay chân của mình.
Ngồi dậy mở mắt ra nhìn thấy phòng này đều toàn trẻ con, bé trai bé gái đều có, khoảng hơn hai mươi người. Nghe tiếng khóc của đứa trẻ bên cạnh, Âu Dương Thụy cố kiên cường không để mình rơi nước mắt.
Thật ra thì trong lòng anh sợ muốn chết, dù sao lúc đó chỉ là đứa trẻ bảy tuổi, thông minh đến đâu cũng chỉ là một đứa bé đương nhiên sợ hãi. Âu Dương Thụy ở đó được ba ngày.
Trên khoang thuyền có một lỗ nhỏ, Âu Dương Thụy nhìn theo ánh trăng và bầu trời nên biết thời gian. Nhưng muốn leo lên thật không thể nào. Bởi vì cái lỗ đó rất nhỏ chỉ có thể vừa cái đầu của một đứa trẻ.
Anh nghe âm thanh của sóng biển, biết mình ở trên thuyền, đã ba ngày anh không ăn gì chỉ uống mấy ngụm nước.
Bởi vì mỗi ngày những người này chỉ cho bọn họ 10 cái bánh bao để ăn.
Mỗi ngày Âu Dương Thụy nhìn bọn họ tranh nhau giành lấy bánh bao, Âu Dương Thụy không hề tham gia vì anh cho rằng mình là người của xã hội thượng lưu, tại sao có thể cùng với những người đó giành ăn.
Âu Dương Thụy nhìn thấy những người bị bệnh không được chữa trị, càng thêm sợ hãi. Những tên buôn người này làm sao có thời gian dừng lại để xem bệnh cho họ. Khi đó anh hiểu được mạng người rất rẻ rúng.
Cậu con trai bên cạnh nhìn Âu Dương Thụy mấy ngày này chỉ uống nước, liền hỏi:
“Đã tới đây, cậu còn tưởng mình là đại thiếu gia sao, thuyền này không biết lúc nào mới cập bờ, cậu chỉ uống nước mà không ăn, còn chưa lên bờ thì đã bỏ mạng. Cậu muốn chạy trốn cũng phải có sức. Này cho cậu một nửa.”
Bé trai đó xé bánh bao ra đưa cho Âu Dương Thụy một nửa, Âu Dương Thụy nhận lấy bánh bao nước mắt anh chảy xuống. Đây là lần đầu tiên anh rơi nước mắt khi đến đây.
Anh không biết mình đang sợ đến khóc hay vì cảm động mà khóc. Nước mắt hòa vào trong bánh bao.
Âu Dương Thụy cho rằng mình sinh ra trong xã hội thượng lưu, từ nhỏ đã có cuộc sống trong nhung lụa, có nhiều chuyện không biết được. Bây giờ trải qua cực khổ ở chỗ này thì không chịu được. Bé trai bên cạnh nhìn thấy Âu Dương Thụy khóc thầm, an ủi nói:
“Không có chuyện gì, vừa tới nơi này mấy ngày trước tôi không thích ứng được, nhưng rất nhanh sẽ quen thôi. Đầu tiên cậu phải học cách bảo vệ mình, không để cho mình bị đói phải có sức để mà học được sinh tồn.”
“Nhưng tôi không muốn tranh?”
Âu Dương Thụy yếu ớt trả lời.
“Không muốn cũng phải làm, cá lớn nuốt cá bé đây chính là quy tắc của xã hội, nếu muốn sinh tồn được nhất định cậu phải mạnh mẽ và hung ác.”
"Ừ."
Âu Dương Thụy nghe lời gật đầu một cái. Ngày thứ nhất Âu Dương Thụy không có cướp được bánh bao, vẫn là cậu bé đó chia cho anh. Ngày thứ hai Âu Dương Thụy cướp được một cái, ngày thứ ba được hai cái cứ như vậy cho đến cuối cùng mười cái bánh bao đều thuộc về Âu Dương Thụy. Cậu bé trai bên cạnh nhìn thấy Âu Dương Thụy có thế làm như vậy, vui vẻ nói:
“Cậu có thể giành được, về sau tôi sẽ theo cậu cùng lăn lộn.”
Trong vòng 10 ngày ở đây, khiến Âu Dương Thụy hiểu được quy tắc sinh tồn trong thế giới này, mình nhất định phải mạnh mẽ mới không bị người khác hại. Nhu nhược chỉ làm cho người khác giành mất phần của mình. Chỉ có cường giả mới sống được. Người yếu sẽ chỉ làm cho người khác giẫm đạp lên, không muốn như thế phải cường giả, phải đứng trên kẻ khác.
Cũng chính ngày đó khiến Âu Dương Thụy lập ra Ám Dạ sau này, là Minh Hoàng hắc đạo người người e sợ . Dĩ nhiên những thứ này Âu Dương Thụy chỉ nói trong lòng không nói cho Hạ Tịch Nguyệt nghe.
Âu Dương Thụy nhìn mọi thứ càng trở nên lạnh nhạt hờ hững, tâm ngày càng hung ác.
Anh bắt đầu cùng cậu bé trai đó lên kế hoạch, thuyền cập bến sẽ chạy trốn. Còn chưa đợi đến kế hoạch cha Âu Dương Thụy đã tìm được nơi này, Âu Dương Bách dắt tay Âu Dương Thụy đi. Âu Dương Thụy vùng ra khỏi tay của cha mình chạy đến trước mặt của cậu bé kia:
“Cha mẹ cậu ở đâu, tôi có thể kêu cha tôi dẫn cậu trở về.”
“Tôi là cô nhi, cha mẹ tôi sớm bị chết bởi tai nạn xe cộ rồi.”
Bé trai cẩu thả nói.
“Cậu đồng ý theo tôi không? Âu Dương Thụy lạnh giọng hỏi.
“Ừ, dĩ nhiên nguyện ý, đi theo cậu tôi có thể ăn no.”
Cậu bé vui mừng trả lời, bởi vì cậu ta nhìn thấy được khí phách trên người Âu Dương Thụy, cậu biết tương lai Âu Dương Thụy nhất định sẽ thành bá chủ một phương.
“Đúng rồi, quên giới thiệu tôi là Lãnh Hiên.”
Không sai cậu bé trai năm đó chính là trợ lí đặc biệt của Âu Dương Thụy Lãnh Hiên bây giờ.
“ừ, tôi sẽ kêu cha an bài cậu ra khỏi nước, tôi chỉ cho cậu mười năm, cậu phải bắt kịp học vấn trình độ của tôi, tôi sẽ không thu nhận kẻ vô dụng.” Âu Dương Thụy lạnh lùng nói.
"Được, không thành vấn đề."
Sau đó Âu Dương Thụy đưa Lãnh Hiên ra nước ngoài, cuối cùng cậu ta cũng không làm Âu Dương Thụy thất vọng, học xong quản lí kinh tế ở Harvard rồi đến Anh giúp Âu Dương Thụy gây dựng sự nghiệp cho đến bây giờ.
Âu Dương Bách đưa Âu Dương Thụy tới bệnh viện Mộc Tiểu Tiểu đang ở, trên hành lang Âu Dương Thụy nghe được bác sĩ nói với Âu Dương Bách rằng mẹ anh cả đời không thể mang thai nữa.
Âu Dương Thụy sợ đến mất hồn, ngay cả Âu Dương Thụy cũng không thể tiếp nhận sự thật này. Mặc dù khi đó anh mới 7 tuổi nhưng anh hiểu rõ ý của bác sĩ.
Anh tự trách mình, nếu như không phải anh chạy lung tung mẹ anh sẽ không xảy ra chuyện.
Âu Dương Bách đưa Âu Dương Thụy vào phòng bệnh, Âu Dương Thụy nhìn mặt tái nhợt của mẹ càng thêm áy náy. Mà Mộc Tiểu Tiểu khi nhìn thấy Âu Dương Thụy thì mỉm cười:
“Thụy , tới đây, bảo bối của mẹ.”
Âu Dương Thụy khiếp đảm, bởi vì do anh hại mẹ nằm viện. Âu Dương Thụy lạnh lùng nhìn Mộc Tiểu Tiểu, muốn dùng cách này hóa giải hoảng hốt trong người anh.
Có vài người thích dùng sự lạnh lùng để che lấp nỗi sợ hãi trong lòng mình. Rất rõ ràng Âu Dương Thụy là loại người này.
Anh sợ mẹ biết chuyện sẽ không cần mình nữa. Nhưng Âu Dương Thụy không biết lúc đó anh không chạy đến bên Mộc Tiểu Tiểu làm cho trong lòng Mộc Tiểu Tiểu để lại vết thương vĩnh viễn không thể phai nhạt.
Sau khi Mộc Tiểu Tiểu xuất viện, Âu Dương Thụy tránh né bà. Mộc Tiểu Tiểu càng thêm đau lòng cho là Âu Dương Thụy vẫn trách bà không để ý đến anh, để anh rơi vào tay người xấu, để anh trải qua nhiều khổ sở như vậy. Mỗi lần nghĩ tới đó, Mộc Tiểu Tiểu không cầm được nước mắt.
Mà Âu Dương Thụy căn bản không trách mẹ mình, chỉ đang trách chính anh, do anh tạo nên bi kịch hôm nay. Âu Dương Bách thấy vợ mỗi ngày đều không vui, quyết định đưa vợ mình ra nước ngoài cho khuây khỏa.
Mộc Tiểu Tiểu nghĩ như vậy cũng tốt, có lẽ bà rời đi một thời gian sẽ khiến Thụy quên đi quá khứ không vui kia, sẽ tha thứ cho bà. Mà Âu Dương Thụy thấy mẹ quanh năm suốt tháng không ở nhà, đi khắp nơi du lịch anh cho là mẹ không cần anh nữa.
Mà Âu Dương Thụy nào biết Mộc Tiểu Tiểu dành phần lớn thời gian đi ra nước ngoài vì không muốn nhìn thấy ánh mắt xa lạ của con trai, bà cảm giác sợ hãi tất cả đang trốn tránh bà. Có mấy lầ Mộc Tiểu Tiểu mắng Âu Dương Bách.
“Tại anh đưa em đi du lịch mới làm cho con trai ngày càng xa cách chúng ta, năm đó em nên ở bên cạnh nó, không nên trốn tránh…ô ô….”
Mộc Tiểu Tiểu nói xong khóc òa lên.
“Bà xã cái này không thể trách em được, anh nghĩ con trai chúng ta một ngày nào đó sẽ rõ.”
Âu Dương Bách an ủi, hai mẹ con muốn vãn hồi đoạn tình cảm mẹ con này nhưng không ngờ rằng càng ngày càng kéo nó ra xa.
“Em biết không Nguyệt Nguyệt, cũng vì anh ghen tị mới làm mẹ mất đi đứa bé, mất đi tư cách làm mẹ, anh thật khốn kiếp, anh có quyền gì yêu cầu mẹ tha thứ cho anh.”
Âu Dương Thụy đỏ mắt gầm nhẹ. Những lời này anh đã chôn sâu trong lòng suốt 20 năm, lần đầu tiên nói cho người khác nghe những khổ sở trong lòng mình.
Hạ Tịch Nguyệt nghe xong câu chuyện, cô nắm lấy tay Âu Dương Thụy:
“Không phải như thế đâu Thụy, anh hiểu làm mẹ rồi. Cho tới giờ mẹ không trách anh, bà làm như thế chỉ muốn vãn hồi tất cả. Hai người rõ ràng rất yêu thương nhau nhưng vì hiểu lầm mà ngày càng xa cách. Anh thấy như thế không đáng tiếc sao?”
Hạ Tịch Nguyệt đau lòng khi thấy hai mẹ con anh rất yêu thương nhau nhưng lại không biểu đạt ra thành lời.
“Thật sự là như thế sao?”
Âu Dương Thụy không xác định hỏi.
“Đúng vậy Thụy, anh phải tin em, cũng như tin tình yêu mẹ dành cho anh, ngày mai chúng ta nói rõ với mẹ có được không?”
Hạ Tịch Nguyệt nhìn Âu Dương Thụy dịu dàng nói.
“Ừm, cảm ơn vợ, nhưng nghĩ đến chuyện đó anh rất đau lòng, nếu không vợ à, chúng ta làm chút chuyện khác để anh không phải chú ý tới chuyện đó nữa hửm?”
Âu Dương Thụy lại giở trò, Hạ Tịch Nguyệt ngây ngô không hiểu được ý tứ của Âu Dương Thụy, cô hỏi:
"Làm cái gì?"
“Em đoán thử xem.”
Âu Dương Thụy không trả lời mà trực tiếp dùng hành động để giãi bày. Âu Dương Thụy đưa tay dò vào trong áo ngủ của Hạ Tịch Nguyệt, đôi môi áp sát tai của cô, ngậm lấy vành tai.
"A ——, Âu Dương Thụy , anh đừng như vậy."
Lỗ tai là chỗ mẫn cảm nhất của Hạ Tịch Nguyệt, bị Âu Dương Thụy ngậm làm cô thở gấp.
“Nhưng vợ ơi nếu không làm chuyện này anh lại nghĩ tới chuyện đã qua, như vậy anh sẽ rất đau lòng, rất đau lòng.”
Âu Dương Thụy làm ra vẻ đau lòng. Nhìn anh như thế, Hạ Tịch Nguyệt cũng khổ sở theo:
“Ừm, vậy cũng dược, chỉ là anh phải nhẹ một chút, xế chiều hôm nay em đã mệt lắm rồi.”
Hạ Tịch Nguyệt mềm yếu nói.
“Tuân lệnh vợ yêu, anh nhất định sẽ nhẹ nhàng.”
Âu Dương Thụy nở nụ cười rực rỡ, đâu rồi dáng vẻ đau lòng.
Thật ra Âu Dương Thụy đã sớm muốn nói với mẹ anh mọi chuyện nhưng vẫn không có cơ hội, hiện tại vừa đúng lúc mượn Hạ Tịch Nguyệt, hóa giải vướng mắc trong lòng hai mẹ con, anh còn không vui sao?!
Hơn nữa thấy vợ anh quan tâm anh như thế, Âu Dương Thụy hưng phấn vô cùng.
Thấy dáng vẻ khả ái của cô, Âu Dương Thụy như lang sói nhào tới, hôn lên đôi môi anh đào nhỏ nhắn kia, cái lưỡi không ngừng khuấy đảo xung quanh.
Âu Dương Thụy nhẹ nhàng hôn lên mỗi tấc thịt trên người Hạ Tịch Nguyệt, từ từ vén áo ngủ của cô lên.
“Ưm, nhẹ một chút.”
Âu Dương Thụy thô lỗ nên Hạ Tịch Nguyệt bất mãn nhíu mày nói.
“Thật xin lỗi vợ, anh nhịn không được.”
Âu Dương Thụy vừa vận động vừa cười nói. Sau đó làm vận động mình thích nhất.
Sáng sớm cả người Hạ Tịch Nguyệt đau nhức rời giường, Âu Dương Thụy mới rửa mặt xong thấy Hạ Tịch Nguyệt ngồi ở trên giường, anh hỏi:
“Sao không ngủ thêm chút nữa?”
Anh đi tới bên cô, Hạ Tịch Nguyệt nhìn thấy anh bước tới, cô cất tiếng:
“Anh chờ em một chút.”
Sau đó cô nhìn thấy Âu Dương Thụy nhìn chằm chằm vào thân thể mình, anh không hề ngẩng đầu nhìn cô, cô tò mò dõi theo ánh mắt của anh thì thấy toàn thân cô lõa lồ trong mắt của anh.
"A ——, Âu Dương Thụy, anh lưu manh."
Hạ Tịch Nguyệt nhanh chóng kéo chăn che kín người mình. Âu Dương Thụy cười bảo:
“Vợ ơi chồng nhìn vợ mình thì thiên kinh địa nghĩa sao? Còn nữa thân thể này anh đâu chỉ nhìn mà đã sờ qua, còn hôn nữa đấy.”
Âu Dương Thụy cười nói hả hê.
“Anh….anh…anh….”
Hạ Tịch Nguyệt không nói nên lời, dùng tay chỉ Âu Dương Thụy cả nửa ngày mà chỉ nói được tiếng ‘anh’. Âu Dương Thụy cười cầm lấy tay cô, nhẹ nhàng nói:
“Được rồi bà xã, đừng kêu ‘anh’ nữa, em kêu anh một hồi rốt cuộc em muốn làm gì?”
Âu Dương Thụy giả ngu hỏi lại cô. Anh biết tỏng trong lòng cô đang nghĩ gì.
“A…đúng nha, anh xoay người sang chỗ khác đi, em muốn thay quần áo.”
Hạ Tịch Nguyệt hướng về phía Âu Dương Thụy ra lệnh.
“Anh không muốn, vợ anh thay quần áo sao lại bắt anh sang chỗ khác, anh cũng không phải người ngoài mà.”
Âu Dương Thụy bất mãn nói.
“Em mặc kệ, anh xoay nhanh lên bằng không em không rời giường đâu.”
Hạ Tịch Nguyệt quật cường.
“Vậy cũng được, vợ.”
Bất đắc dĩ quay đi vì Hạ Tịch Nguyệt kiên quyết như thế. Âu Dương Thụy không thể làm gì khác là đồng ý với cô. Âu Dương Thụy uất ức xoay người đi. Cô nhìn thấy anh xoay đi chỗ khác, cô lập tức xuống giường bước nhanh tới tủ quần áo tìm quần áo để mặc.
Mộc Tiểu Tiểu biết con dâu mình tới nhà nên đã sớm chuẩn bị quần áo trong tủ đầy đủ gồm cả đồ lót.
Hạ Tịch Nguyệt thay xong quần áo, cô xoay người lại thì nhìn thấy Âu Dương Thụy đang nhìn mình không chớp mắt, cô hiểu chuyện gì đang xảy ra, tức giận quát lên:
“Âu Dương Thụy cái tên lừa gạt này!”
“Vợ à anh sao lại là tên lừa gạt được. Em nói anh quay qua chỗ khác anh liền làm rồi đó…nhưng em lại không nói chính xác khi nào anh quay người trở lại.”
Âu Dương Thụy uất ức giải thích.
Âu Dương Thụy nghe lời Hạ Tịch Nguyệt xoay người đi chỗ khác nhưng vừa nghe được âm thanh Hạ Tịch Nguyệt mở tủ quần áo, anh liền quay lại cho nên toàn bộ quá trình Hạ Tịch Nguyệt thay quần áo anh đều thu vào mắt mình.
Nhìn thấy tư thái tốt đẹp của cô, anh lại mỉm cười gian xảo, trong lòng lại nghĩ:
‘Lần tới khi làm nhất định phải mở đèn, như vậy mới có thể nhìn thấy thân thể mềm mại hoàn mỹ của vợ yêu rồi. Hắc hắc he he.….”
Hạ Tịch Nguyệt không nói nữa bởi vì cô biết mình nói không lại anh. Mỗi lần nói chuyện Âu Dương Thụy có sẵn hàng trăm lí do đối phó cô.
Giống như biết trước cô sẽ hỏi gì nên đã sớm chuẩn bị tốt câu trả lời. Mình không phải đối thủ của anh. Vì thế cãi cọ với anh chỉ làm lãng phí thời gian của mình mà thôi.
Hạ Tịch Nguyệt rửa mặt sau đó đi ra ngoài nắm lấy tay Âu Dương Thụy đi tới phòng của Mộc Tiểu Tiểu. Đứng trước phòng mẹ chồng, Hạ Tịch Nguyệt vung tay gõ cửa:
“Cửa không khóa vào đi.”
Mộc Tiểu Tiểu nghe được tiếng gõ cửa.
"Mẹ."
Hạ Tịch Nguyệt đẩy cửa đi vào thấy Mộc Tiểu Tiểu, cô vui mừng ngọt ngào gọi.
“Các con sao dậy sớm như vậy?”
Thấy hai người tới Mộc Tiểu Tiểu có chút kinh ngạc. Vì chuyện xảy ra nhiều năm trước mà Âu Dương Thụy chưa hề chủ động đến phòng tìm bà.
“Mẹ chúng con có chuyện muốn nói với mẹ, cho nên đến sớm một chút. Đúng rồi cha đâu mẹ?”
Hạ Tịch Nguyệt nhìn khắp phòng không thấy bóng dáng Âu Dương Bách đâu.
“Cha con có thói quen chạy bộ buổi sáng cho nên ông ấy đã ra ngoài rồi. Các con có chuyện gì cứ nói đi.”
“Thụy anh tới đây đi.”
Hạ Tịch Nguyệt nhìn thấy Âu Dương Thụy còn đứng ở cửa, cô đi tới nắm lấy tay anh dẫn anh đến trước mặt Mộc Tiểu Tiểu. Cô nhìn mẹ chồng:
“Mẹ, con biết mẹ vẫn rất yêu Thụy, Thụy cũng yêu mẹ. Nhưng hai người vì hiểu lầm mà sinh ra nhiều xa cách, hôm nay chúng ta nên nói rõ ràng để cùng nhau cởi bỏ khúc mắc trong lòng.”
Sau đó Hạ Tịch Nguyệt kể lại câu chuyện cho Mộc Tiểu Tiểu nghe. Mắt Âu Dương Thụy đỏ lên, quỳ gối trước mặt mẹ mình, từ lúc chào đời đến giờ đây là lần đầu tiên anh quỳ trước mặt người khác, nhưng đối với mẹ người sinh thành ra anh thì anh cảm thấy không có vấn đề gì cả. Âu Dương Thụy áy náy nói:
“Mẹ, xin lỗi mẹ, tất cả là sai lầm của con, nếu năm đó không phải vì con ghen tị mà chạy lung tung mẹ sẽ không vội đi tìm con mà xảy ra tai nạn, mẹ sẽ không mất đi đứa bé, cũng sẽ không bị cả đời không làm mẹ được.”
Âu Dương Thụy đau lòng, Mộc Tiểu Tiểu rơi lệ - giọt nước mắt hạnh phúc. Bà biết con trai rất yêu bà. Mộc Tiểu Tiểu đứng dậy đi tới trước mặt Âu Dương Thụy, cười nói:
“Con trai ngốc của mẹ, cho tới bây giờ mẹ chưa từng trách con, mẹ chỉ trách bản thân mẹ năm đó vì mang thai mà không chăm sóc tốt cho con, mới để cho con bị như vậy, mẹ xin lỗi con.”
Vừa nghĩ đến khổ sở năm đó Âu Dương Thụy phải chịu, lòng Mộc Tiểu Tiểu đau như cắt.
“Không phải vậy đâu mẹ, con không trách mẹ.”
Hạ Tịch Nguyệt đứng bên cạnh nhìn thâm tình giữa hai mẹ con họ, cô vui vẻ nói:
“Hai người không có trách nhau vậy về sau chúng ta là người một nhà tương thân tương ái.”
"Nguyệt Nguyệt, cám ơn con."
Từ trong thâm tâm Mộc Tiểu Tiểu muốn cảm ơn cô. Bà và con trai có thể giải trừ khúc mắc là do công lao của Hạ Tịch Nguyệt. Mộc Tiểu Tiểu quay đầu cười nói với Âu Dương Thụy:
“Thụy, con đã tìm cho mẹ một nàng dâu thật sự tốt, con phải đối xử tốt với Nguyệt Nguyệt, nếu không mẹ không tha cho con.”
Mộc Tiểu Tiểu cười uy hiếp.
“Vâng thưa mẹ, con nhất định yêu thương cô ấy, cô ấy muốn trăng trên trời con cũng sẽ hái xuống cho cô ấy, thế đã được chưa?”
Âu Dương Thụy ôm lấy Hạ Tịch Nguyệt cười nói với mẹ mình. Hạ Tịch Nguyệt cảm động khi nghe được lời nói của anh, cô xấu hổ vỗ vỗ anh mấy cái:
“Anh ở trước mặt mẹ nói nhăng nói cuội gì đó, em lúc nào thì muốn trăng trên trời chứ?”
“Ai da vợ à, anh chỉ là ở trước mặt mẹ chứng mình tình yêu của anh dành cho em mà.”
Âu Dương Thụy ôm Hạ Tịch Nguyệt vui vẻ nói.
Âu Dương Thụy cảm kích cô vì nếu không có cô bao nhiêu chuyện anh giấu trong lòng không biết khi nào mới đem ra nói, còn phải chịu đựng bao nhiêu hành hạ nữa. Hạ Tịch Nguyệt đã cứu vớt vết thương lòng của anh.
“Cái tên tiểu tử thúi này, vì mẹ nên mới chứng minh cái kia à. Nguyệt Nguyệt à về sau tiểu tử thúi Thụy này khi dễ con, con phải nói cho mẹ biết mẹ sẽ thay con dạy dỗ nó.”
Mộc Tiểu Tiểu nói xong liền hướng phía đầu Âu Dương Thụy đánh anh vài cái. Nhưng do Âu Dương Thụy quá cao Mộc Tiểu Tiểu còn phải nhảy bật lên, tức giận không chịu được.
Hành động của bà làm cho Hạ Tịch Nguyệt và Âu Dương Thụy bật cười. Nhìn hai đứa cười nhạo mình Mộc Tiểu Tiểu càng thêm tức giận không chịu được lập tức đứng lên ghế cốc vào đầu Âu Dương Thụy.
"A —— mẹ, thật là đau ."
Âu Dương Thụy xoa đầu làm bộ rất đau nói với Mộc Tiểu Tiểu. Đương nhiên là không có đau như vậy chẳng qua Âu Dương Thụy giả vờ tranh thủ quan tâm của hai người phụ nữ mà thôi.
Mộc Tiểu Tiểu đứng trên ghế không để ý đến lời nói của Âu Dương Thụy, nhìn anh bá đạo nói:
“Còn dám cười lão nương nữa không? Nguyệt Nguyệt về sau Thụy khi dễ con thì nhất định phải nói cho mẹ biết.”
“Dạ, mẹ.”
Hạ Tịch Nguyệt thấy Âu Dương Thụy bị Mộc Tiểu Tiểu chỉnh tới thảm, cô cười hả hê.
“Vợ à, em mặc kệ anh à?”
Âu Dương Thụy như đứa trẻ bị uất ức, bĩu môi nói. Nhìn vẻ mặt đáng yêu của anh Hạ Tịch Nguyệt và Mộc Tiểu Tiểu không nhịn được cười.
Âu Dương Thụy chứng kiến hai người phụ nữ lớn nhất trong cuộc đời mình cười vui vẻ như vậy, trong lòng anh như có mật ngọt chảy vào, ở bên ngoài anh là một tổng giám đốc cao cao tại thượng, trong bóng tối anh là Minh Hoàng thống lĩnh tối cao. Nhưng ở nhà anh chỉ là một người chồng một người con trai bình thường, chỉ mong những người phụ nữ anh yêu thương có thể mãi mãi vui vẻ.
Ba người vui vẻ trò chuyện, ngoài cửa Âu Dương Bách vừa định đẩy cửa đi vào nghe được tiếng trò chuyện vui vẻ của họ, ông xoay người rời đi, ông không muốn quấy rầy khoảnh khắc vui vẻ đó, nở nụ cười hạnh phúc đi xuống lầu dưới.
Con trai và vợ mình rốt cuộc đã giải được khuất mắc nhiều năm Âu Dương Thụy rất vui mừng. Già như vậy cũng không cần ngày ngày ngủ trên sàn nhà nữa rồi. Ông rất muốn cảm tạ cô bé kia, cô cứu mối quan hệ của cả nhà ông.
Ăn điểm tâm xong, Mộc Tiểu Tiểu tiễn Hạ Tịch Nguyệt và Âu Dương Thụy r axe. Mộc Tiểu Tiểu nắm tay Hạ Tịch Nguyệt nói:
“Con nhất định phải thường xuyên trở lại thăm mẹ.”
Hạ Tịch Nguyệt cũng lưu luyến nói đến:
“Mẹ, con và Thụy nhất đĩnh sẽ thường xuyên trở lại thăm mẹ với cha.”
“Vậy lần tới các con trở lại mẹ chỉ hi vọng nghe được tin tốt của các con, các con trở về nhất định phải cố gắng một chút. Mẹ chờ ôm cháu trai.”
Mộc Tiểu Tiểu cười nói.
"Mẹ."
Âu Dương Thụy nghe được lời của mẹ mình anh vui mừng nói:
“Được, nhất định sẽ không phụ sự kì vọng của mẹ, con về nhất định nỗ lực gấp bội.”
Sau đó hai người lên xe rời đi, Mộc Tiểu Tiểu đưa mắt nhìn bọn họ cho đến khi chiếc xe dần khuất mới thôi. Âu Dương Bách ôm lấy Mộc Tiểu Tiểu nói:
“Bà xã, chúng ta vào nhà thôi.”
"Ừ."
“Bà xã sau nay anh không cần ngủ tiếp ở trên sàn nhà nữa chứ, em và con trai đã hòa thuận, em cũng đừng hành hạ anh nữa.”
Âu Dương Thụy cầu xin vợ mình, bởi vì Mộc Tiểu Tiểu trách Âu Dương Bách đưa bà đi du lịch bỏ con trai lại cho nên không để cho ông ngủ trên giường.
Âu Dương Bách yêu vợ như mạng nên đành phải làm theo, khi biết được hai mẹ con đã vui vẻ lại Âu Dương Bách nhanh chóng tìm phúc lợi cho bản thân.
“Anh trừ những thứ này không thể nói chuyện gì khác hơn sao?”
Mộc Tiểu Tiểu liếc Âu Dương Bách một cái, xoay người đi vào nhà.
“Bà xã.”
Âu Dương Bách thấy vợ mình tức giận, vội vàng chạy đuổi theo.
Âu Dương Thụy đưa Hạ Tịch Nguyệt về nhà sau đó định đến công ty làm việc.
Đến biệt thự, Âu Dương Thụy ngồi trên xe cười nói với Hạ Tịch Nguyệt:
“Vợ, tới rồi.”
Vì tối qua Hạ Tịch Nguyệt bị Âu Dương Thụy lăn qua lăn lại mệt muốn chết, sáng đã phải dậy sớm vì chuyện của mẹ con anh, vừa ngồi lên xe Hạ Tịch Nguyệt không nhịn được ngủ thiếp đi.
Âu Dương Thụy ngắm dáng vẻ khi ngủ của cô, rồi lại thử gọi:
“Vợ ơi, vợ ơi.” Âu Dương Thụy xem Hạ Tịch Nguyệt có vẻ không tỉnh lại, nở nụ cười đen tối nhích lại gần cô. Anh nhìn đôi lông mi đang nhắm chặt kia, vì ngủ say mà mặt ửng hồng, cái miệng nhỏ khẽ nhếch lên như đang quyến rũ Âu Dương Thụy.
Âu Dương Thụy kiềm chế không được đành hôn lên môi cô. Lưỡi Âu Dương Thụy trêu đùa lưỡi của Hạ Tịch Nguyệt. Trong giấc mộng, Hạ Tịch Nguyệt vô thức đáp lại nụ hôn của Âu Dương Thụy điều này càng làm cho anh cao hứng, lúc ngủ say mình vẫn xuất hiện trong giấc ngủ của bảo bối.
Chân mày của Hạ Tịch Nguyệt đột nhiên cau lại, rên rỉ ra tiếng. Âu Dương Thụy biết Hạ Tịch Nguyệt sắp tỉnh lại lập tức rời môi cô. Kế tiếp Hạ Tịch Nguyệt mơ hồ mở mắt ra nhìn phía ngoài biệt thự, quay đầu nói với Âu Dương Thụy:
“Sao anh không gọi em dậy?”
“Anh gọi rồi nhưng em ngủ ngon quá nên không nỡ đánh thức em dậy.”
Âu Dương Thụy giải thích.
“Vợ à, mới vừa rồi em nằm mơ cái gì vậy, lại cười ngọt ngào thế.”
Âu Dương Thụy vui vẻ hỏi.
“À? Anh không nói thì em quên mất, vừa nãy em mơ thấy có con ruồi lớn cắn môi em, em dùng tay chụp nó nhưng nó vẫn còn cắn em, em dùng miệng của mình cắn lại, thật đúng em thấy môi mình tê tê, rất đau nha.”
Hạ Tịch Nguyệt cau mày mất hứng nói. Mặt Âu Dương Thụy đen thui khi nghe thấy Hạ Tịch Nguyệt nói mấy lời này. Thì ra cô nghĩ anh là con ruồi tới cắn cô, cho nên mới hôn trả lại mình, anh tức giận nói:
“Em nói ai là con ruồi?” Hạ Tịch Nguyệt cứ có cảm giác môi của mình hơi ngứa, dùng gương trên xe soi một chút, nhìn đôi môi sưng đỏ Hạ Tịch Nguyệt đã hiểu chuyện gì xảy ra, mặt cô đanh lại:
"Âu —— Dương —— Tthụy."
“Ở đây, sao thế vợ?”
Âu Dương Thụy thấy cô tức giận, lập tức cười lấy lòng.
“Anh xem chuyện tốt anh làm đi, em thấy tê tê, thì ra anh chính là con ruồi đáng ghét đã cắn em.”
Hạ Tịch Nguyệt chỉ vào môi của mình mắng Âu Dương Thụy.
“Vợ à, điều này không thể trách anh, ai bảo lúc em ngủ đáng yêu như vậy, anh nhất thời không kiềm chế được.”
“Anh nói hay lắm, cứ như tất cả đều là lỗi của em.”
“Vợ à.”
Âu Dương Thụy mở to đôi mắt vô tội, ngọt ngào gọi cô.
“Anh, em không muốn nói với anh nữa, em muốn xuống xe.”
Hạ Tịch Nguyệt vừa nói vừa làm bộ muốn xuống xe. Âu Dương Thụy đã nhanh tay nắm lấy tay của Hạ Tịch Nguyệt cười nói:
“Vợ ơi, hôn chào buổi sáng anh đi.”
“Cái gì mà hôn chào buổi sáng, bây giờ đã trưa rồi.”
Hạ Tịch Nguyệt cự tuyệt.
“Vậy thì hôn buổi trưa.”
“Âu Dương Thụy, anh đủ rồi nha. Em muốn xuống xe, anh mau buông tay.”
“KHông thả, hôm nay em không hôn anh, anh không cho em xuống.”
“Anh……………”
Một lát sau Hạ Tịch Nguyệt thấy Âu Dương Thụy không chịu cho cô xuống xe, đành nhẫn nhịn nói:
“Được rồi, tới gần một chút.”
"Ừ."
Âu Dương Thụy vui mừng gật đầu. Hạ Tịch Nguyệt nói xong hướng phía mặt Âu Dương Thụy hôn xuống.
“Không được, em phải hôn miệng mới được.”
Âu Dương Thụy bất mãn nói. Nói xong chu miệng mình ra để Hạ Tịch Nguyệt hôn. Hạ Tịch Nguyệt thấy anh cố chấp, cô nghĩ thầm dù sao cũng chỉ hôn một chút thôi là có thể đi ngủ rồi.
Hạ Tịch Nguyệt nhẹ nhàng hôn lên môi của anh, vừa định rời đi Âu Dương Thụy dùng tay giữ đầu của Hạ Tịch Nguyệt lại hôn sâu hơn. Hạ Tịch Nguyệt mở mắt ra muốn nói chuyện nhưng phát hiện môi mình bị bịt kín đến sít sao, không thể làm gì được nên lấy tay đánh vào đầu Âu Dương Thụy.
Âu Dương Thụy vẫn tiếp tục hôn cô, lát sau Hạ Tịch Nguyệt không phản ứng được nữa xụi lơ trong ngực anh. Âu Dương Thụy buông tha đôi môi cô, anh nghĩ ‘nếu như hôm nay không phải đến công ty xử lí một ít chuyện, mình nhất định sẽ ở ngay tại chỗ này muốn tiểu yêu tinh này.’
Âu Dương Thụy ôm lấy người cô, dùng tay vuốt ve đôi môi sưng đỏ:
“Về nghỉ ngơi thật tốt, buổi tối anh về với em.”
Hạ Tịch Nguyệt không có chút khí lực, xương mềm ra ở trong ngực anh gật đầu.
Cuối cùng Âu Dương Thụy phải ôm cô vào biệt thự, vì Hạ Tịch Nguyệt chẳng thể nhúc nhích được thêm. Dọc theo đường đi, cô vùi đầu vào ngực anh để che đi xấu hổ trong lòng.
Âu Dương Thụy lái xe đến công ty, vừa tới thang máy thư kí Thẩm Tử Kỳ lập tức đi tới trước mặt anh nói:
“Tổng giám đốc, Chu tiểu thư chờ anh đã lâu.”
Thẩm Tử Kỳ là trợ lí Lãnh Hiên tìm thay cho Mạc Kỳ Thiên. Thẩm Tử Kỳ ngày ngày đeo một cái mắt kính thật dày, che dung mạo của mình, hơn nữa người cũng khá đàng hoàng, là một cô gái kín kẽ. Âu Dương Thụy nghe xong liền hỏi:
“Chu tiểu thư nào?”
Âu Dương Thụy dù có gặp qua nhưng không phải là người anh nên để trong lòng thì anh sẽ không lưu lại trong trí nhớ. Âu Dương Thụy thật sự không nhớ Chu tiểu thư nào.
“Chính là thiên kim của Chu thị, Chu Vinh Vinh.”
Thẩm Tử Kỳ nhỏ giọng trả lời, bởi vì cô rất sợ khí thế kinh người của tổng giám đốc.
“Ừ tôi biết rồi, cô đi làm việc đi.” Âu Dương Thụy nói xong đi vào phòng làm việc. Chu Vinh Vinh nghe được tiếng mở cửa lập tức từ trên ghế đứng lên, đi tới trước mặt anh, đưa tay ra nở nụ cười xinh đẹp nhất:
“Xin chào tổng giám đốc Âu Dương, rất xin lỗi đã quấy rầy anh.”
Âu Dương Thụy đi lướt qua cô ta, thẳng tiến tới ngồi trên ghế của mình căn bản không để ý đến cái tay trước mặt. Ngồi vào ghế dùng ánh mắt sắc bén nhìn Chu Vinh Vinh, lạnh lùng hỏi:
“Cô tới đây có chuyện gì?”
Chu Vinh Vinh giống như biết Âu Dương Thụy sẽ từ chối bắt tay nên cô ta không có chút lúng túng thu hồi tay của mình, đi tới trước mặt Âu Dương Thụy.
Hôm nay vì đi gặp Âu Dương Thụy mà Chu Vinh Vinh đã định mặc áo ngắn váy chiều dài chỉ đủ che kín cái mông. Chu Vinh Vinh cố gắng kép thấp quần áo xuống để lộ da thịt ra ngoài. Ngồi vào ghế trước bàn Âu Dương Thụy, cười nói:
“Cha tôi chuyển dự án Phúc Giai Tân qua cho tôi toàn quyền xử lí, sau này phiền tổng giám đốc Âu Dương Thụy giúp đỡ nhiều hơn.”
Chu Vinh Vinh nhìn Âu Dương Thụy cười tươi rói.
“A….Chu Đông có thể đưa Phúc Giai Tân cho cô xử lí, xem ra năng lực của cô rất lợi hại.”
“Nào có, chỉ là công việc buôn bán của cha tôi tương đối bận rộn cho nên mới để tôi tạm thời giúp ông tiếp quản.”
Chu Vinh Vinh khiêm tốn nói.
“A…Là như vậy sao, vậy tổng giám Chu có thể giải thích một chút, tại sao kiến trúc của Phúc Giai Tân lại bị ăn bớt nguyên liệu không. Tôi nhớ công trình này các người tìm nhà đầu tư, hơn nữa giám sát thi công cũng là người của công ty cô.”
Âu Dương Thụy dùng khí thế bức người nói với Chu Vinh Vinh. Chu Vinh Vinh mỉm cười tự tin đáp:
“Tổng giám đốc Âu Dương, hôm nay tôi vì chuyện này mà tới đây, cha tôi để cho tôi tới nói rõ với anh về chuyện này.”
"Hả?"
Âu Dương Thụy chờ cô ta nói tiếp.
“Công trình PHúc Giai Tân là do Chu thị phụ trách nhưng giám sát là trưởng bộ phận, chúng tôi không nghĩ trưởng bộ phận cấu két với chủ đầu tư, tạo thành cục diện hôm nay, sau đó chúng tôi biết chuyện đã đuổi người quản lí đó, cũng đổi nhà thầu.”
Nhưng người quản kí kia dù sao cũng là người của công ty chúng tôi, chúng tôi không tránh khỏi trách nhiệm, tổng giám đốc Âu Dương, anh xem như thế này có được không, chi phí xây dựng lại công trình sẽ do Chu thị chúng tôi bỏ ra?”
Rất dễ nhận thấy hôm nay Chu Vinh Vinh đã có chuẩn bị trước khi đến đây. Trả lời rất chắc chắn kín kẽ một giọt nước cũng không lọt, đem toàn bộ trách nhiệm đẩy lên người quản lí và chủ thầu. Âu Dương Thụy nghe Chu Vinh Vinh giải thích, anh cười nói:
“Chu thị các cô đã nguyện ý bỏ tiền, chuyện này cứ thế đi.”
Chu Vinh Vinh đứng lên nhìn Âu Dương Thụy nói:
“Vậy thì cảm ơn tổng giám đốc Âu Dương. Không biết buổi tối tổng giám đốc Âu Dương có thời gian không tôi muốn mời anh ăn bữa cơm, coi như là lời xin lỗi với chuyện này.”
Chu Vinh Vinh muốn quyến rũ Âu Dương Thụy, ý tứ rất rõ ràng.
“Thật xin lỗi buổi tối tôi phải về nhà với vợ. Nếu như tổng giám Chu không có việc gì nữa thì có thể đi ra ngoài.”
Âu Dương Thụy nhìn Chu Vinh Vinh, gằn từng chữ mà nói, cự tuyệt không hề nể mặt cô ta.
“A thì ra là như vậy, vậy tôi không quấy rầy thời gian dùng cơm của tổng giám đốc Âu Dương và phu nhân, về sau có cơ hội sẽ ăn cơm sau.”
Chu Vinh Vinh cười nói, sau đó cầm túi xách lên xoay người rời đi. Đi ra bên ngoài nụ cười trên mặt biến mất chỉ còn lại hận ý trên gương mặt.
"Hạ Tịch Nguyệt."
Chu Vinh vinh cắn răng nghiến lợi nói.
“Một con đàn bà gia thế không có, tại sao giám tranh với tôi, Âu Dương Thụy cuối cùng sẽ là của tôi mà thôi.”
Âu Dương Thụy ngồi trong phòng làm việc, tay anh gõ nhẹ trên bàn đang trầm tư suy nghĩ: “Lão hồ ly Chu Đông này vì miếng đất Phúc Giai Tân mà muốn con gái mình sử dụng mỹ nhân kế, ông ta đánh giá cao con gái của mình quá rồi, còn đánh giá thấp năng lực của Âu Dương Thụy tôi qua. Ha ha ha tôi sẽ cho ông biết kết quả việc đắc tội Âu Dương Thụy.”
Âu Dương Thụy cười lạnh. Lãnh Hiên đang tiến vào phòng thấy anh đang cười lạnh lùng, toàn thân nổi da gà, trong lòng thầm nghĩ:
‘Tổng giám đốc đang tính toán ai đây, nếu không sẽ không cười như thế, chỉ có lúc đang tính toán ai đó mới cười lạnh lẽo hung tàn như vậy. Anh chỉ thấy thương tiếc cho người mà tổng giám đốc đang nhắm tới.’
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...